Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 187

Edit + Beta: Đào Mai

Đối với nàng mà nói, thật sự cũng không có gì vất vả hay không vất vả.

Tất cả đã là chuyện quá khứ, kỳ thật cũng không rất thống khổ.

La Nghi Ninh dựa vào hắn lại có vài phần buồn ngủ, kỳ thật nếu là để cho nàng nói. Tất nhiên liền liên lụy Lục Gia Học. Một năm kia thật sự cũng không phải thống khổ. Thế cho nên thời điểm biết Lục Gia Học gặp chuyện không may, nàng nhận đến rung động cùng đánh sâu vào cũng rất lớn, ngũ vị tạp trần*.

(Chú thích: Ngũ vị tạp trần là ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Một người nếu là thật sự đối với ngươi tốt, như thế nào ngươi sẽ không có tâm thương hại đây, huống chi nàng cùng Lục Gia Học qua lại rất phức tạp.

Nàng nói:

- "Thời điểm ở Kim Lăng cũng khỏe, thời điểm sinh Bảo ca nhi thật sự gian nan chút, nhưng cũng vô sự."

La Thận Viễn dần dần nhắm mắt lại:

- "Hắn ở đâu?"

Đây là lần đầu tiên La Thận Viễn chủ động hỏi Lục Gia Học. Thế cho nên La Nghi Ninh trong chốc lát không có phản ứng lại, nhưng hắn chỉ là ai nàng rất rõ ràng.

- "Lục Gia Học..." La Nghi Ninh trầm ngâm một tiếng, "…Hắn cùng muội kỳ thật không có gì! Thời điểm ở Kim Lăng muội có thai, hắn đối đãi muội cũng hiền lành, chúng ta không có cái gì khác. Cuối cùng thời điểm hắn gặp chuyện không may, bảo Diệp Nghiêm mang muội đi tìm phụ thân, xem như đã thả muội trở về."

Lại nói tiếp có lẽ rất buồn cười, nhiều năm như vậy, La Nghi Ninh cảm thấy Lục Gia Học người này vẫn cứ mâu thuẫn phức tạp. Nàng hiểu hắn một ít, nhưng vẫn không hoàn toàn hiểu hết.

Có lẽ là nhận thấy được trong lời nàng nói do dự, La Thận Viễn không nghĩ lại nghe. Làm gì phải hỏi, thời điểm hỏi ra miệng hắn liền hối hận, kỳ thật không là vì Lục Gia Học cùng nàng từng có cái gì, hắn chính là bởi vì chuyện này ghen tị mà thôi.

Hắn muốn giết Lục Gia Học quả nhiên là đúng! Một núi không thể dung hai hổ, nay hắn cùng Lục Gia Học xung đột ích lợi đã quá lớn.

Kỳ thật hôm nay La Thận Viễn đã cùng hoàng thượng nói chuyện hoàng hậu tư thông. Nửa tháng trước hắn đã tra được người kia kết quả là ai, là vật hi sinh trong đấu tranh quyền lực của Lục Gia Học năm đó. Nhưng hắn không chuẩn bị nói như vậy, hắn thật sự muốn thừa dịp này muốn mệnh Lục Gia Học. Đáng tiếc không có chứng cứ trực tiếp, huống chi hôm nay Lục Gia Học có chiến công trở về, cho dù hoàng hậu tư thông thật là hắn, hoàng thượng cũng không dám truy cứu. Bởi vì hiện tại hoàng thượng không thể làm gì Lục Gia Học.

Nhưng là nghi kỵ cùng hoài nghi là không thể tránh được.

- "Hắn hôm nay đã trở lại chứ, là đánh thắng trận à!" La Nghi Ninh nghiêng người nhìn La Thận Viễn, "…muội biết sự tình biên quan khẳng định huynh đã động tay động chân, huynh là..."

- "Ta muốn giết hắn." La Thận Viễn thản nhiên nói.

La Nghi Ninh tuy rằng đã đoán được, nhưng từ trong miệng hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, nàng vẫn là bị kinh sợ một chút!

- "Hắn cũng muốn giết ta, kẻ tám lạng người nửa cân đi."

