Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 89

Editor: coki

"Thật sự phải chiến đấu sao?" Hạ Bác xoa xoa tay, khi nhìn bầy tang thi rắn chen chúc ở phía trước thì lập tức cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, tay chân mềm nhũn không có sức lực. Không thể trách anh là đàn ông mà vô dụng được, cảnh tượng trước mắt thật sự rất kinh khủng.

Đường Yên nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Bác, không nói gì thêm. Tinh thần lực của cô xuyên qua bầy tang thi rắn, tập trung vào cái cây bị quấn chúng nó quấn ở bên trong, Đường Yên có chút đau đầu, tại sao cứ quân sự dưới đất này lại có nhiều thực vật như vậy? Rõ rang người làm việc trong căn cứ quân sự đều là đàn ông, làm gì kiên nhẫn để chăm sóc cây cối.

Thực vật có thể hấp dẫn rắn không nhiều lắm, phần lớn là thực vật dây leo, đây là kiến thức mà Đường Yên đã học được khi chấp hành qnhiệm vụ trong rừngc. Trong rừng rậm loài nguy hiểm nhất đó là rắn, nhất là rắn độc nên mọi quân nhân đều phải hiểu được tập tính của loài rắn, nó rất thích thực vật dây leo như dây thường xuân. Ngoài ra còn có cây kim ngân,, hoa ngọc lan, nho, trúc, cây tật lê (cây này còn có tên là quỷ kiến sầu đó, ghê chưa, cây gần giống cây trinh nữ, hoa vàng như hoa mai), cây quả rắn, hoa đoàn tụ. Đường Yên liếc nhìn gốc cây đang bị bầy tang thi rắn quấn quanh sau đó so sánh với các loài cây trong trí nhớ.

Đột nhiên cô nhớ tới vừa rồi đám người Diệp Quân có nói bọn họ ngửi thấy mùi hoa, cơ thể cô hơi run lên, lập tức khôi phục lại khứu giác, nhất thời một mùi tanh tưởi thối rửa chui vào trong mũi, bên trong mang còn có một hương thơm ngào ngạt giống mùi hoa nhưng nhạt hơn một chút, giống như là mùi trái cây chín. Chẳng lẽ là cây quả rắn? 

"Mùi này thật là khó ngửi!" An Du vô lực dựa vào Lâm Mông, bóp chặt mũi mình lại. Trong mùi tanh tưởi khó ngửi còn mang theo hương thơm ngào ngạt, hai loại mùi hoàn toàn trái ngược nhau lại trộn lẫn vào nhau khiến mọi người cực kì buồn nôn!

"Rốt cuộc là mùi gì vậy?" Miêu Trạch hiếu kỳ hỏi. Không biết có phải là do lôi điện của Đường Yên uy hiếp hay không hay là có thứ khác hấp dẫn bầy rắn?

"Cây quả rắn." Lông mày Đường Yên giãn ra, cũng may cây quả rắn không độc hơn nữa còn có thể làm thuốc nếu không thì phiền toái rồi, tầm mắt cô quét mắt bầy rắn đang ngóc đầu ở bốn phía, khóe miệng giật giật hai cái.

"Đúng cây quả rắn, khó trách lại hấp dẫn nhiều rắn như vậy!" Diệp Quân vuốt cằm, nhìn chằm chằm bầy tang thi rắn khổng lồ, lúc ánh mắt anh ta đảo qua rắn biến dị thì rất là nóng bỏng, cũng không thèm che dấu vẻ thèm thuồng trong mắt: “Tang thi rắn không thể ăn nhưng rắn biến dị thì có thể, An Lộ, lát nữa nhớ bỏ tất cả rắn biến dị vào không gian, sau khi ra khỏi chỗ này có thể làm một bữa tiệc rắn thật lớn."

Sau khi nghe được lời này của Diệp Quân, An Du vừa mới được Lâm Mông đỡ đứng dậy lại ngồi xuống nôn mửa lần nữa, ngón tay run run chỉ vào Diệp Quân, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào còn gương mặt An Lộ thì thật sự vặn vẹo nhưng lại không dám phản bác Diệp Quân. Vì do tính tình của Diệp Quân nên ngoại trừ đại ca thì những người khác đều không dám trêu chọc anh ta. Thủ đoạn giày vò của Diệp Quân rất nhiều, trong mấy người bọn họ, ngoại trừ An Du thì không có ai không bị Diệp Quân lột mấy lớp da nên sự sợ hãi Diệp Quân đã ăn sâu vào trong xương cốt. Cả người An Lộ cứng ngắc, khó khăn gật đầu một cái.

"Khẩu vị của anh thật nặng!" Đường Yên nghiêng đầu, nhìn tang thi rắn nằm la liệt trên đất, nhìn cảnh tượng  này mà còn có thể nghĩ tới đại tiệc rắn thì Diệp Quân, anh phải biến thái bao nhiêu mới có thể thản nhiên như vậy?

"Cảm ơn vì đã khen!" Diệp Quân đắc ý, hả hê gật đầu, có vẻ như rất hài lòng với lời nói của Đường Yên.

Cả người Đường Yên cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo lườm Diệp Quân, thản nhiên nói: "Tôi không khen anh!"

Mọi người đều câm nín nhìn Diệp Quân, cảm thấy da mặt anh ta dày đến phát sợ nhưng Diệp Quân không hề quan tâm, lúc ra tay chỉ chọn rắn biến dị, mỗi lần giết được con rắn biến dị nào thì đều không quên quay đầu liếc nhìn An Lộ một cái giống như đang nhắc nhở An Lộ đừng quên bỏ xác rắn biến dị vào không gian, anh sẽ kiểm tra.

Đường Yên nhìn bức tường rắn đang chắn ngang lối đi sau đó liếc nhìn mọi người ở phía sau, cuối cùng dừng ở trên người Giang Ly và Mạnh Lộ, nói: "Giang Ly, Mạnh Lộ người tạo lồng giam bao phủ tường rắn sau đó dị năng giả hai hệ phong, hỏa trong đội đồng thời ra tay, những người khác hỗ trợ, nhớ cẩn thận đề phòng tang thi rắn đánh lén."

Đường Yên dứt lời thì Giang Ly và Mạnh Lộ một trái một phải đồng loạt sử dụng dị năng bao phủ tường rắn đồng thời cẩn thận chừa lại một cái lỗ bằng thau rửa mặt, ánh mắt Diệp Quân lóe lên, gật đầu tỏ vẻ đã rõ sau đó phối hợp với Trịnh Nhiên nhắm vào ví trị lỗ hổng ma ra tay, trong không gian bị bịt kín như vậy, dị năng hai hệ phong hỏa được phát huy đến mức tận cùng.

"Xèo…xeo..." Chỉ trong nháy mắt, trong không khí đã tràn ngập mùi thịt cháy khét và tiếng kêu của bầy rắn. Mùi thơm trong gió càng đậm, tường rắn bắt đầu sụp đổ, tang thi rắn bị vây bên trong lồng giam bằng đất không ngừng chạy trốn.

"Xì..xì..." Bỗng nhiên có một tiếng kêu vang lên. Bầy tang thi rắn đang chạy trốn lập tức khôi phục lại trật tự, điên cuồng tấn công đám người Đường Yên, bọn nó giống tre già măng mọc, hoàn toàn không thấy ngọn lửa của Trịnh Nhiên. Toàn thân Hoàng Mô, Miêu Trạch phủ dị năng kim hệ, chỉ một trong hai người đã đủ để đứng ở phía trước che chở Đường Yên, động tác cả hai đều hung mãnh, chém giết tang thi rắn đang lao thẳng tới. An Du dựa vào Lâm Mông, hai người phối hợp rất ăn ý, Lâm Tam thì trực tiếp nhất chui vào giữa bầy tang thi rắn giống như con diều bị đứt dây, lúc ẩn lúc hiện, vận dụng dị năng đến cực hạn còn Từ Mục thì được mọi người bảo vệ ở chính giữa, vội vàng dùng máy tính không ngừng tính toán con đường ngắn nhất.

Có hai người Hoàng Mô và Miêu Trạch che chở nên Đường Yên càng thuận lợi sử dụng dị năng để hành hạ bầy rắn đến chết. Vì có khô mộc quyết làm hậu thuẫn nên cô không hề bận tâm đến việc dị năng bị tiêu hao, khi nhìn thấy sắc mặt Miêu Trạch có chút tái nhợt thì Đường Yên lập tức lên tiếng nói: "Chị trông chừng cho, em lui ra bổ sung dị năng đi."

