Chương 41: Đệ Tử Cấp Ba (2)
Tô Hạo nói:
"Nói điểm chính."
Tiểu Béo lúng túng cười cười:
"Là như vậy, ba ngày trước Thanh Thanh ở nhà ăn không cẩn thận làm rơi đồ ăn của một học viên cấp ba, cũng chỉ rơi xuống vài miếng thịt, mà vô luận Thanh Thanh hướng người ta xin lỗi thế nào, đối phương cũng không chịu chấp nhận, mà còn nói, chỉ cần Thanh Thanh đáp ứng làm bạn gái của hắn, hắn có thể tha thứ, Thanh Thanh liền ở tại chỗ trực tiếp cự tuyệt, ngày đó giằng co rất lâu, cuối cùng đám người kia cũng chịu rời đi. Còn tưởng rằng chuyện này coi như qua rồi, không nghĩ tới hôm nay bọn họ lại tới, còn trực tiếp tìm được ký túc xá của Hà Thanh Thanh, đem Thanh Thanh chặn ở trong ký túc xá. Bây giờ vẫn còn đang chặn, hơn nữa còn nói rất tàn nhẫn, nói Thanh Thanh không đáp ứng làm bạn gái hắn, hắn sẽ đánh bạn cùng phòng của nàng, thẳng đến khi nào nàng đồng ý mới thôi, đó, hết rồi!."
Nói đến đây, hắn còn chỉ mặt mình nói:
"Ta cũng chạy lên khuyên bảo, liền bị bọn họ đánh thành như vậy."
Nghe đến đây, Tô Hạo đại khái cũng hiểu chuyện gì.
Cái gì mà rơi mấy miếng thịt chứ, chắc hẳn là đối phương cố ý, một võ giả sao lại bị một tiểu cô nương vô tình đụng phải được, hơn nữa còn chỉ rơi vài miếng thịt....
Một cỗ hỏa khí xuất hiện ở trong lòng hắn, không thể nào trấn áp.
Mấy đứa nhóc mới nhú mười hai mười ba tuổi này theo đuổi người khác cũng có thể lý giải, nhưng dùng thủ đoạn đề gãi bây người ta thì làm cho hắn vô cùng nổi giận.
Mọi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình, nhưng mà phải người tình ta nguyện. Nếu như sử dụng thủ đoạn ti tiện hay lực lượng cường đại bức bách đối phương tiếp nhận, thì cái này làm hắn không chịu nổi rồi.
Rất nhanh, Tô Hạo cùng Tiểu Béo đã đi tới phía trước ký túc xá Hà Thanh Thanh, lúc này đây, ký túc xá đầy ắp người, đại đa số mọi người tới đây đều mang theo tâm tư xem náo nhiệt, một số người tuy rằng rất tức giận, nhưng mà thực lực lại không đủ để đứng ra bảo vệ lẽ phải, chỉ có thể lựa chọn ở một bên quán sát.
Có mười thiếu niên cường tráng đứng trước cửa ký túc xá, vừa vặn giữ chặt cửa, cực kỳ chặt chẽ. Ở chính giữa mười thiếu niên này, là ba nữ sinh tóc tai loạn xạ, ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc thút thít nỉ non, ở trên mặt còn có vài vết máu.
Một thanh niên có đôi mắt dài hẹp, tóc thì nhô lên giống như con nhím, nhìn về phía ký túc xá cao giọng nói:
"Thanh Thanh, ngươi nên đáp ứng ta đi, chỉ cần làm bạn gái của ta một tháng là được rồi."
"Ha ha ha."
Mấy đứa xung quanh liền cười ha hả theo. Bây giờ, ở trong học viện chỉ có đệ tử cấp ba, bọn hắn chính là người mạnh nhất, không ai có thể quản được, cũng không ai dám xen vào chuyện này.
Thấy Hà Thanh Thanh trong ký túc xá không phản ứng, đầu tóc nhím lại nói:
"Thanh Thanh, ta không muốn đánh ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta sẽ thả bạn cùng phòng của ngươi ra, nếu không, các nàng còn phải ăn chút khổ sở nữa đấy."
Đúng lúc này, tiểu Béo cùng Tô Hạo chen vào trong đám người.
Tiểu Béo lập tức to giọng chỉ vào mặt đầu nhím nói:
"Hướng Võ, chính là hắn."
Hướng Võ? Táo Bạo Phi Nhân Ngô Hướng Võ?
