Chương 46: Sức Mạnh Của Tông Sư
"Trách không được ngươi lại có thể đem toàn bộ học viên đánh ngã, nguyên lai ngươi đã là võ giả tinh anh đỉnh phong. Ta lúc đầu còn tưởng ngươi là thiên tài chiến đấu, hóa ra còn đánh giá thấp ngươi rồi."
Lão Lưu lắc đầu bật cười.
Tô Hạo khiêm tốn nói:
"Là do cha ta dạy dỗ tốt."
Lão Lưu gật đầu, cũng không truy cứu sâu, nếu như Tô Hạo đã đi đến một bước này, thì hắn có thể dạy cho Tô Hạo phương pháp tiến giai võ giả Tông Sư, còn về phần Tô Hạo có tiến giai thành công hay không, còn phải xem Tô Hạo dựa vào chính mình rồi.
Lão Lưu trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
"Hướng Võ, phụ thân của ngươi không đề cập qua võ giả Tông Sư sao?"
Tô Hạo lắc đầu nói:
"Phụ thân của ta là võ giả tinh anh cao đoạn, vì vậy không có khả năng biết chuyện Tông Sư. Mà ta ở thư viện Lăng Vân tìm tòi tư liệu, cũng không phát hiện được tin tức phía trên tông sư."
Lão Lưu thản nhiên gật đầu:
"Đây là chuyện bình thường, võ giả tông sư trở lên, đều thuộc về tri thức cấp cao của nhân tộc, sẽ không dễ dàng truyền đi ra ngoài, có thể thuận lợi tiến giai võ giả tông sư, đều dựa vào truyền thừa của gia tộc."
Tô Hạo lập tức cả kinh, lập tức hiểu rõ tri thức của thế giới này, ở đây, tri thức đều do đại tộc nắm giữ, người bình thường không có cách nào tiếp xúc những kiến thức này, Tô Hạo chần chừ nói:
"Vậy Lưu lão sư dạy ta, không có vấn đề gì chứ?"
Lão Lưu cười nói:
"Tri thức cũng không phải chỉ có gia tộc nắm giữ, còn có nhiều chỗ khác cũng có, nói vị du như Học Viện Võ Giả, nếu ngươi là học viện, đạt đến trình độ nhất định, sẽ được học tập tri thức cao cấp hơn, cái này là chuyện đương nhiên, mục đích học viện chúng ta tồn tại để lựa chọn nhân tài, giúp nhân tộc có thêm nhiều cường giải lợi hại. Nếu như tri thức truyền thừa đều dựa vào đại tộc, thì nhân tộc đã sớm không đứng vững gót chân, bị hung thu diệt tộc rồi."
Tô Hạo hiểu rõ.
Lão Lưu lại nói:
"Ngươi khả năng không biết, theo góc độ của thân thể Nhân Tộc mà nói, tu luyện đạt tới đẳng cấp võ giả tinh anh đỉnh phong, thì ở phía trên, đã không có đường lên nữa."
Tô Hạo lập tức phân tích lời nói này, từ đó bắt được trọng điệm:
"Theo góc độ thân thể Nhân Tộc?"
Lão Lưu nói phía trên không có đường, nhưng mà lại có Tông Sư Võ Giả, Thái Sư Võ Giả, đều tồn tài thực tế, như vậy mấy chữ trọng điệm của lão Lưu chính là theo góc độ thân thể của nhân tộc.
Lão Lưu gật đầu nói:
"Không sai, chính là theo thân thể của Nhân Tộc, đẳng cấp cao nhất mà chúng ta có thể đạt được chỉ đến võ giả tinh anh mà thôi."