La Thận Viễn ấn đầu nàng xuống, bảo nàng đàng hoàn mà ngủ.

- "Kỳ thật, hiện nay thế lực các ngươi đã to lớn, cũng đã rất tốt rồi, làm gì còn muốn giết nhau?" Nghi Ninh hỏi.

Nàng không muốn nhìn thấy ai thất bại.

Đối với Lục Gia Học không có cách nào chán ghét, thậm chí là đồng tình cùng áy náy.

La Thận Viễn lắc đầu nói với nàng:

- "Cũng không phải bởi vì nàng, chỉ nói chuyện lập trữ, lập trường của ta cùng Lục Gia Học khác nhau quá lớn!"

Ở trên chuyện lập trữ, Lục Gia Học ngược lại là đứng cùng phái Thanh Lưu, ủng hộ Tam hoàng tử. Uông Viễn giỏi nhất là nghiền ngẫm tâm tư hoàng thượng. Cho dù không nhắc tới thái độ, kỳ thật đứng cũng là Đại hoàng tử. Hắn cùng La Thận Viễn lợi ích cũng không xung đột, cho nên sẽ ngầm đồng ý La Thận Viễn ủng hộ Đại hoàng tử.

- "Chuyện lập trữ là chuyện lớn, từ xưa đến nay người có ý kiến không cùng nhau thật nhiều, cũng không thấy sẽ đấu tranh kịch liệt. Huống chi Lục Gia Học là người đã trải qua cung biến." La Nghi Ninh tiếp tục nói.

- "Được rồi, không cần lại nói." La Thận Viễn đột nhiên đánh gãy lời nàng.

Hắn nhẹ nhàng hôn sườn mặt nàng, môi khô ráo mà nóng.

- "Ngủ đi."

Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giống như đang dỗ một đứa nhỏ.

- "Mặc kệ như thế nào, nàng đều không cần lo lắng, ta sẽ không có việc gì, yên tâm đi."

La Nghi Ninh nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn. Cho dù nàng hi vọng hết thảy năm tháng đều tĩnh lặng, an an ổn ổn. Nhưng huyết tinh hắc ám như trước vẫn tồn tại, trên quan trường tính kế, ly gián, bằng mặt không bằng lòng, nàng không thể ngăn cản cũng không thể thay đổi. Bởi vì những cái này không chỉ là vì nàng. La Thận Viễn sẽ không bởi vì nàng mà buông tha.

Nếu có thể tìm Lục Gia Học nói một chút thì tốt rồi, hai người tranh chấp, tất nhiên Lục Gia Học sẽ thắng La Thận Viễn một bậc, như hắn không tranh cũng là có thể áp chế. Thuận tiện sẽ trở lại hắn chuỗi Phật châu hộ thân, đáng tiếc La Thận Viễn không thích nàng gặp Lục Gia Học.

Nghi Ninh lẳng lặng nhìn mặt hắn một lát, từ trong lỗ mũi nhẹ khẽ ừ một tiếng, ôm cánh tay hắn nhắm hai mắt lại. 

Lục Gia Học cùng hoàng thượng đàm luận cho tới khi nào xong mới thôi thì đã sắp đêm khuya.

Hoàng thượng dựa vào lưng ghế tử đàn, trong phòng đốt hương, hắn đột nhiên nhớ tới mấy thứ ngày hôm qua La Thận Viễn trình cho hắn.

La Thận Viễn nói với hắn:

- "Vi thần bảo Cẩm y vệ tra lần Chu gia thị tộc của hoàng hậu nương nương, lại theo manh mối tra xét một vài gia tộc giao hảo. Sau đó tìm được một lão tì năm đó hầu hạ ở Lục phủ chứng thực, năm đó hoàng hậu nương nương thường xuyên lui tới Lục phủ, nay lại cùng đô đốc đại nhân thường xuyên lui tới, thậm chí hoàng hậu nương nương thường triệu kiến vào trong cung... Đương nhiên, những chuyện đó cũng chỉ là người khác chứng kiến, vi thần chỉ sưu tập nhân chứng, cũng không dám vọng tưởng phỏng đoán! Hoàng thượng ngài nếu là muốn triệu kiến những người này, vi thần liền an bày, bất quá hoàng thượng cần phải châm chước mới được."