Mọi người dốc toàn lực phối hợp, không bao lâu đã tiêu diệt được hai phần ba tường rắn chắn lối đi, nhìn xác tang thi rắn rải đầy đầy đất, Buster bé bỏng linh hoạt chạy qua chạy lại, thu thập toàn bộ huyết hạch rồi để ở bên cạnh Từ Mục. Lúc chiến đấu Đường Yên rất bận rộn nên khôn thể để ý đến Buster nhưng Buster cực kì thông minh, sau khi nhặt huyết hạch thì bỏ ở trên mặt đất cho Từ Mục trông coi tuy nhên lúc đi còn không quên “uy hiếp” Từ Mục một phen, không cho Từ Mục lấy trộm huyết hạch. Buster chỉ chịu đưa huyết hạch cho Đường Yên, ngoại trừ Đường Yên thì không ai được đụng vào bằng không “giết không tha”.

Trong lúc chiến đấu thỉnh thoảng mọi người vẫn không quên nhìn hành động đáng yêu của Buster, nhất là mỗi lần Buster lấp đầy túi tiền trở về đều giơ vuốt “uy hiếp” Từ Mục một chút. Mặt Từ Mục cứng ngắc, bị Buster uy hiếp nên không thể dời mắt khỏi đống huyết hạch được nếu không sẽ bị Buster cào cho một cái. Nhìn động tác khôi hài của một người một mèo, sự ghê tởm với bầy tang thi rắn cũng giảm đi không ít.

"Đến đây, cẩn thận một chút!" Đường Yên ý bảo Hoàng Mô lui về để Diệp Quân tiến lên. Lúc cây quả rắn và tang thi rắn đang quấn quanh cây lộ ra thì tất cả mọi người đã hiểu được vấn đề. Khác với những con tang thi rắn hoặc rắn biến dị khác, toàn thân con rắn biến dị quấn quanh cây quả rắn có màu xanh thẫm, nếu không nhìn kỹ thì không cách nào phân biệt được. Trên cây quả rắn cây có ba quả rắn, màu sắc tươi đẹp ngon mắt, không có tang thi rắn quấn quanh. Mùi thơm trong không khí càng thêm ngào ngạt, mùi vị quả rắn tươi ngon làm cho lòng người nhộn nhạo, rễ của cây quả rắn vặn vẹo theo động tác của rắn biến dị giống như đang che chở cho nó.

"Cây quả rắn này thành tinh rồi hả?" Miêu Trạch trừng mắt nhìn động tác của cây quả rắn, những người khác cũng tỏ vẻ rất tò mò. Cành lá của cây quả rắn đều ở tư thế phòng bị, bọn họ tin rằng nếu cây quả rắn có thể công kích thì nhất định đã tấn công bọn họ từ lâu rồi.

"Là thực vật biến dị, tuy nhiên vẫn chưa thức tỉnh năng lực." Đường Yên thản nhiên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm ba quả rắn ở trên cây, cô chưa thử trái của thực vật biến dị nên không biết có thể ăn được hay không nhưng nếu thịt thú biến dị có thể ăn được thì chắc trái của thực vật biến dị cũng có thể ăn được.

"Muốn ăn sao?" Diệp Quân theo tầm mắt Đường Yên nhìn ba quả rắn tươi ngon mọng nước trên cây, tò mò hỏi.

"Thịt thú biến dị có thể ăn thì chắc trái của thực vật biến dị cũng ăn được. Anh cũng thấy rắn biến dị rất cảnh giác, bảo vệ ba quả rắn này, nhất định là nó biết ba quả rắn này rất có giá trị, nếu không thì tại sao phải tấn công chúng ta dữ dội như vậy?" Đường Yên vừa lấy kiếm ra vừa phân tích. Mùi thơm của quả rắn trong không khí càng đậm, cây quả rắn cũng dần dần héo rũ, lá cây màu xanh trở nên khô vàng, cuối cùng chuyển thành màu vàng úa bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Chị Yên, chị nghĩ có phải quả rắn đang hút tinh hoa của cây hay không?" Mạnh Lộ cau mày, nhìn chằm chằm ba quả rắn trên cây, bầy tang thi rắn cũng lui trở về bảo vệ bốn phía cực kì kín kẽ, đầu ngóc lên cao, lưỡi lè ra tỏ vẻ đe dọa. Con rắn biến dị quấn ở trên cây cũng lè lưỡi, mắt rắn xanh thẫm lạnh lẽo đảo qua đám người Đường Yên sau đó nhìn chằm chằm quả rắn sắp chín, lúc này nó mở miệng ra, rót từng chút nọc độc vào quả rắn.

