Chương 11:
Sau một thời gian chuẩn bị, đoàn quân đi săn mùa thu cuối cùng cũng lên đường đến bãi săn.
Ta và Tống Thanh cùng đi chung ngự liễn, để tránh mệt mỏi do đường xa, chúng ta dừng nghỉ liên tục.
Ta tựa vào góc xe chợp mắt, đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa hay biết.
"Ta đoán bên trong có một nam nhân."
"Ta đoán bên trong có một nữ nhân."
"Ta đoán bên trong có một nam một nữ!"
"Mua bán định đoạt!"
Ai! Đang nói chuyện!
Ta lập tức mở mắt, thấy bốn phía không người liền vén rèm xe lên, lập tức nhìn thấy một đôi chân gầy guộc đang rỉ máu.
A a a! Hù chết ta rồi!
Có bệnh không? Dám ngồi trên nóc xe của hoàng đế mà đánh bạc!
May mà Tống Thanh không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ tức giận.
Ta vội vàng quay người lại, bắt đầu hít thở sâu.
"Hoàng hậu?" Tống Thanh bên cạnh hình như nhận ra điều gì đó.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, run rẩy vươn tay ra.
Tống Thanh lại nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Tay nữ tử đều nhỏ như tay Hoàng hậu sao?" Hắn đánh giá, "Mềm mại không xương, trắng nõn tinh tế, thật như ngón tay búp măng vậy."
Hắn hỏi nghiêm túc, ta cũng trả lời nghiêm túc.
"Kích thước xấp xỉ nhau, nhưng, nhất định không đẹp bằng ta."
Ta nghĩ nghĩ, vội vàng cảnh cáo hắn: "Chàng không được sờ tay người khác."
Tống Thanh khẽ cười: "Trẫm đồng ý với nàng."
Ta chăm chú nhìn hắn, hắn thật sự rất đẹp, vô tình liếc mắt một cái cũng trở nên chuyên tâm, chỉ cần đứng ở đó, sáng ngời như nhật nguyệt nhập lòng, vạn ngàn từ ngữ cũng không thể diễn tả hết vẻ thanh tú.
Lạ thật, vừa rồi ta vì sao lại ra lệnh cho hắn?
Vì sao ta ra lệnh cho hắn, hắn lại vô cùng vui vẻ?
Hình như…
Ta cũng rất vui.