Nhất Kiếm Sơn Hàn

Chương 8: [HOÀN]

Chương 8: [HOÀN]
Một quyết tâm chưa từng có hóa thành kiếm ý rót vào cơ thể ta.
Kiếm ý đó mang theo thế sét đánh ngàn cân với một đường cong kỳ lạ xé toạc bầu trời, ta cảm thấy một sự tái sinh, bề mặt gỉ sét lốm đốm biến mất, lộ ra chân thân.
Xích Tiêu kiếm, khai mở đế đạo, trấn áp sơn hà, bảy viên châu bảy sắc, ngọc cửu hoa, lưỡi kiếm như sương tuyết, chém tận mọi tà ma.
Cảnh Uyên kinh hãi, Xuy Vưu đao trong tay hắn va chạm với ta, khoảnh khắc ma khí và thần khí giao nhau, trời đất biến sắc.
Thế nhưng Cảnh Uyên không chống đỡ được kiếm này.
Sau khi kiếm khí đột ngột tiêu tan, trong khoảnh khắc với tốc độ không thể nhìn thấy đã ngưng tụ lại, bầu trời rung chuyển, Xuy Vưu đao đột ngột gãy làm đôi, mũi kiếm lóe lên rồi lao tới, đâm vào ngực Cảnh Uyên.
Đây là chiêu nàng đã luyện tập lặp đi lặp lại suốt nhiều năm, chỉ vì khoảnh khắc này.
Đột nhiên khung cảnh xung quanh thay đổi nhanh chóng.
Người và sự việc trên chiến trường đột nhiên đều lùi xa, gió xung quanh ta nổi lớn, trong chớp mắt ta nhìn thấy mình một lần nữa đâm xuyên ngực Cảnh Uyên, thế nhưng Xuy Vưu đao cũng xuyên qua tim của người đứng sau ta.
Chuyện này là sao? Xuy Vưu đao vừa rồi chẳng phải đã bị ta chém đứt rồi sao?
Khuôn mặt A Dư phía sau đột nhiên biến thành khuôn mặt của Phù Sinh Nữ Quân: "Cảnh Uyên, ngươi và ta đồng quy vu tận, đến chết không ngừng!"
Thì ra là vậy, ta lại quay về thời điểm Phù Sinh Nữ Quân giao chiến với ma đầu.
Hay nói cách khác, mọi thứ về ta và A Dư, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc mà Kiếm Chủ Phù Sinh Nữ Quân đã trải qua.
Tâm niệm vừa khởi, ba ngàn thế giới, như Trang Chu mộng điệp.
Ta và A Dư ở nhân gian trải qua biết bao năm tháng bể dâu, chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc điện quang hỏa thạch.
Khi đối đầu với người yêu, khoảnh khắc Phù Sinh Nữ Quân muốn bẻ gãy ta.
Cảnh Uyên cười yếu ớt: "Chiêu này của ngươi, ta chưa từng thấy, học từ khi nào vậy?"
Phù Sinh Nữ Quân lại đưa mũi kiếm của ta sâu thêm mấy phần vào ngực hắn: "Ngay vừa nãy, khi ngươi cầm đao không chút do dự đâm xuyên ta."
Cảnh Uyên chết rồi, ngã vào lòng nàng.
Phù Sinh Nữ Quân trước khi chết, ôm ta vào lòng: "Xích Tiêu, chiêu đó ngầu không?"
Nàng ho ra rất nhiều máu, ánh mắt bắt đầu tan rã.
Ngầu, sao lại không ngầu chứ?
Đó là chiêu mà lão già dùng Bàn Cổ Phủ khai thiên lập địa, ông ấy cũng chỉ dạy cho ngươi chiêu đó.
Ngươi chăm chỉ ngày đêm, tay mài đến rỉ máu, rơi rất nhiều nước mắt, học suốt nhiều năm.
Ta bị nàng xách đi trên đường, thiếu nữ tự nói một mình, vui vẻ kể rằng mình lại hái được bao nhiêu dược liệu, có thể đổi được bao nhiêu tiền bạc để phụ giúp gia đình.
"..." Nàng nhắm mắt lại, không còn tiếng động nào.
Nhưng ngươi rốt cuộc không phải nàng.
Ngươi chỉ mượn một chút quyết tuyệt và dũng khí của nàng, mới đưa ra lựa chọn giống như nàng.
Vậy nên A Dư à, ngươi thật sự chỉ là một ảo ảnh trong giấc mộng của thần nữ, chưa bao giờ tồn tại sao?
...
Ta lại hóa thành một cây gậy sắt rỉ sét nằm ở một góc nào đó của nhân gian.
Đang đợi một người.
Có kẻ cầm ta đi nung chảy đúc sắt, nhưng lại chê ta mãi không tan chảy, bèn vứt ta đi.
Có kẻ dùng ta để đánh chó đuổi gà, rồi tùy tiện vứt bỏ bên hàng rào.
Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, một ngày nọ khi đang ngủ trưa, có người nọ giẫm một chân lên ta.
Thiếu nữ nhặt ta lên, cầm trên tay thử cân nặng: "Ơ? Có một cây gậy sắt này, dùng để đập hạt dẻ là vừa nhất."
Ta giật mình.
Biển xanh hóa nương dâu, ta cuối cùng cũng đã đợi được...
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất