Chương 1:
Ta, ta là một trái Trường Sinh Quả.
Hại ta quá, biết nói sao đây.
Ta bị treo trên dây leo trong hang động, lắc lư ngu ngơ cả ngày đêm. Cho đến hôm qua, một nam tử dẫn theo một nữ tử bước vào hang động, đứng dưới chỗ ta đang đu đưa và nói: “Khinh Khinh, đây là Trường Sinh Quả mà ta đã dùng huyết tâm nuôi dưỡng cho nàng. Khi nó chín, có thể dùng để chữa lành trái tim cho nàng.”
Nghe xong lời này, ta mới giật mình nhận ra. Trời ơi, chẳng phải đây là tình tiết trong truyện ngược mà ta đọc vài ngày trước hay sao?
Nam chính là Chiến Thần Thiên Giới Bạch Dục, nữ chính là một tiểu Hoa Tiên tên Mộc Khinh Khinh. Khi Bạch Dục chống lại Ma Tộc, Mộc Khinh Khinh đã đỡ thay hắn một mũi tên, khiến trái tim nàng bị xuyên thủng một lỗ. Mặc dù không chết, nhưng từ đó nàng mắc chứng đau tim dai dẳng.
Còn ta, chính là Trường Sinh Quả được Bạch Dục dùng huyết tâm để nuôi dưỡng, lẽ ra phải mất vạn năm mới trưởng thành.
Trong nguyên tác, khi Trường Sinh Quả tu luyện thành tinh, nó đã yêu Bạch Dục đến chết đi sống lại. Sau đó, bị mấy nữ phụ khác xúi giục, nó gây ra không ít chuyện cho Mộc Khinh Khinh. Nhưng Bạch Dục, tên khốn nạn đó, lại không nỡ giết Trường Sinh Quả, dẫn đến vô số hiểu lầm.
Cuối cùng, Trường Sinh Quả bị đại ma đầu moi tim, sức mạnh của y tăng lên gấp bội. Bạch Dục phải hy sinh mạng sống mới có thể tiêu diệt được y.
Lúc ta đọc tiểu thuyết này, tức giận đến phát điên. Nếu như Bạch Dục sớm hái Trường Sinh Quả hoặc giết nó ngay lần đầu tiên nó gây họa, thì cũng không đến nỗi bi thương như vậy.
Nhưng bây giờ, tại sao ta lại xuyên thành Trường Sinh Quả chứ? Cái món đồ mà ai ai cũng muốn ăn này chắc chắn sẽ không sống lâu đâu!!!
Quá đau lòng, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta, Tùy Duyên, chăm chỉ học tập, tích cực hướng thiện, chỉ vì ở nhà buồn chán nên đọc một cuốn tiểu thuyết hài hước, thế mà xuyên thành một trái cây rồi khóc ròng.
“Ông trời ơi, cứu lấy tiểu Tùy đáng thương này đi, ta không muốn bị ăn mà hu hu hu.”
“Ai? Ai đang nói chuyện?”
???? Ai đang nói chuyện? Ta cố gắng nhìn quanh, tiếc rằng Trường Sinh Quả không có cổ, nên ta chẳng thấy gì cả.
Đúng lúc ta còn đang ngơ ngác, đột nhiên bụng truyền đến một cơn đau dữ dội.
"Á á á á á! Sao ngươi dám cắt ta! Hồn đạm a, ta chưa chín mà!"
Người kia giật mình, nhanh chóng thu hồi đoản kiếm, áp sát vào vách động hỏi: "Ai? Ra đây!"
Ta bình tĩnh lại một chút, liếc mắt xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người tới.
Thực sự có chút tuấn tú, chỉ có điều mặc toàn đồ đen, không giống kiểu tiên khí phiêu phiêu như Bạch Dục.
"Là ta! Ngươi ngẩng đầu lên nhìn đi."
Người kia ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, vừa tìm vừa hỏi: "Vị này có phải tiên nhân không?"
Ngươi tìm cái quỷ gì vậy!
"Ê! Quá bất kính rồi đấy! Là ta đây, trái cây trên đầu ngươi đấy, đồ ngốc!"
Người nọ cuối cùng cũng chú ý tới ta, dấu hỏi to đùng trên đầu y suýt nữa thì chạm vào mông ta.
“Ngươi, ngươi là... Quả Tiên?”
“Hừ, tạm thời có thể coi như vậy. Ngươi là ai? Tại sao lại đến trộm ta?”
Y ôm quyền ngây ngô đáp: “Đa có mạo phạm, kính mong Thượng Tiên đừng để bụng. Tại hạ Lục Hành, chỉ vì phụ quân mắc bệnh nên muốn tới đây hái tiên dược, không ngờ lại vô tình làm tổn thương Thượng Tiên.”
