Chương 2
Trên đường về làng, khuôn mặt bác Trần càng thêm khó xử, thì mẹ tôi càng rạng rỡ.
Khi tôi và Trần Nam bước tới cửa nhà, trong phòng khách đã đầy người.
Các dì các cô háo hức chờ đợi, mặt đầy niềm vui: Ồ, Thiên Thiên và bạn trai về rồi!
...
Tốc độ lan truyền nhanh như ánh sáng.
Ông nội tôi bình thường trầm lặng, giờ đang ung dung ngậm tẩu thuốc, gõ nhẹ hai cái bên bàn, giọng chậm rãi nhưng đầy tự hào: "Hai đứa này là có hôn ước từ trong bụng mẹ."
!
Sao đột nhiên thêm kịch bản vậy?
Tôi chưa kịp phản ứng, Trần Nam đã nắm chặt tay tôi vào lòng bàn tay.
Bàn tay đàn ông khớp xương cứng cáp, dài và mạnh mẽ, nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến tim tôi đập thình thịch.
Vào vai nhanh thật đấy anh chàng này?
Tôi không hiểu tại sao các bà cô đã ăn trưa xong lại ngồi đồng suốt bữa cơm này, tôi chỉ biết mình đang cố gắng chịu đựng đến cùng và sắp khóc oà lên được.
Sau lần thứ mười lăm tôi và Trần Nam nhìn nhau âu yếm, gắp đồ ăn cho nhau, cuối cùng họ cũng thu hồi ánh mắt chăm chú, hài lòng cười toe toét rồi ra về.
Có lẽ là đã thu thập đủ tư liệu cho buổi trà đàm làng tiếp theo rồi.
Mẹ tôi kéo tay Trần Nam: Tốt lắm cháu, biết điều, hiểu chuyện, không làm mất mặt dì mà còn giúp dì nở mày nở mặt!
Thế là Trần Nam trong nháy mắt trở thành bảo bối của nhà tôi.
Không, phải nói là bảo bối của cả làng.
Bảy cô tám mụ trong vòng mười dặm đều khoanh tay đến nhà tôi để xem chàng rể mới được đồn là học ở "Stanford", "Phục Đán" và "Trung Sơn".
Tôi và Trần Nam như hai đứa trẻ dính liền nhau, đi đâu cũng nắm tay, thi thoảng còn phải thể hiện tình cảm.
Phải nói, anh chàng này có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng khi hành động thì có thể giành giải Oscar ấy chứ!
Lần thứ 108 anh ta dùng đầu ngón tay lau khóe miệng cho tôi, đôi mắt đàn ông kia chăm chú, trong đôi mắt đen láy lấp lánh những tia dịu dàng.
Thật sự là vũ trang đến cả con ngươi.
Khi bảy cô tám mụ cười ha hả rồi mang vẻ mãn nguyện rời đi, tôi mới lặng lẽ ôm ngực.
Chết tiệt, tim đập nhanh quá vậy.
Suýt nữa là tôi rơi vào lưới tình rồi.