Lục Gia Học vẻ mặt đoan chính ngồi ở trước mặt hắn uống trà, vừa được quân công trở về, La Thận Viễn cũng không thể nề hà hắn.

La Thận Viễn nói vậy cũng là bởi vì nghĩ tới cái này, hôm nay cái gì đều không có lại nói.

Hoàng thượng đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt của hắn kỳ thật vẫn là cực kỳ sắc bén.

Lục Gia Học đang cùng Binh bộ thượng thư nói chuyện, thời điểm quay đầu vô tình nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng, nhưng hoàng thượng cười cười nói:

- "Trẫm xem sắc trời đã tối muộn, hai vị cáo lui trước đi."

Lục Gia Học đứng lên cười nói:

- "Vậy vi thần cáo lui."

Thời điểm hắn đi ra cửa cung, nhìn thấy Triệu Minh Châu mặc y phục dài, toàn bộ tay áo thêu sợi vàng đứng ở ngoài cung, mang nguyên bộ trang sức hải châu. Hiện tại sống an nhàn sung sướng, nũng nịu, so với trước kia còn xinh đẹp hơn, khó trách thánh quyến không suy.

Lục Gia Học dừng lại đang nói chuyện với thượng thư, thản nhiên nói:

- "Tiệp dư."

- "Nghĩa phụ an khang."

Triệu Minh Châu khom người với hắn, nhìn hắn phải đi, vội vàng hỏi:

- "Nghĩa phụ chờ! Con đã lâu không nghe được tin tức Nghi Ninh muội muội…..không biết bệnh của nàng có đở chút nào không?"

- "Nàng đã khỏi hẳn." Lục Gia Học nhẹ nhàng mà cười nói.

Binh bộ thượng thư ở phía trước chờ hắn, hắn nói xong bước đi. Triệu Minh Châu có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn, nhưng không hỏi lại. Sau đó tay khoát lên tay cung nữ vào trong Càn Thanh điện.

Lục Gia Học vừa vào kiệu, lập tức có cung nhân chạy tới thông truyền, nói Tam hoàng tử thỉnh muốn gặp hắn.

Lục Gia Học nhíu mày, kêu cỗ kiệu đi phủ đệ Tam hoàng tử ở ngoài cung. Sau khi Tam hoàng tử mười bốn tuổi liền chuyển ra hoàng cung, nhưng vì còn chưa phong phiên vương, bởi vậy còn ở tại trong Tử Cấm thành.

Kiệu Lục Gia Học vừa vào trong viện, Tam hoàng tử diện mạo tuấn tú, có vài phần tương tự Đoan phi, nhìn thấy hắn liền vội vã chào đón:

- "Đại nhân rốt cục đến, mẫu hậu đã chờ ngài rất lâu!"

Lục Gia Học liền biết là chủ ý của hoàng hậu!

Sắc mặt hắn âm trầm đi vào trong phòng, lạnh lùng nói:

- "Nay nương nương không thể lén gặp ta, hoàng hậu nương nương phải minh bạch?"

Chu thị đứng lên, nàng bảo Tam hoàng tử đi ra bên ngoài chờ. Tam hoàng tử đối hoàng hậu tự nhiên là rất tin tưởng. Nếu không phải hoàng hậu, hắn cùng mẫu phi nào có địa vị ngày hôm nay! Như không có hoàng hậu, hắn cũng tuyệt không có khả năng kế thừa đại thống. Tam hoàng tử lập tức lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Chờ sau khi Tam hoàng tử rời khỏi đây, Chu thị mới có vẻ có chút hoảng loạn, môi phát run nói:

- "Đại nhân, lần này đúng là tình huống khẩn cấp, ta hoài nghi... Hoàng thượng đã biết việc ngươi và ta!"

Lục Gia Học nhìn nàng một cái, cười lạnh nói:

- "Giữa nương nương và ta, chuyện gì cũng không có!"