“Ngươi nói lại lần nữa tên ngươi là gì?”
“Lục Hành.”
Không có ấn tượng gì cả? Ta cố gắng nghĩ, não cứ như sắp bị khuấy tung lên mà vẫn không nhớ ra người này. Có phải ta đọc tiểu thuyết quá qua loa rồi không? Ta nhớ rõ trong truyện, Trường Sinh Quả là do nam chính hái xuống mà.
Thấy ta do dự hồi lâu, Lục Hành lại hỏi: “Thượng Tiên có điều gì khó xử chăng?”
Đương nhiên là có rồi! Ta chính là Trường Sinh Quả vạn năm một trái, đâu phải thứ tùy tiện dùng được sao?
Ta hỏi y: “Ta rất quý giá đấy. Phụ quân của ngươi mắc bệnh gì mà cần dùng tới ta?”
Lục Hành ngừng lại một chút, nghiêm túc đáp: “Bệnh nấm chân. Phụ quân nghe nói Trường Sinh Quả của tiên gia có mùi hương kỳ diệu, muốn dùng để ngâm chân.”
Ta cmn...
Thấy vỏ quả của ta đỏ bừng vì tức, Lục Hành bật cười thành tiếng: “Xin lỗi, giọng nói của Thượng Tiên quá đáng yêu, tại hạ nhất thời không nhịn được.”
Ta nhịn, ta nhịn, đợi ta tu luyện thành tinh rồi sẽ tính sổ với ngươi sau.
Ta thở dài một hơi, lừa y rằng: “Trường Sinh Quả này chẳng qua chỉ là trò lừa đảo của tiên gia mà thôi, nào có công hiệu chữa bệnh gì đâu. Ngươi nhìn xem, vết cắt ngươi vừa gây ra còn chưa lành kia kìa. Nếu ta có thể chữa bệnh, chẳng lẽ không tự chữa cho mình trước sao?”
Lục Hành trầm ngâm: “Có lý.”
“Nếu ngươi thực sự muốn cứu phụ quân, chi bằng thử vận may với Bạch Dục Thượng Thần. Nơi đó tiên dược nhiều vô kể.”
“À? Bạch Dục?” Lục Hành chống nạnh nói: “Đó chính là Chiến Thần đấy. Muốn trộm đồ từ chỗ hắn, dễ vậy sao?”
“Ta đâu có bảo ngươi đi trộm! Ê, ngươi có thể đừng làm mấy chuyện lén lút được không? Sao không trực tiếp đi cầu xin thuốc?”
Lục Hành như được khai sáng, vỗ tay một cái, nói: “À, ngươi thật thông minh! Vậy ta sẽ đi gặp Bạch Dục. Chờ đó, tiểu quả tử, ta sẽ tới thăm ngươi sau.”
Nói xong, y còn sờ sờ mông ta. Thôi kệ, chắc y tưởng đó là đầu ta rồi.
Ta lại treo lơ lửng thêm một ngày, suốt thời gian đó không ai thèm ghé qua. Đến khi trời gần sáng, bên ngoài hang động đột nhiên trở nên ồn ào. Bạch Dục vội vàng quay về hang, nâng ta lên nhìn một lúc, rồi nói với tiểu tướng quân Trần Bì: “Kỳ lạ, tại sao kẻ trộm kia không lấy đi Trường Sinh Quả? Rõ ràng dây leo đã bị cắt qua.”
Trần Bì lắc đầu: “Ta cũng không hiểu. Nhưng thay vì chờ hắn quay lại, Thượng Thần chi bằng sớm hái quả đi. Hắn thủ đoạn cao cường, chúng ta căn bản không phòng được.”
Hả? Hái sớm? Ta vội vàng nhìn về phía Bạch Dục. Bạch Dục nhíu chặt mày, nhẹ gật đầu, đưa tay nắm lấy dây leo của ta.
Ta hoảng rồi, ta hoảng thật rồi!
“Ê! Đừng mà! Ta chưa chín mà! Sẽ mất mạng đấy!”
Nhưng Bạch Dục không nghe thấy ta nói gì, y dùng lực mạnh và hái ta xuống.
Ta chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, trong ánh sáng mờ ảo, trước sự chứng kiến của chúng thần, ta hóa thành hình người. Cùng lúc đó, máu từ rốn ta phun ra không ngừng, bắn tung tóe lên mặt Bạch Dục. Bạch Dục kinh ngạc ôm lấy ta, ngây người như quả dưa hấu.
Ta dùng hết sức lực cuối cùng ấn chặt vào rốn đang phun máu của mình và nói: “Ta đã bảo rồi, ta chưa chín mà…”