Lão Lưu rất hài lòng về vẻ mặt biểu lộ nghi hoặc của Tô Hạo, nói rõ Tô Hạo đã hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của hắn, hằn từ từ nói:
"Nhân tộc không giống như hung thú. Nhân tộc cường đại, là dựa vào trí tuệ, mà không phải là thân thể. Toàn bộ kết cấu của thân thể con người, đều vì đại não mà phục vụ, nên không truy cầu sức mạnh cường đại. Mà nhờ đại não, chúng ta có thể một mực sinh tồn từ thời Thái Cổ đến nay. Nhưng, dù cho đại não có thông minh đến mấy, nếu không có lực lượng cường đại, thì chúng ta vẫn như cũ, không cách nào chiến thắng được hung thú cường đại, chỉ có thể trốn đông núp tây, khó khăn cầu sinh."
Tô Hạo gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trí lực đúng là căn bản của Nhân Tộc.
Chỉ nghe lão Lưu lại nói:
"Hung thú không cần đại não thông minh như con người, vì bọn chúng chỉ cần dùng sức mạnh là có thể giải quyết mọi vấn đề, vì vậy, theo thân thể trưởng thành lên, thì hung thú ngày càng cường mạnh."
Thậm chí có không ít hung thú vô cùng cường đại, không có đối thủ, thẳng đến về sau bởi vì không tìm thấy đồ ăn mà chết đói."
"Vì để có thể đạt được lực lượng cường đại, để cải thiện hoàn cảnh sinh sống, mà tổ tiên chúng ta bắt đầu thử nghiệm. Bọn họ phát hiện ra phương thức tu luyện lên võ giả phổ thông, sau đó đột phá lên võ giả tinh anh. Nhưng, tổ tiên chúng ta ở giai đoạn này bị vây khốn gần ngàn năm. Bọn hắn phát hiện, tinh anh võ giả, có lẽ chính là đỉnh điểm của nhân tộc chúng ta."
Tô Hạo hiếu kỳ nói:
"Về sau thì sao?"
Lão Lưu tự hào nói:
"Về sau, nhân tộc chúng ta sinh ra một vị thiên tài kinh diễm tuyệt thế, cứng rắn đột phá lên võ giả tinh anh, sáng tạo một con đường mới. Hướng Võ, ngươi phải nhỡ ký, hắn chính là người sáng tạo tương lai huy hoàng của chúng ta, Nhân Hoàng Nhân Tộc, Vũ Tông."
Trong ánh mắt Tô Hạo mang theo vẻ sùng bái, chứa đầy hao quang:
"Nhân Hoàng Vũ Tông?"
Lão Lưu nói:
"Không sai, vì vậy, cảnh giới cao nhất của chúng ta, liền lấy tên hắn mệnh danh, Tông Võ Giả, hay còn được gọi là Đại Tông Sư. Khi đấy, tất cả mọi người sẽ không bao giờ quên tên của hắn."
Lão Lưu lại nói:
"Sau khi Nhân Hoàng đạt đến võ giả tinh anh đỉnh phong, ông liền một mình trùng trùng điệp điệp tiến vào nơi hoang dã, dùng sức của mình săn giết các loại hung thú, bắt đầu nghiên cứu thân thể của hung thú huyền bí. Vì sao hung thú có thể vô hạn trưởng thành, mà chỉ duy nhất Nhân Tộc không có? Mười năm về sau, hắn đột phá đến Tông Sư, sau đó trở về căn cứ Nhân Tộc."
Tô Hạo có thể tưởng tượng tình cảnh này, Vũ Tông khiến cả thời đại rung động.
"Tất cả mọi người lúc đó đều điên cuồng! Bình cảnh khiến nhân tộc mắc kẹt gần ngàn năm, cuối cùng cũng có người đột phá. Sau đó Nhân Hoàng bắt đầu đem phương pháp đột phá lên Tông Sư truyền bá ra ngoài, xong xuôi, hắn lại một mình tiến nhập khu hoang dã, từ đó về sau không có tin tức.
Nhưng qua rất nhiều năm, tất cả mọi người vẫn nhớ kỹ hắn, còn tôn hắn làm Hoàng. Lại trôi qua vố số năm tháng, Nhân Tộc đột phá lên Thái Sư, sau đó là Tông Võ Giả. Một ngày nào đó trong tương lai, tất nhiên có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn."