Nhìn cảnh này, mọi người đều không tự chủ nuốt nước miếng. Tất cả bọn họ đều cảm giác hành động của rắn biến dị rất kì lạ, nhưng cụ thể vì sao lại kì lạ thì không giải thích được nên đành phải cố gắng đè sự tò mò xuống, nhìn chằm chằm hành động kì lạ bầy tang thi rắn.

"Ba quả rắn này tương đương với huyết hạch của cây quả rắn, rắn biến dị đang thúc giục quả rắn chín. Mau ra tay, nếu tiếp tục chần chờ kết quả có thể sẽ trở nên tệ hơn rất nhiều!" Đường Yên nhíu mày nhìn chằm chằm động tác của rắn biến dị, mỗi lần biến dị xà rót nọc độc vào quả rắn thì mùi thơm càng nồng đậm, chuyện này cực kì quỷ dị.

Đường Yên vừa dứt lời thì lập tức tấn công từ phía bên trái, Diệp Quân ở bên phải cũng lập tức hành động. Một trái một phải dốc toàn lực tấn công, Giang Ly, Mạnh Lộ cũng ngay lập tức dựng tường đất chắn trước mặt mọi người, ngắn tang thi rắn ở bên ngoài, những người khác theo sát phía sau tiêu diệt bầy tang thi rắn đang tấn công một cách điên cuồng. Nếu thực sự chờ tới lúc rắn biến dị hấp thu quả rắn thì đến lúc đó phiền phức lớn rồi!

Rắn biến dị ở trên cây thấy Đường Yên và Diệp Quân tấn công mạnh mẽ thì cực kì giận dữ, nó há mồm phun ra nọc độc, nọc độc vừa phun ra lập tức hóa thành khí độc trong không khí sau đó tản mà bốn phía. Đường Yên phủ năng lôi điện lên kiếm, dốc toàn lực chém về phía cây quả rắn. Dị năng lôi điện trên người giống như áo giáp làm cho bầy tang thi rắn không dám gần, thân thủ Diệp Quân cũng không kém Đường Yên, mỗi một chiêu đều đánh vào điểm trí mạng của tang thi rắn trí làm cho bầy tang thi rắn xung quanh không ngừng lui về phía sau, để lại một động xác rắn la liệt trên đất.

"Cẩn thận, nó sắp hành động rồi!" Diệp Quân nhỏ giọng nhắc nhở. Bầy tang thi rắn xung quanh cây quả rắn bị buộc lui dần về phía sau, con rắn biến dị  trên cây quả rắn không ngừng phát ra tiếng kêu ra lệnh cho bầy tang thi rắn tiến lên tấn công. Mỗi một lần kêu thì lực tấn công của bầy tang thi rắn lại tăng lên một bậc, hoàn toàn là tấn công kiểu liều mạng khiến Đường Yên và Diệp Quân trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp.

Không sợ chó, chỉ sợ gặp chó điên, đột nhiên tình huống trước mắt trở nên cực kì quái dị, bầy tang thi rắn bị buộc lui về phía sau đột nhiên hang máu phản kích, giống như không muốn điên cuồng tấn công đám người Đường Yên...

Sắc mặt Đường Yên trầm xuống, sử dụng thuấn di trực tiếp di chuyển đến trước cây quả rắn, hơi thở cuồng bạo của dị năng lôi điện dọa bầy tang thi rắn không giám đến gần hơn nữa sau khi thăng cấp lực sát thương của dị năng lôi điện đã được nâng cao thêm một bậc, tuy rằng số lượng của bầy tang thi rắn không ít nhưng thực lực lại không cao, phần lớn đều ở cấp ba, cấp bốn, tang thi rắn, rắn biến dị cấp năm, cấp sáu không nhiều, chính điều này khiến mọi người dễ thở hơn. Chỉ có một con rắn biến dị cấp bảy duy nhất đang quấn quanh cây quả rắn, tuy nhiên nếu để cho con rắn biến dị này nuốt ba quả rắn ở trên cây thì sợ rằng có thể thăng lên đến cấp tám, quả rắn chính là nguồn năng lượng tốt nhất để rắn biến dị thăng cấp.

