Chương 18: Đột Kích
Đào nước mũi cùng Chí béo mập đã sớm không vừa mắt Lục Dương, còn nhỏ mà học theo người trưởng thành, bộ dạng cực kỳ chán ghét. Hơn nữa, Thanh Thanh còn nhiều lần mời hắn chơi đùa, hắn cũng dám cự tuyệt, quả thực sống không biết điều. Nếu không phải có Thanh Thanh ngăn lại, bọn hắn đã sớm cho Tô Hạo một trận rồi, hiện tại được Thanh Thanh ra lệnh, hai người như soái nhìn thấy thịt mỡ, hai mắt sáng lên, cùng nhau lao tới Tô Hạo.
Tô Hạo thấy hai người lao về phía trước, điềm tĩnh, chỉ thấy hắn bước sáng phải một bước, liền tránh được cú ôm Chi béo mập, còn thuận tay đưa chân ra, gạt cho Chí béo mập một cái, khiến hắn trượt chân, té về phía trước, mặt dính đầy bụi đất, nhất thời nửa khác khó mà dậy được.
Đào nước mũi quay đầu nhìn lại, nhất thời giận dữ, hai tay vươn ra ý định bắt lấy Tô Hạo, thời điểm chuẩn bị bắt được cánh tay, thì Tô Hạo vung tay lên, một quyền chứa đầy sức mạnh nhắm vào mũi của tiểu Đào lao tới.
"A."
Hét thảm một tiếng, Đào nước mũi ôm mũi mình ngồi xụp xuống.
Tô Hạo một kích đắc thú, đột nhiên cảm giác trên tay mình có gì đó dính dính, nâng lên nhìn qua, lập tức toàn thân hắn nổi da gà.
"Đã biết hắn thò lò mũi xanh rồi, đánh ở đâu không được, nhắm vào mũi hắn làm gì..."
Tô Hạo lập tức chạy đến sau lưng Đào nước mũi, thời điểm hắn vẫn còn rên đau, ở trên người hắn lau lau tay mình.
Lúc này, Hà Thanh Thanh đã xem đến ngây người, không nghĩ Tô Hạo nhỏ con như thế, vậy mà có công phu như vậy, đến cả hai người to con như Chí béo mập cùng Đào nước mũi cũng không phải là đối thủ. Đây chính là hai cánh tay đắc lực của nàng a.
Hà Thanh Thanh ý thức, thời điểm nàng lên sân khấu, chính là ngày tàn của Tô Hạo, nàng muốn đem Tô Hạo đánh ngã xuống đất, xác nhận lại địa vị đại tiểu thư của mình.
"Ngô Hướng Võ, ngươi chớ đắc ý, xem chiêu!."
Dứt lời, Hà Thanh Thanh hất tóc, năm tay trắng nõn nhỏ nhắn lao tới.
Tô Hạo xê dịch bước chân, vọt đến sau lưng Hà Thanh Thanh, cố kìm lại xúc động đưa chân đạp xuống, thò tay đầy, đem Hà Thanh Thanh đẩy ngã, giống như Chí béo mập vậy, liền sấp mặt xuống đất, dính đầy khói bụi.
"Đừng tưởng rằng ngươi là tiểu cô nương mà ta không ra tay."
Đem ba người toàn bộ đánh ngã, Tô Hạo lần đầu tiên hùng hùng hồn hồn nói ra suy nghĩ của mình.
"Ngô Hướng Võ, ngươi khi dễ người!."
Hai mắt Hà Thanh Thanh đẫm lệ, dường như tí nữa thôi là nàng sẽ khóc.
"Cái gì? Ta khi dễ ngươi?"
Tô Hạo lập tức khoa trương nói:
"Rõ ràng là ngươi ỷ vào nhiều người khi dễ ta mà! Ta nhắc lại lần nữa, ta chỉ muốn chơi một mình, về sau đừng có làm phiền ta, ta cũng không có thời gian cùng các ngươi chơi trò tiểu hài tử."
"Hừ, cũng không thèm để ý tới ngươi nữa!."
Hà Thanh Thanh đứng lên giậm chân, sau khi chạy khỏi nhịn không được khóc rống lên.
Hai cái đuôi nhỏ lập tức đuổi theo.
Tiểu Béo trước khí đi buông lời tàn nhẫn:
"Ngô Hướng Võ, ngươi chờ đó cho ta."
Đào nước mũi cũng bụm lấy cái mũi, ông ông nói:
"Ngươi đợi đó."
Tô Hạo giơ lên nắm đấm, nói:
"Cút đi, bằng không ta sẽ đánh các ngươi khóc đấy.
Thẳng đến khi ba đứa nhóc rời đi, Tô Hạo mới nhẹ nhàng thở ra, hơn một năm, cuối cùng cũng thoát khỏi ba gia hỏa này rồi. Hà Thanh Thanh lúc rảnh rỗi không có việc gì thường xuyên chạy đến tìm Tô Hạo hơi đùa, nếu không chơi thì dùng võ lực uy hiếp, làm cho Tô Hạo phiền lòng không thôi.
Tô Hạo cũng biết ý tưởng của Hà Thanh Thanh, hẳn là nàng muốn biết hắn thành cái đuôi nhỏ, giống như Đào nước mũi cùng Chí béo mập, nghe nàng chỉ huy. Nhưng Tô Hạo không có rảnh rỗi cùng nàng chơi trò này? Kiếp này hắn chuyển sinh có thuận lợi lớn lên hay không cũng là một vấn đề, cũng không biết nguy hiểm xuất hiện lúc nào, nếu như không có năng lực tự vệ, thì một sự kiện nho nhỏ ngoài ý muốn cũng đủ để đưa hắn đi.
Hơn một năm sau, bông tuyết rơi xuống, toàn bộ trạm gác Trà Sơn được thay vào một chiếc áo trắng, đập vào mắt khắp nơi đều là cảnh trắng.
Tô Hạo lúc này đã được 5 tuổi, đang mặc một cái ao lông dày cộm, nhưng nhìn qua cũng thấy đứa trẻ này không giống như những đứa trẻ khác, hắn không hề giống một tiểu hài tử 5 tuổi.
Nhìn qua thì cường tráng như một con nghé con.
Một năm nay, Hà Thanh Thanh cầm đầu nhóm nhỏ, mấy lần chạy tới tìm Tô Hạo khiêu chiến, nhưng lần nào cũng lấy thất bại mà chấm dứt, các nàng không thể không thừa nhận, nhóm của nàng không phải đối thú của Tô Hạo.
Ngày hôm nay, tiểu đội ba người lại lần nữa tụ họp, ai nấy đều quấn áo quấn khăn kín mít.
“Đại tiểu thư, hôm nay chúng ta lại tìm tên hỗn đản Ngô Hướng Võ nữa sao?”
“Không sai, hôm qua cha ta dạy ta một chiêu ‘Xoay tay hái đào’, chiêu này nhất định có thể đánh bại Hướng Võ.”
Chí béo mập có chút do dự, nói: “Đại tiểu thư, quả thật có thể đánh bại hắn sao? Hắn càng ngày càng mạnh rồi, ngay cả góc áo của hắn chúng ta cũng không chạm nổi.”
“Phí, náo cái gì vậy, ta nói có thể đánh thắng là thắng, các ngươi không tin ta sao?”
“Tin!”
“Tốt lắm, các ngươi tiếp cận tới đây, chúng ta bàn kế hoạch.” Hà Thanh Thanh vây tay, ba người nghé sát vào tai nhau.
“Làm như thế này, thế này... Nhất định có thể thắng hắn.”
“Được! Đại tiểu thư quả thật thông minh!.”
Trạm gác Trà Sơn lúc này đã bị tuyết bao phủ một mảnh lớn, chỉ có bên trong trạm gác là có chút ánh lửa sáng chập chờn.
Đột nhiên có một chiến sĩ mặc áo da mãnh liệt đứng dậy, khiến tuyết đang bám trên người rơi xuống, vội vàng lay tỉnh động bạn bên cạnh, nói: “Lão Lý, may tỉnh dậy, có biến!.”
Lão Lý giật mình tỉnh lại, triệt để tỉnh táo, trở mình nhảy lên nhìn ra phía bên ngoài. Chỉ thấy xa xa có một đống tuyết trắng xóa, có một đám bụi nhỏ đang nhanh chóng chạy đến, nhìn phương hướng thì hướng trạm gác Trà Sơn chạy đến. Dựa theo tốc độ, cũng không mất bao lâu.
“Là đàn soái Bích Nhãn Giao, nhìn qua thì không dưới trăm con, hẳn là mùa đông năm nay không có đủ đồ ăn, nên mạo hiểm công kích thông chúng ta.” Lão Lý lập tức nhận ra thân phận của đàm soái, lập tức đem đao thuẫn cầm lên tay, nhìn sang bên cạnh nói ra: “Lữ Cao, ngươi bây giờ lập tức gõ chiêng cảnh báo, sau đó chạy vòng quanh thôn, nhắc nhở tất cả mọi nhà phải đóng kỹ cửa mà trốn.”
“Được!.”
Lữ Cao đạp ứng một tiếng rồi chạy.
Mà Lão Lý nhìn đàn soái càng ngày tiến càng gần, hắn rất nhanh gỡ xuống dây đeo lưng, lấy nó quấn tay mình cũng thanh đao lại, thử bổ vài phát, lập tức thỏa mãn gật đầu, lộ ra một tia mỉm cười: “Rất lâu rồi không động tay động chân, thừa dịp chưa có ai đến đây, ta lên khởi động cái đã nà, Hắc hắc!.”
Dứt lão, Lão Lý cầm chặt tấm thuẫn, từ trên tường cao nhảy xuống.
Rất nhanh, ba tiếng chuông chiêng vang vọng khắp thôn.
Hà Kiến Dũng đột nhiên mở to mắt, trở mình đứng dậy, gỡ xuống thanh trường đao từ trên bức tưởng, mở cửa bước ra, vừa chạy vừa hét to gọng: “Có hung thu đột kích, phụ nữ trẻ em nhanh nhanh di trốn, chiến sĩ theo ta lên bức tường.”
Ngô Vân Thiên đang khổ tu tìm ‘Sóng cường hóa huyết khí’ theo lời Tô Hạo, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông, lập tức gỡ xuống một đao một thuẫn, đẩy cửa ra ngoài, ra tới cửa, quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh Tô Hạo, nhưng lại không thấy đâu.
“Hứng Võ chạy đi đâu rồi?” Nhìn một vòng xung quanh, vẫn không thấy người đâu, Ngô Vân Thiên cũng không nghĩ nhiều, lập tức hướng phía ngoài thôn chạy tới,. Trong lòng của hắn suy nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần đem hung thú ngăn ở ngoài thôn thì sẽ không có nguy hiểm.
Còn Tô Hạo, lúc này đang ở đâu?