Chu thị lắc đầu:

- "Không, không, là Đổng phi tiểu tiện nhân kia giở trò quỷ, liên hợp La Các lão hãm hại ngài và ta! Nếu Hoàng thượng sinh tâm nghi kỵ, ta sẽ thất sủng, Chu gia sẽ bị liên lụy, đến lúc đó Tam hoàng tử cũng sẽ không có khả năng kế vị. Ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng..."

Lục Gia Học nghĩ đến ánh mắt lạnh băng băng kia của hoàng thượng, hắn tìm ghế dựa ngồi xuống.

Sau khi Hoàng thượng từ trong tay hắn thu hồi Cẩm y vệ, hắn liền đoán luôn ở trong tay La Thận Viễn, bằng không La Thận Viễn làm sao có thể thăng quan nhanh như vậy! Đổng phi nghĩ phá đổ Hoàng hậu đã lâu, hắn cũng không ngoài ý muốn. Về phần kéo hắn vào trong đó... La Thận Viễn muốn chỉnh chết hắn, tự nhiên hết thảy cơ hội đều sẽ không bỏ qua.

- "Vậy nương nương tìm ta làm cái gì?"

- "Đại nhân, trong tay ngài có binh quyền, ta có Chu gia duy trì, có bách quan Thanh Lưu duy trì. Chúng ta không cùng nhau..."

Chu thị đè thấp thanh âm.

Lục Gia Học cảm thấy có chút buồn cười.

Năm đó hắn nâng đỡ đương kim hoàng thượng lên hoàng vị là cung biến. Ở trong chén lão hoàng đế bệnh nặng hạ dược, lại một tên sảng khoái bắn chết người cạnh tranh với thái tử. Hiện tại hoàng hậu lại muốn hắn lại cung biến, nâng đỡ tân hoàng thượng vị. Nhìn qua hắn thích cung biến như vậy sao?

- "Hoàng hậu nương nương, ta không ngại nói cho ngài biết. Tiên hoàng năm đó già cả suy yếu, không thể nắm chắc triều chính, cho nên có thể một lần thành công. Mà nay hoàng thượng nhìn như không để ý, kỳ thực quyền thế khắp nơi trong lòng hoàng thượng hiểu rõ, chế phục lẫn nhau. Nói đến binh quyền, trừ ta ra còn phân tán trong tay các vị tổng binh, một lần thành công thập phần khó khăn."

Lục Gia Học chậm rãi nói,

- "Hoàng hậu nương nương không có nắm chắc chiến thắng, việc mưu nghịch bực này ta cũng chỉ có thể khuyên nương nương một câu, thận trọng suy xét mới được."

- "Lục Gia Học!" Giọng Chu thị lạnh lùng nói: "Đại nhân cảm thấy hoàng thượng sẽ không bởi vậy nghi kỵ ngài sao? Hoàng thượng nghi kỵ có bao nhiêu đáng sợ, đại nhân so với ta minh bạch!"

Lục Gia Học thản nhiên nói:

- "Hoàng hậu nương nương, mưu sự này của nương nương rất mạo hiểm, ta cũng sẽ không bởi vì nương nương nói mấy câu phải nghe theo. Nghi kỵ cùng so sánh còn không tính là cái gì, ít nhất nghi kỵ sẽ không khiến ta lập tức chết."

Hắn thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói:

- "Hoàng hậu không biết ý của ta, ngài có cái gì nắm chắc chiến thắng?"

Chu thị sửng sốt, đột nhiên mới hiểu được ý Lục Gia Học. Nhất thời phía sau lưng lạnh lùng, nói với hắn, nghĩ thật cũng phải vạn phần cẩn thận mới được. Những người này đích xác đều là nhân tinh.

- "Dòng họ Chu thị căn cơ thâm hậu! Tứ cữu nhà ta, rất nhiều thuộc hạ ở đại doanh kinh thành, nhậm chỉ huy sử ngàn hộ doanh..." Chu thị ngưng tụ tâm thần, chậm rãi nói.