Nói tới đây, Lão Lưu thở dài nói:
"Ta thì chắc không đợi được đến lúc đó rồi."
Tô Hạo cười nói:
"Lưu Lão Sư không cần phải nhụt chí, nói không chừng người đột phá chính là ngài đấy!."
Lão Lưu bị Tô Hạo chọc cười, thò tay gãi gãi cái đầu bóng loáng của mình, cười nói:
"Ta hiện tại muốn đột phá đến Thái Sư còn khó khăn trùng trùng điệp điệp, chứ từng nói chi đến Đại Tông Sư."
"Trở lại vấn đề chính, kế tiếp ta sẽ nói cho ngươi biết, phương pháp đột phá lên võ giả Tông Sư."
Tô Hạo lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bảo trì trạng thái kinh sợ trước tri thức của tiền nhân.
'Lão Lưu xòe bàn tay ra, dùng sức nắm chặt lại, cả cánh tay nổi đầy gân xanh, một cỗ khí tức hung hãn lấy hắn làm trung tấm mà khuếch tán ra ngoài, thậm trí đem tóc ngáy của Tô Hạo dựng lên.
Tô Hạo bị cỗ khí thế này chấn động, nhìn lại lão Lưu, lão bây giờ như một đầu mãnh thú Hồng Hoang, không thể địch lại được.
Chỉ đơn thuần khí thế thôi đã đạt đến trình độ khó tin.
Lão Lưu nói:
"Đây là lực lượng bành trướng, cuồng bạo của võ giả tông sư, so với cấp Tinh Anh, thì mạnh hơn nhiều, có thể lấy vị dụ như, Tinh Anh như một thùng chứa đầy nước, như vậy, lực lượng của Tông Sư, chính là nước sông chảy xiết."
Tô Hạo mở to hái mắt mà nhìn:
"Chênh lệch lớn như vậy sao?"
Lao Lưu buông tay thành chưởng, cười nói:
"So với trong tưởng tượng của ngươi còn mạnh hơn."
Sợ Tô Hạo không tin, hắn ngoắc tay còn lại với Tô Hạo, nói:
"Ngươi dốc toàn lực đánh ta một cái, tự mình cảm thụ sự chênh lệch của võ giả tinh anh cùng tông sư đi."
Tô Hạo không nghi ngờ gì, gật đầu đứng đối diện với lão Lưu:
"Ta sắp ra đòn rồi, Lưu lão sư cẩn thận."
Huyết khi ở trong cơ thể Tô Hạo toàn lực bộc phát, Huyết khí ở trong Cửu Cung cũng bắt đầu sôi rào, tản ra toàn thân.
Tô Hạo triển khai một tư thế ra quyền, khẽ quát một tiếng.
"Chém Ngang Cương Lực Quyền!"
Đây chính là tổ hợp chiêu thức mạnh nhất mà Tô Hạo nghĩ ra, kết hợp kỹ xảo của Chém Ngang, cùng lực lượng bộc phát của Cương Lực Quyền. Thành ra một quyền mạnh nhất.
"Bành!."
Một tiếng trầm đục vang lên.
Lão Lưu trực tiếp dùng ngực đỡ một đòn của Tô Hạo.
Lão Lưu cảm nhận thân thể va chạn với một cỗ sức mạnh to lớn, bị một quyền Tô Hạo đánh cho thối lui năm sáu bước.
Vẻ tự tin trên mặt của hắn đã biến mất, lần nữa trợn tròn hai mắt, che ngực ho khan liên tục, không thể tin được nói ra:
"Hướng Võ, ngươi xác định ngươi là võ giả tinh cao cao đoạn sao? Ngươi đừng có mà gạt ta?"
Tô Hạo xoa xoa nắm đấm đau nhức, kinh ngạc nói:
"Không sai, cha ta nói ta thuộc võ giả tinh anh cao đoạn a!."