Chương 2: Xuyên Qua 2
Còn may sau tám tháng cô ta liền tự đến bệnh viện, ngược lại lúc sinh con cũng không có cái ngoài ý muốn gì, chỉ là bởi vì cái tin tức kia dọa bể mật, những cái tính toán mẫu bằng tử quý cũng tạm thời đánh mất, không dám tuỳ tiện thử.
Rốt cuộc còn ôm một ít hy vọng, nguyên chủ đặt tên cho con mình họ Giang, hy vọng có một ngày nó có thể nhận tổ quy tông, để mình cũng được hưởng một lần tám ngày phú quý.
Vốn dĩ sinh con có mục đích, cũng không tồn tại bao nhiêu tình cảm sâu nặng. Đứa trẻ mới sinh ra không rời người, gặp chuyện liền khóc nháo, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, một chút yêu thích của nguyên chủ đối với đứa trẻ kia liền tiêu hao hầu như không còn.
Nguyên chủ ăn được chỗ tốt từ thứ giao dịch da thịt kia mang đến, cũng lười tự lực cánh sinh, cô ta cảm thấy mình còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, cho dù không tìm thấy đỉnh cấp hào môn, tìm một kẻ có tiền cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Hiện thực tàn nhẫn cho cô ta một cái tát, ở dưới tình huống không có nhân mạch, quen biết kẻ có tiền cũng không phải một việc dễ dàng, cho dù quen biết, những người đó phần lớn đều bốn năm chục tuổi, hói đầu còn bụng bia, vừa mở miệng chính là một luồng khói hôi thối, nói không chừng con cháu trong nhà còn lớn hơn cô ta.
Lần đầu tiên của nguyên chủ cho vị Giang tiên sinh vô cùng tuấn mỹ, vô hình trung yêu cầu đối với một nửa kia liền rất cao, muốn tiền lại muốn mặt, nhưng nào có chuyện tiện nghi như vậy, người có mặt có tiền, dựa vào cái gì muốn gặp cô ta?
Huống chi cô ta còn mang theo con chồng trước.
Cô ta không tìm nguyên nhân trên người mình, đem mọi trách nhiệm đều đổ lên người đứa trẻ, ban đầu cô ta không có tình cảm gì đối với đứa nhỏ này, bây giờ càng chán ghét, không phải động một chút đánh chửi, thì cũng làm lơ hoàn toàn, bình thường cũng không nhìn lấy một cái.
Lần này nguyên chủ lại đi thông đồng với một kẻ có tiền nhưng không có kết quả, sau khi trở về tâm tình phiền muộn, lần đầu tiên động thủ với đứa trẻ, cô ta đánh xong tiêu tan cơn giận, cũng mặc kệ đứa trẻ khóc thở hổn hển, trực tiếp đi ngủ.
Một giấc ngủ này, thân xác liền thay đổi một cái linh hồn khác.
Đại khái là thời gian càng gần ký ức càng rõ ràng, Trình Hoan thấy được rất nhiều đoạn ký ức ngắn của nguyên chủ trong mấy năm nay, càng xem mày nhăn càng sâu.
Cô thật sự không có biện pháp tin tưởng đó là phương thức một người mẹ đối xử với con của mình—— hoàn toàn thờ ơ, mặc kệ khát đói bụng, nóng lạnh cũng mặc kệ, ngay cả sốt cao không lùi, cũng không thấy cô ta nhìn một cái, nhiều lắm cũng chỉ ném cho chút thuốc hạ sốt.
Trình Hoan tức muốn mệnh, hận không thể lôi nguyên chủ ra đánh một trận, nhưng người đã không thấy, cô còn tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, còn có đứa con trên danh nghĩa.
Nhớ tới đứa bé kia, Trình Hoan lại thở dài, cô độc thân từ trong bụng mẹ, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng cô lại không có biện pháp nhìn đứa nhỏ tự thân tự diệt, chỉ có thể đảm đương trước.
Trong trí nhớ cuối cùng đứa bé kia còn ở trong phòng khách, Trình Hoan mở mắt ra, dọc theo hành lang nhỏ hẹp đi đến phòng khách.
Căn nhà này là ông bà của nguyên chủ lưu lại, phòng ở rất nhỏ, còn không đến 50 mét vuông, bên trong trang hoàng có chút cũ kĩ.
Trình Hoan đi đến phòng khách, trong phòng khách bày một cái sô pha bẩn thỉu, bên cạnh sô pha có một đứa trẻ đang quỳ, nửa người trên dựa vào sô pha, đầu hơi gật gật.
Ha, đúng rồi, nguyên chủ đánh đứa trẻ một trận, còn bảo đứa nhỏ quỳ gối ở đây "nghĩ lại".
Quả thực buồn cười, người thực sự nên nghĩ lại thế nhưng lại bắt người khác nghĩ lại.
Trình Hoan nghiến răng, sự chán ghét trong lòng đối với nguyên chủ lại gia tăng thêm một tầng, cô bước nhanh đến cạnh sô pha, ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ lên.
Dựa theo ký ức, năm nay đứa nhỏ này hẳn là 4 tuổi, chỉ là thoạt nhìn nhỏ gầy hơn nhiều so với đứa trẻ bình thường, trên mặt không có bao nhiêu thịt, quần áo cũng cũ, rõ ràng đã cuối tháng 7, đứa nhỏ còn ăn mặc một bộ quần áo dài.
Tiểu gia hỏa ngủ không yên, mơ mơ màng màng còn đang nói mớ.
Trình Hoan ôm bé đi đến phòng ngủ, nghe được miệng đứa nhỏ lúc đóng lúc mở, tò mò liền thò lại gần nghe.
"Mẹ..."