Hương thơm của quả rắn trong không khí càng đậm, Đường Yên lập tức hiểu ra quả rắn sắp chín. Một khi quả rắn chín thì nhất định rắn biến dị sẽ nuốt trọn ba quả rắn này, đến lúc đó chắc chắn nó sẽ thăng lên đến cấp tám như vậy mọi chuyện sẽ càng trở nên khó giải quyết. Chính vì thế Đường Yên quyết định phô bày hết toàn bộ thực lực của cấp tám trung cấp, uy thế mạnh mẽ dị năng giả cấp tám làm cho tang thi rắn, rắn biến dị cấp thấp xung quanh không ngừng lui về phía sau. Những con tang thi rắn nghe lệnh của rắn biến di cũng không dám tiến lên công kích như trước, cho dù là loại rắn không có trí tuệ cũng không thể kháng cự lại sự chênh lệch cấp bậc tuyệt đối này.

"Anh đối phó với tướng ở bốn góc, tôi đối phó với vua rắn." Đường Yên không quay đầu lại, lạnh lẽo nói. Khí thế quyết đoán làm cho người ta không dám phản kháng, Diệp Quân gật đầu, đồng thời càng tò mò về Đường Yên hơn.

Thấy Đường Yên rút kiếm tấn công cây quả rắn, rắn biến dị lập tức uốn người, lập tức có mười mấy lưỡi dao gió từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía Đường Yên. Đường Yên vung kiếm sắc ngăn lưỡi dao gió bay tới, không ngờ con rắn biến dị này lại thức tỉnh dị năng song hệ phong, độc, chỉ sợ cây quả rắn này là nó cố ý, sau khi nó nuốt sạch quả rắn trên cây thì hệ độc có thể nâng cao một bước, không thể không thừa nhận thú biến dị cấp cao rất thông mình, hiểu được tác chiến quanh co, lòng vòng.

Đường Yên lôi điện bảo vệ nên khí độc của rắn biến dị không cách nào tới gần hơn nữa lúc ở căn cứ Thanh Long cô đã tiêm huyết thanh nên nếu chỉ một loại rắn độc thì không thể làm tổn thương thân thể dị năng giả được. Nếu Cao Kiến Bân không bị đánh lén thì cũng sẽ không đến nổi chết thảm như thế. Tất nhiên bơm thẳng nọc độc vào trong cơ thể và hít khí độc là không giống nhau.

Đường Yên liên tục thuấn di né tránh công kích của rắn biến dị, kiếm sắc lóe lên lập tức chém đứt quả rắn bên trái, Đường Yên thấy vậy nhanh chóng duỗi tay ra ôm quả rắn vào lòng. Thấy Đường Yên chém rơi một quả rắn, chỉ trong nháy mắt, rắn biến dị giống như phát cuồng, mở miệng nuốt trọn quả rắn, thân rắn gần bằng cánh tay vặn vẹo trên mặt đất sau đó dần dần lớn lên. Từ bằng cánh tay ban đầu trực tiếp tăng vọt đến cỡ thùng nước, thân rắn khổng lồ màu xanh thẫm gần như bịt kín lối đi.

"Thay đổi rồi?" Miêu Trạch giật mình khi nhìn cảnh này, ngay lập tức cậu xoay người nhìn mọi người phía sau mấy lần, trong mắt lóe lên sự tò mò. Cậu cảm giác giống như đang xem phim khoa học viễn tưởng Hollywood, hai bên đánh nhau một lúc sau đó biến thành Xayda, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

"Như thế này thì có thể làm bao nhiêu tô canh rắn đây?" Diệp Quân thất thần nhìn chằm chằm rắn biến dị đang chắn ngang lối đi, nhịn không được nuốt nước miếng một cái giống như bị đói bụng ba bốn ngày thấy đồ ăn vậy.

Đường Yên rất câm nín, trừng mắt nhìn Diệp Quân, rắn biến dị cấp bảy đã thăng cấp thành cấp bảy cao nhất. Có thể là do quả rắn còn chưa chín hơn nữa đã bị Đường Yên trộm mất một quả nên rắn biến dị không thể đột phá lá chắn cấp tám để thăng lên cấp tám được.

"Mọi người hãy lui về phía sau, lúc này rắn biến dị đang ở cấp bảy cao nhất, nó chỉ cần phun nọc độc cũng có thể giết chết mọi người rồi." Đường Yên cảnh cáo nhìn Diệp Quân sau đó bảo mọi người lui về phía sau (thèm ăn mà chết thì ba chấm quá). Cũng may xung quanh đủ lớn chứ nếu nó chặn ở nơi nhỏ hơn thì cô không có cách nào tấn công được. Thực lực của con rắn biến dị cấp bảy cao nhất trước mắt này mạnh hơn gấp mười lần con rắn biến dị mà bọn họ gặp ở công ty điện tử, mặc dù cô đang ở cấp tám trung cấp nhưng cũng không dám khinh thường, dị năng hệ độc khó lòng phòng bị, về điểm này cô đã từng trải qua ở căn cứ nhỏ lúc trước, lần đó thiếu chút nữa cô đã lật thuyền trong mương.