Lục Gia Học nghe xong suy xét thật lâu, hoàng hậu thắng ở chỗ xuất kỳ bất ý, chỉ cần nàng khống chế hoàng thượng, kỳ thật vẫn có thể xoay ngược lại thế cục. Huống chi người Chu gia của nàng cũng không ít, Tứ cữu nàng ở trong quân cũng là một nhân vật lợi hại. Lục Gia Học đích xác cũng không thích bị người khác nghi kỵ.

- "Hoàng hậu nương nương, ta chỉ nói một điểm." Hắn nói với Hoàng hậu, "…Nương nương, nếu như việc trên đường bại lui, ta tuyệt đối sẽ không hiện thân. Chờ nương nương khống chế được trong cung, ta sẽ đến giúp nương nương. Nương nương minh bạch chứ?"

Hắn chỉ đáp ứng nửa đường hỗ trợ, kỳ thật cái này cũng là bình thường. Hắn không có khả năng hoàn toàn tin tưởng Chu gia.

Hoàng hậu trầm mặc gật đầu, sớm có định đoạt:

- "Trong lòng ta có chủ ý, sớm đã thương lượng qua với Tứ cữu."

- "Hắn nhiều năm như vậy... Đối ta lời nói lạnh nhạt, ngược lại sủng hạnh Đổng phi, Triệu tiệp dư những người đó, bản cung cũng đã sớm chịu đủ. Nói ta tra tấn hắn…..qua nhiều năm như vậy hắn cũng tra tấn ta. Đứa nhỏ cũng không cho ta một đứa..."

Chu thị nhắm chặt mắt, thế nhưng đối Lục Gia Học khom người,

- "Nếu như đại nhân chịu giúp, tự nhiên vạn phần cảm tạ."

Lục Gia Học gật đầu, sau khi hắn rời khỏi đây dặn dò Tam hoàng tử vài câu, mới ra khỏi phủ đệ Tam hoàng tử.

Rốt cục ngồi ở trên cỗ kiệu trở về Ninh Viễn hầu phủ, Lục Gia Học mới có thể nghỉ ngơi một lát.

Hắn đối với lời hoàng hậu nói, nói ba phải sao cũng được, nhìn giống như không tính toán hỗ trợ, bất quá còn phải giúp nàng nhìn chằm chằm dị động trong kinh thành. Chỉ cần Tam hoàng tử không thể đăng cơ, vậy đăng cơ chính là Đại hoàng tử. Sau khi Đại hoàng tử đăng cơ quyền thế La Thận Viễn tất nhiên sẽ vô song, hắn sẽ không để cho loại tình huống này phát sinh.

Lục Gia Học lấy lại tinh thần, đẩy rèm ra hỏi bên ngoài:

- "Việc ta phân phó đã làm chưa?"

- "Hầu gia, đã đưa đi." Tùy tùng cung kính nói.

Khóe miệng Lục Gia Học khẽ nhếch:

- "Tìm cho nàng chút lạc thú qua ngày, miễn cho nàng ở La gia sẽ nhàm chán."

Sau đó buông rèm xuống. 

Ngày kế La Thận Viễn tỉnh dậy thật sớm. Rửa mặt ăn sáng, một lát sau vén lên màn che tiến vào lấy này nọ, nhìn thấy Nghi Ninh cùng Bảo ca nhi đang dựa vào nhau ngủ say, trên giường có mùi sữa trẻ mới sinh. Một lớn một nhỏ toàn tâm toàn ý ngủ ngon, đêm qua cho đứa nhỏ bú sữa, vạt áo nàng hơi mở ra, còn có thể nhìn thấy bầu sữa tuyết trắng nở nang.

Nàng không biết lạnh sao...

La Thận Viễn đi qua đắp chăn cho nàng, ai biết nàng liền bừng tỉnh, theo dõi tay hắn vươn đến, lại nhìn nhìn bản thân, nhất thời thanh tỉnh:

- "Huynh làm gì vậy?"

La Thận Viễn nhìn nàng cảm thấy buồn cười, khoanh tay nhìn nàng:

- "Nàng cảm thấy ta muốn làm gì?"

- "Muội làm sao mà biết..."