Ở đây, phần lớn là đệ tử cấp hai cùng cấp một tò mò chạy tới xem trò vui, vừa nghe đến hai chữ Hướng Võ, trong mắt tất cả mọi người đều tỏa ra ánh sáng.
"Hả?"
Tóc đầu nhím cùng đồng bọn nghi hoặc quay đầu nhìn sang, nhìn hai người đột nhiên xuất hiện. Một người trong đó thì hắn nhận ra, đối phương vừa rồi còn bị hắn đạp cho một cước, nhưng người còn lại là ai? Chưa bao giờ thấy qua.
Tô Hạo cũng không nhiều lời, huyết khí tinh anh trong nháy mắt tràn đầy toàn thân, dưới chân đạp mạnh, thân thể lao tới.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Một quyền nện lên mặt của nam tử đầu nhím.
"Rặc Rặc!."
Một thanh âm xương vỡ van lên toàn trường. Tóc đầu nhím không kịp phản ứng, bị một quyền đánh bay, lướt qua đám người rơi xuống đất mà hôn mê.
Còn chưa kịp phản ứng, đồng bọn của nam tử đầu nhím cũng theo đó mà theo gót, bị Lục Dương một quyền đánh vỡ mũi, thân bay lên trời, may mắn không có ngất đi, đứa ôm mũi đứa ôm mặt nằm rên rỉ ở trên mặt đất.
Thời điểm tất cả mọi người đều nằm xuống đất. Tô Hạo chỉ vào tóc đầu nhím, hỏi tiểu Béo:
"Tên này là chủ mưu phải không?"
Tiểu Béo gật đầu:
"Chính là hắn."
Tô Hạo đi tới, nhắm phía dưới háng cho một cước.
"Đùng..."
Tất cả mọi người đều nghe được thanh âm trứng gà vỡ, ai nấy nhìn Ngô Hướng Võ không hỏi hít một hơi khí lạnh, nam tử vây xem thì bụm lấy háng mình lui lại vài bước.
Mà tóc đầu nhím cũng vì đau nhức mà tỉnh lại, bụm lấy háng la hét thảm thiết.
Đối với Tô Hạo mà nói, đánh người không phân biệt lớn nhỏ, ai nấy đều công bằng với nhau. Dù cho đối phương mới là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhưng một khi làm chuyện ác, thì là ác nhân. Mà đối với ác nhân, Tô Hạo chưa bao giờ nương tay.
Tô Hạo thu hồi chân, nhìn Tiểu Béo nói:
"Tiểu Béo, mang ta đến chỗ đệ tử cấp ba."
"A."
Tiểu Béo sửng sốt, sau đó nhớ lại, liền minh bạch, mấy tháng trước, Tô Hạo một người đem toàn bộ đệ tử cấp hai đánh gã, hắn liền hiểu rõ ý định của Tô Hạo.
Tiêu Béo vừa hưng phấn vừa vội vàng:
"Hướng Võ, ta biết bọn họ ở đâu, ngươi đi theo ta."
Lúc này, từ trong ký túc xá chạy ra một thân ảnh, trực tiếp lao vào trong ngực Tô Hạo, là Hà Thanh Thanh.
Tô Hạo đem Hà Thanh Thanh ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ phần lưng của nàng.
Thân thể thiếu nữ run lên nhè nhẹ, tâm tình sợ hãi vẫn còn chưa tiêu tán, Tô Hạo cầm vai Hà Thanh Thanh, nói:
"Thanh Thanh, ngươi chờ ở đây đi, ta đi một chút, về nhanh thôi."
Hà Thanh Thanh bắt lấy tay Tô Hạo, nói:
"Ta cũng đi!."
Tô Hạo suy nghĩ một chút, gật gật đầu, Quay đầu nhìn tiểu Béo, nói:
"tiểu Béo, dẫn đường."
Cứ như vậy, tiểu Béo đi ở phía trước, dẫn đường cho Tô Hạo, mà sau lưng Tô Hạo, thì cả một đoàn quần chúng đi theo hóng chuyện.
Rất nhanh, toàn bộ học viện đều sôi trào.
Bất kể là ai, cũng nhận được tin tức mới nhất: Thiên tài cấp một Ngô Hướng Võ, hiện tại đang trên đường đi tìm đệ tử cấp ba của học viện.
Rất nhanh, nhóm lớn nhóm nhỏ nhắm hướng địa phương của đệ tử cấp ba chạy tới.