Diệp Quân không ngốc, sau khi liếm môi dưới thì sảng khoái cùng lui ra ngoài cùng với mọi người, nhường không gian lại cho Đường Yên và rắn biến dị, tuy nhiên trước khi đi vẫn còn không quên lôi hai xác tướng rắn mà mình đã giết lúc nãy theo. Cảnh này làm cho mọi người phía sau câm nín lần nữa, trong lòng thầm mắng Diệp Quân là một tên cuồng ăn.

"Xì.. xì..." Tiếng kêu bén nhọn làm cho da đầu mọi người run lên.

Miệng rắn phun khí độc tràn đầy trong không khí, dần dần bốn phía bị khí độc bao quanh. Đường Yên lập tức nín thở, khí độc lúc này khác hẳn vừa rồi, sau khi thăng cấp rõ ràng nọc độc của rắn biến dị càng độc hơn. Diệp Quân thấy tình hình không đúng nên lập tức lui ra ngoài đóng toàn bộ cửa sổ lại, để lại mình Đường Yên và rắn biến dị trong lối đi.

Đường Yên nhíu mày, liếc nhìn camera trên hành lang, giọng nói lạnh như băng: "Diễn hay không?" Sau khi nói xong thì cô trực tiếp chém camera làm đôi, khó trách lúc vừa mới bước vào chỗ này cô đã cảm thấy có một đôi mắt luôn nhìn bọn họ chằm chằm. Lúc trước cô còn tưởng rằng là rắn biến dị nhưng khi nhìn thấy camera trên tường thì nhất thời hiểu ra. Từ lúc bọn họ tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì mọi cử động của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay đối phương, cảm giác này làm cho người ta cực kì khó chịu.

Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nâng cao đề phòng với Phùng Khải Dương, sớm lúc mới bắt đầu hắn đã tính toán cẩn thận rồi. Cô đúng là bị tình tiết trong tác phẩm giới hạn tầm nhìn, rõ ràng Phùng Khải Dương và Chu Thiến lộ ra nhiều sơ hở như vậy nhưng cô lại không hề chú ý tới. Đường Yên dùng tay trái che mắt đồng thời cũng che giấu khuôn mặt đầy lửa giận, trong mắt lóe lên sát khí dày đặc, đây là lần đầu tiên cô tức giận ngút trời như vậy sau khi tỉnh lại ở thế giới này.

Bị người ta đùa giỡn như vậy mà không tức giận thì cô không phải là Đường Yên nữa!

Bên kia căn cứ quân sự, Phùng Khải Dương đang hưng phấn theo dõi diễn biến thì màn hình đột nhiên tối thui, trên khuôn mặt tà khí hiện lên hứng thú! Hắn lắc cái ly thủy tinh trong tay, bên cạnh là một con hổ màu trắng như tuyết. Ánh mắt ửng đỏ, thỉnh thoảng lại hiện lên sát khí lạnh lẽo. Trước mặt nó là một chậu thịt tươi, con sư tử trắng lười nhác ngẩng đầu nhìn Phùng Khải Dương sau đó lại cúi đầu, đầu gác lên đùi hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ở trong căn phòng bên là một cái bồn dinh dưỡng phát ra rất nhiều ánh sáng màu hồng. Bên trong có một người đang nằm, nếu như đám người Đường Yên có thể thấy được thì nhất định sẽ nhận ra người đang nằm bên trong bồn dinh dưỡng kia chính là Lưu Thấm Nhã bị Đường Yên chặt đứt cánh tay ở kho vũ khí. Lúc này Lưu Thấm Nhã yên tĩnh nằm ở trông bồn dinh dưỡng, vẻ mặt thản nhiên, dịch dinh dưỡng xanh thẫm dưới ánh sáng màu đỏ nhìn cực kì quỷ dị!

Lưu Thấm Nhã đang cải tạo thân thể để đánh trận cuối đó, con sư tử đó là đối thủ của Buster sau này nè

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất