Bởi vì cảnh tượng này quá máu me, Lý Hùng không cho Hứa Mộc Tình cùng những người khác xem tiếp nữa.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều trở lại trạng thái ban đầu.
Lý Hùng nói với Lý Tiêu Vân: "Đây là lần duy nhất bố cảm thấy khủng hoảng trong quá trình tu luyện. Đồng thời, chính tại đây, bố đã suýt đánh mất bản thân, trở thành một con quái vật khát máu".
"Đây là một trải nghiệm rất quan trọng đối với bố. Cuối cùng, chính nhờ bác của con mà bố đã vượt qua khó khăn, mở được thiên nhãn".
Trong khi Lý Hùng nói lời này, Lý Tiêu Vân đột nhiên phát hiện cơ thể không thể động đậy được, chỉ ngồi ở chỗ đó giống như một bức tượng gỗ, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đột nhiên ập đến bao vây toàn thân cậu ta.
"Thiên nhãn là một đồng thuật đáng sợ vượt quá khả năng nhận thức. Ở một mức độ nào đó, nó không còn thuộc về phạm vi của đồng thuật nữa, đó là thiên đạo!"
"Nguyên nhân chính khiến bố con qua đời là vì ông ấy không lĩnh ngộ được điều đó trong khoảng tối".
"Vì vậy, ông ấy đã yêu cầu mẹ con tạo ra một cỗ máy thời gian có thể du hành xuyên thời gian và không gian, rồi gửi con đến dòng thời gian của bố, bởi vì ông ấy muốn bố giúp con mở ra được đồng thuật của mình".
"Bởi vì con là con bố, trong gen của con có thứ này".
Lời nói của Lý Hùng cuối cùng cũng giải quyết được mối nghi ngờ lớn nhất trong lòng Lý Tiêu Vân, không nói một lời, cậu ta quỳ xuống trước mặt Lý Hùng: "Bố, xin hãy dạy con".
"Con nhất định phải quay lại để cứu các mẹ. Con muốn đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi Địa Cầu. Con muốn làm cho thế giới của chúng con trở nên tươi đẹp như của mọi người!"
Lý Hùng cười gật đầu: "Yên tâm, bố sẽ dạy con, nhưng con phải chuẩn bị tâm lý rằng một khi bước trên con đường này rồi thì không thể quay đầu lại được đâu".
Lý Tiêu Vân cắn răng nhìn Lý Hùng với ánh mắt vô cùng kiên định: "Cho dù có chết con cũng không sợ!" . Ngôn Tình Cổ Đại
Lý Hùng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lý Tiêu Vân: "Được rồi, chuẩn bị một chút đi. Hai ngày sau, chúng ta sẽ lên đường".
Sau khi Lý Tiêu Vân và Tina rời đi, chỉ còn lại Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Đây là điều mà Tina cố tình làm, cô ấy biết rằng Lý Hùng có tình cảm sâu đậm nhất với Hứa Mộc Tình, sợi dây gắn bó giữa hai người cũng bền chặt nhất.
Trải qua nhiều năm, Lý Hùng mới có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ, một phần lớn công lao phải thuộc về Hứa Mộc Tình.
Nếu không có Hứa Mộc Tình, Lý Hùng đã không thể tồn tại đến bây giờ.
Ở một mức độ nào đó, Hứa Mộc Tình chính là động lực sống của Lý Hùng, cũng là động lực khiến anh trở nên mạnh mẽ như vậy.
Không có ai bên cạnh nữa, vì vậy Hứa Mộc Tình đứng lên xà vào vòng tay của Lý Hùng, đôi bàn tay thanh tú của cô luồn qua cổ Lý Hùng, ôm chặt lấy cơ thể Lý Hùng, bản thân cô như một đứa trẻ nép vào lồng ngực anh.
Đã lâu rồi hai người mới có thể ngọt ngào như bây giờ, nhưng trong sự ngọt ngào này, hình như lại có một tâm sự khác.
Hứa Mộc Tình nhìn người đàn ông của mình, đôi mắt của cô hiện lên sự bất an và lo lắng sâu sắc về tương lai.
Mặc dù biết Lý Hùng rất mạnh, nhưng không ai dám chắc kẻ địch tới có mạnh hơn hay không.
Hơn nữa, lúc này xung quanh Lý Hùng luôn có mấy kẻ rất quỷ quyệt và xảo trá, những người này sẽ nhảy ra khỏi bóng tối bất cứ lúc nào và đâm lén Lý Hùng.
"Chồng, anh định làm gì với chuyện này?"
Lúc này Lý Hùng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh trên đầu, nếu thật sự như lời Lý Tiêu Vân nói, thì có nghĩa là Kiếm Các vẫn lẩn khuất trong bóng tối.
Mục đích của nó không phải là làm cho thế lực bản thân phát triển, mà nó là một con chó được nuôi dưỡng trên Địa Cầu bởi các thế lực ngoài hành tinh. Một con chó phải trung thành với chủ của mình, chủ bảo gì thì làm nấy, không được suy nghĩ gì nhiều.
Chính vì điều này mà Kiếm Các, đám người rõ ràng sở hữu một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại rất kín tiếng.
Điều mà Lý Hùng lo lắng nhất lúc này là liệu Kiếm Các đã có loại virus kia trong tay chưa?
Anh tin rằng loại virus đó là do Kiếm Các nghiên cứu ra.
Vì mỗi loại virus đều khác nhau nên khi đến một môi trường mới, chúng phải mất một ít thời gian để thích nghi.
Mà cái gọi là một ít thời gian này rất có thể là vài năm, thậm chí hàng trăm năm.
Không có loại vi rút nào vừa mới đến nơi này, là đã có thể xâm chiếm cơ thể con người trong vòng một hoặc hai giờ được.
Hệ thống miễn dịch của cơ thể con người rất mạnh mẽ, Địa Cầu còn là nơi con người sinh sống.
Rất khó để một loại virus ngoại lai có thể khống chế con người trong thời gian ngắn để rồi gây ra thảm họa với quy mô lớn như vậy.
Do đó, điều duy nhất có thể giải thích cho điều đó là loại virus này được nghiên cứu bởi chính Kiếm Các, với mục đích tiêu diệt loài người và trải đường cho những sinh vật ngoài hành tinh này.
Nhưng điều này cũng có thể cho thấy rằng đội quân ngoài hành tinh này không mạnh như tưởng tượng.
Nếu chúng thực sự mạnh đến mức vô cực, thì không cần phải phải bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Trên đời này có một câu nói rất hay, trước mặt kẻ mạnh, mọi âm mưu, thủ đoạn đều vô hiệu.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cho dù là âm mưu hay trò quỷ gì, thì cũng chỉ là một trò đùa thôi!
Nếu công nghệ của người ngoài hành tinh mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt loài người, tại sao Kiếm Các lại mất nhiều thời gian để nghiên cứu ra loại virus này nhằm làm suy yếu sức mạnh của loài người?
Đối với một kẻ xâm lược, chả đáng để chúng phải làm vậy.
Mà lý do mà chúng làm như vậy, chắc chắn là do chúng không đủ mạnh, hoặc nguồn năng lượng chúng có không đủ để chiến đấu trong thời gian dài.
Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong đầu, anh nói với Hứa Mộc Tình về những suy nghĩ của mình.
Anh nói với Hứa Mộc Tình: "Căn cứ bí mật phải được xây dựng càng sớm càng tốt, vẫn cần đào tạo một đội đặc biệt để đối phó với đám tội phạm có siêu năng lực, nhưng không thể dồn hết sức mình vào đây được".
Lý Hùng nhìn về phía Lý Tiêu Vân bên cạnh nói: "Con làm cho bố việc này trước đi rồi bố giúp con mở thiên nhãn".
“Mở thiên nhãn cần mấy bước?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng.
Lý Hùng nhìn vợ cười nhẹ nói: "Có người cả đời không mở được, cũng có người chỉ cần một quá trình là đã có thể mở được rồi".
"Tuy nhiên, quá trình này có thể là một hành vi tự sát đối với người tiếp nhận nó đấy".
"Một khi bản thân không thể chịu nổi cơn đau dữ dội do mở thiên nhãn, thì nỗi đau này sẽ nuốt chửng tinh thần và linh hồn của người đó, khiến người đó hoàn toàn tàn phế".
Lý Hùng nhìn chằm chằm Lý Tiêu Vân hỏi cậu ta: "Con chuẩn bị xong chưa?"