Nghi Ninh nói xong kéo lại xiêm y, lại kéo tiểu đoàn tử nằm sấp ngủ giống như con chó nhỏ xích vào bên trong ngủ.

Hắn nghe xong ngược lại cười, sau đó áp chế đè mặt nàng lại hôn từ sườn đến môi, mạnh mẽ xâm nhập vào, thậm chí lên giường áp nửa thân mình ở trên người nàng. Thế nhưng hôn hôn ra lửa, giữa hai người mê loạn mà ẩm nóng. Cánh tay hắn cũng hơi dùng sức chút, cuối cùng mới bất đắc dĩ buông nàng ra, thở hổn hển nói:

- "Nàng nghĩ là cái này chứ?"

Hai người đều thật sự nóng bỏng, hắn càng rõ ràng. Nghi Ninh lại cứ mạnh miệng:

- "Muội cái gì cũng đều không nghĩ, Tam ca nói lung tung."

Hắn cười nói:

- "Bất quá nghĩ đấp chăn cho nàng mà thôi."

Sau đó từ trên người nàng đứng lên, sửa sang lại xiêm y rời đi, không có thời gian, phải đi nha môn.

Không nên đùa nàng, hiện tại đầy người hỏa-dục, một lát còn phải xử lý công việc.

Nghi Ninh thấy hắn đi rồi mới rời giường.

Sau 23 tháng chạp, bên trong phủ không khí tân niên liền nồng đậm lên.

La Nghi Ninh kêu quản sự đến phân phó phát áo bông mới cho mọi người trong nhà, hạ nhân trong phòng cũng chia chút hạt dưa cùng điểm tâm. Mấy thứ đó trong ngày thường cũng không nhiều, nay có được nha đầu bà tử đều vô cùng vui vẻ, có vài người còn mang về nhà cho người thân, cha mẹ huynh đệ đều có thể ăn.

Đợi đến giờ tỵ bọn tỷ muội lại mặt, nàng tự mình đi ảnh bích nghênh đón.

La Nghi Tuệ nhìn thấy Nghi Ninh hốc mắt liền phiếm hồng, vài bước tiến vào ôm lấy muội muội, mà Ngọc nhi dưới gối nàng đã lớn bảy tuổi ngửa đầu nhìn nhìn Nghi Ninh, bộ dạng nó đẹp đẽ khả ái, nhiều năm không thấy đã thấy lạ. Nếu không phải La Nghi Tuệ bắt nó gọi nàng, nó sẽ không kêu. Nghi Ninh tặng nó hầu bao kim đậu tử làm lễ vật.

Hai tỷ muội dắt nhau đi tới đại phòng, trên đường trò chuyện với nhau. La Nghi Ninh nói việc hôn nhân của La Nghi Liên với trưởng tỷ, La Nghi Tuệ chỉ cười lạnh:

- "Nhà thương nhân kia Nghi Liên rất chướng mắt, nay há không khó chịu sao?"

Nàng dặn dò,

- "Nhưng La Hiên Viễn muội phải chú ý nhiều, đứa nhỏ đó tâm tính lợi hại."

- "Mấy người thật sự coi trọng hắn!." La Nghi Ninh chỉ cười, "…Dù sao cũng là một thiếu niên choai choai, lại có tam ca đè nặng, hắn có thể làm gì?"

Huống chi ở trong lòng La Hiên Viễn, Kiều di nương thất sủng đã lâu còn không trọng yếu bằng thông phòng hắn vừa mới thu.

La Nghi Tuệ nghe xong cũng là cười cười, Nghi Ninh nói có lý. Tuyệt đối thực lực trước mặt, La Hiên Viễn là một người thông minh ngược lại không sẽ làm gì!

Trong đại phòng La Nghi Tú La Nghi Ngọc cũng đã trở lại, La Nghi Tú cũng ôm một nữ oa nhi phấn nộn, còn chưa tới một tuổi, gọi Tình tỷ nhi, thật sự là chọc người thương cực kỳ. Tuy rằng nàng sinh là một nữ hài nhi, nhưng người Chu gia đều sinh vài nam hài nhi, nữ oa duy nhất này ngược lại lão phu nhân rất yêu thương, nàng cũng là vinh quang đầy mặt.

La Nghi Ngọc so với dĩ vãng lại càng không thích nói chuyện, lúc này trầm mặc ngược lại có loại cảm giác khổ sở.

Trước kia La Nghi Tú cùng tỷ tỷ ruột thịt của nàng ở chung không được, hiện tại lại đối đãi tỷ tỷ nàng tốt hơn nhiều, có cái gì ăn đều đưa một phần tới cho tỷ tỷ nàng. Nghiêng đầu thấp giọng nói với Nghi Ninh:

- "Tiểu chân kia đâu?"

La Nghi Ninh biết nàng nói là La Nghi Liên, cười nói:

- "Trong nhà thêu đấy, nàng cũng không dám đi tới đây."

- "Nàng ta hại Nghi Ngọc thành như vậy..." La Nghi Tú nói hốc mắt liền hồng, "…Ta đều chưa từng thấy Nghi Ngọc khóc thành như vậy qua, nàng từ nhỏ đến lớn không có khóc như vậy..."

La Nghi Ninh vỗ vỗ vai nàng. Thanh quan nan đoạn việc nhà, việc này lập trường của nàng khó mà nói, trên một phương diện nàng cảm thấy La Nghi Ngọc là gieo gió gặt bão, rất không quý trọng người trước mắt.

Về phương diện khác La Nghi Liên đích xác không nên làm bực tang phong bại tục này, đi phá hư hạnh phúc người ta. Ngược lại Lưu Tĩnh lại vẫn thật sự muốn cưới La Nghi Liên, mà La Nghi Ngọc dùng hết phương pháp, đều không thể làm cho Lưu Tĩnh đã quyết tuyệt tha thứ nàng. Chỉ có thể nói tâm người khó dò, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.

- "Đưa ta ôm Tình tỷ nhi đi, thấy thật nhu thuận!."

Nghi Ninh không lại nói về La Nghi Liên, mà là ôm Tình tỷ nhi vào trong lòng mình đùa.

Tình tỷ nhi ngoan ngoãn cắn ngón tay, thời điểm muốn ăn cái gì liền giật nhẹ ống tay áo mẫu thân, không biết so với Bảo ca nhi kia da hầu tử ngoan ngoãn hơn bao nhiêu. Ở trong lòng Nghi Ninh cũng không khóc, mềm yếu dựa vào nàng.

Lòng La Nghi Ninh tràn đầy mềm mại, cảm thấy sinh nữ oa thật tốt, vì sao phải sinh ra hầu tử kia?

Bảo ca nhi đang bị La Nghi Tuệ ôm đùa, nhìn thấy La Nghi Ninh ôm Tình tỷ nhi, lập tức liền mất hứng. Khóc nhào về phía nàng, tiếng khóc còn vang đến chấn thiên.

Nghi Ninh thấy nó giơ ra cánh tay béo nhỏ, chỉ có thể buông Tình tỷ nhi ra để ôm nó, hôn hôn mặt mềm yếu của nó:

- "Được rồi, Bảo ca nhi! Liền ôm con mà, mau đừng khóc."

Bảo ca nhi gắt gao ôm mẫu thân, co rúm thút tha thút thít khóc, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt.

- "La tam hồi nhỏ so với nó nhu thuận hơn. Hắn cũng là kỳ lạ khó chơi!"

La Nghi Tuệ thấy liền cười nói:

- "Hồi nhỏ muội thích tỷ ôm không chịu buông, ai dỗ cũng không được!"

Cứ như vậy, nhìn thấy Bảo ca nhi thật giống như thấy được Tiểu Nghi Ninh, ngay cả ánh mắt La Nghi Tuệ cũng đều nhu hòa.

Lúc này Trần thị được nha đầu đỡ trở về, cười nói:

- "Vừa vặn, các ngươi đều ở đây. Vài cô nãi nãi Trình gia thỉnh chúng ta qua đó dùng trà, vừa được mấy hộp nước đá được bảo quản, còn có chân ngỗng ngâm rượu, cái sau cũng là thôi, cái trước khó có được, không bằng đều theo ta đi ăn, uống trà đi."

Trần thị nói xong liền nhìn La Nghi Ngọc, bà nói mấy cái này, còn không phải hi vọng nàng có thể đi theo giải sầu một chút sao.

La Nghi Ngọc lại lắc đầu:

- "Mẫu thân, thân mình con không thoải mái, sẽ không đi."

Trần thị hơi hơi thở dài. Vài người còn lại cũng là vô sự, đi dạo Tạ gia cũng tốt.

Hiện tại La Nghi Ninh là đi vòng qua Tạ Uẩn, chuẩn bị cũng dùng chiêu cáo ốm kia. La Nghi Tú lại không chịu nên kéo nàng đi qua. Từ nhỏ đến lớn, La Nghi Tú ham thích nhất xem náo nhiệt. Bắt buộc La Nghi Ninh đi xem náo nhiệt cũng là ham thích nhất của nàng.

La Nghi Ninh ngược lại nghĩ, gặp được kỳ thật cũng không ngại, Tạ Uẩn lại không thể làm gì nàng, dù sao ở nhà cũng không có chuyện gì làm, nên cũng không phản đối.

Sau khi nàng đến Tạ gia, tốt xấu biết được Trình tứ thiếu gia đã vào triều, trong lòng trấn an một chút.

Tóm lại không phải đối mặt hắn là được.

Tạ Uẩn ôm cái lò sưởi tay biểu cảm thản nhiên ngồi ở giữa đám nữ quyến. Bởi vì đã đối với La Thận Viễn phai nhạt, Tạ Uẩn tự nhiên đối La Nghi Ninh cũng không có cừu thị như trước, nhìn thấy nàng còn khó được hỏi câu:

- "Ngươi hết bệnh rồi à?"

Hiện tại tinh lực của nàng chủ yếu đều đang cùng Trình đại nãi nãi tranh đấu, cả ngày ở nhà đấu thiên hôn địa ám tinh phong huyết vũ, Nghi Ninh cũng có nghe thấy.

(Chú thích: Thiên hôn địa ám là trời đất âm ú tăm tối. Tinh phong huyết vũ là gió tanh mưa máu)

- "Đã khỏi hẳn, đa tạ." La Nghi Ninh cười đáp.

Tạ Uẩn không hận nàng, nhưng nàng lại nhớ rõ Tạ Uẩn từng chút từng chút.

- "Chỗ của ta còn có cây nhân sâm năm mươi năm không dùng, một lát kêu quản gia gói cho ngươi, để ngươi bồi bổ thân mình." Tạ Uẩn còn nói.

Trân Châu ở bên nghe được khóe miệng hơi rút. Hiện tại phu nhân các nàng là thân phận gì, cần Tạ Uẩn dùng ngữ khí ban cho sao. Các lão đại nhân hiện tại chưởng quản công bộ, tài đại khí thô, Nhân Sâm, Linh Chi trong nhà nhiều đến làm cải củ cắn đều được.

- "Không cần." La Nghi Ninh tự nhiên là cười cự tuyệt, "…Ta không nên đại bổ, cũng là ngươi giữ đi."

Tạ Uẩn cảm thấy nàng thật sự không thú vị:

- "Không cần thì thôi!"

- "Phu nhân, canh ngài nấu cho Tứ thiếu gia trong phòng bếp đã đến canh giờ..." Có nha đầu đến bẩm báo.

Tạ Uẩn nghe xong nói:

- "Trước đừng gấp múc ra khỏi nồi, còn phải nêm thêm muối."

Đứng dậy đi xem canh nàng nấu.

La Nghi Ninh tiếp tục uống trà, bên kia đã có tiếng nói to ồn ào truyền đến. Có người theo mà tiếng tới, gã sai vặt trước sau vây quanh, là thanh âm trong sáng trầm thấp:

- "Đại tẩu, thế nào hôm nay trong phủ náo nhiệt như vậy?"

La Nghi Ninh ngồi đưa lưng về phía người tới, nghe được là thanh âm hắn, Trình Lang.

************

......

- -----oOo------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất