Chương 72: Kinh Hỉ (1)
Một mình giao dịch Đoàn đội thăm dò, mặc kệ đối phương có thủ tín hay không, thì vẫn có một vấn đề luôn phải quan tâm, đó chính là đối phương có thể vì hắn mà giữ nguyên mức giá ổn định, không phá giá. Phải biết rằng, Thú Văn hắn có, cũng không phải số lượng ít.
Về phần thương hội Hồng Nham của Tiêu Gia, nội tình hùng hậu, tất nhiên sẽ tích lũy không ít thú văn, dẫn đến chuyện đại bộ phận thú văn trên tay hắn có nguy cơ bị trùng.
Mà đối với thương hội Khải Liên, thì không cần phải lo lắng mấy chuyện này, bọn họ được thành lập nên bởi một đoàn thăm dò nhỏ, có nghĩa là số lượng chiến sĩ tinh anh vô cùng cao, nhu cầu đối vơi Thú Văn rất lớn, đến lúc đó không lo không bán được.
Vấn đề còn lại duy nhất là, khả năng bán không được giá cao.
Nhưng mà không sao cả, Tô Hạo cho tới bây giờ đều lấy số lượng đè người, giá trị trường bình quân sẽ 20 đồng vàng trở lên, mà Thú Văn của hắn, chỉ cần mười 15 đồng vàng là được rồi.
Mười lăm đồng vàng, cũng không phải số tiền nhỏ.
Chỉ cần bán một tờ, là hắn có thể phất rất nhanh.
Tuy nhiên Tô Hạo cũng không có ý định đem Thú Văn cất giấu, ngoài trừ 'Quan Sát' cùng bốn tờ Thú Văn lấy trên người Kim Đại Mạc ra, thì còn dư lại năm cái, hắn đều có ý định bán hết.
Cái thứ đồ chơi này, để lại cũng không có tác dụng gì? Tri thức phải lưu thông, thì mới có thể hiện giá trị của nó.
Về phần nói có thể bị người ta nhìn chằm chằm vào không, Tô Hạo đoán sơ sơ thì sẽ không, bởi vì thị trường ở Lăng Vân Trấn rất lớn, mỗi ngày không biết phát sinh ra bao nhiêu giao dịch, sáng tối ngoài dặm, tự nhiên sẽ có quy tắc vận hành riêng.
Năm Thú Văn tuy có giá trị xa xỉ, nhưng đặt ở cả trên thị trấn, thì chỉ giống một cục đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, cùng lắm gây ra một chút gợn sóng.
Hơn nữa, cho dù bị người ta chú ý, hắn sẽ sợ sao?
Với hắn mà nói, tới một tên chém một tên.
Hạ quyết tâm, Tô Hạo cũng không do dự.
Hắn dùng số tiền cuối cùng của mình, mua năm quyển trục thô ráp trống rỗng, sau đó điều chế dịch thể, vẽ Thú Văn vào.
Quyển trục để lưu trữ Thú Văn, phải cần dịch thể để vẽ, nghe nói như vậy mới có thể bảo trì tính nguyên vẹn, cụ thể như thế nào, thì Tô Hạo không biết rõ.
Quá trình này cũng không cần vận chuyển huyết khí, nên vô cùng nhẹ nhõm, rất nhanh đã hoàn tất.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, hắn hóa trang cho mình thành một nam nhân thuần thục, lại kê thêm mấy tấm lót chiều cao. Toàn bộ người nhìn qua thì tầm 1 mét 6, cũng không gọi là thấp.
Rất nhanh đã đi tới thương hội Khải Liên, cửa hàng thu mua tổng bộ.
Lập tức có tiêu nhị hô:
"Ơ, Tiểu ca, mời ngài vào! Ta có thể giúp ngài chuyện gì không?"
Tô Hạo nói:
"Các ngươi có thu mua đồ vật khôn?"
Tiểu nhị lập tức gật đầu nói:
"Đương nhiên là có rồi, chỉ cần có giá trị, chúng ta đều mua."
Tô Hạo liền nhỏ giọng nói:
"Thú Văn có mua không?"
Tiểu Nhị lập tức sững sờ, không hiểu rõ nói lại:
"Thú Văn?"
Trên đầu Tô Hạo lập tức nổi đầy hắc tuyến, tiểu nhị này là một người bình thường, đoán chừng căn bản còn chưa nghe qua thứ này bao giờ.
Thời điểm Tô Hạo tính nói đổi người khác, thì chợt nghe tiểu nhị kêu lên quái dị vài tiếng, hít một hơi lãng khí, sau đó hạ thấp thanh âm nói với Tô Hạo:
"Ngươi nói đến chính là Thú Văn rất hiếm? Truyền thuyết nói các võ giả đều tranh nhau đến đầu rơi máu chảy với thứ này?"
Tô Hạo gật gật đầu.
Tiểu nhị hít một hơi lãnh khí, nói:
"Chuyện này ta không thể làm chủ được, ngươi chờ ta, ta đi báo cho chưởng quầy."
Tiểu nhị nhanh chóng chạy vào trong, không tới một hồi, liền mang theo lão đầu đi ra, lấy tay ý bảo người này.
Lão Nhân kia lập tức tiến lên phía trước, nói:
"Tiểu Hữu, mời sang bên này nói chuyện."
Chuyện kế tiếp, vượt quá dự liệu của Tô Hạo, vụ giao dịch vô cùng nhanh chóng, cũng không xảy ra chuyện phiền toái như hắn tưởng tượng.
Song phương trao đổi không quá lâu, lão đầu nói ra một quy củ giao dịch rất đơn giản, nếu Thú Văn này thương hội chưa có, thì sẽ thông nhất giá thu mua 18 đồng Vàng một tờ, nếu có rồi, thì không.
Sau đó hỏi thăm Tô Hạo muốn bán ra bao nhiêu tờ.
Tô Hạo nói thẳng:
"5 cái."
Có thể thấy rõ lao đầu này nheo mắt lại, sau đó suốt vuốt chòm râu dài, mặt không biểu tình nói:
"Chúng ta cần phải kiểm tra tính nguyên vẹn thú văn trước mới được."
Tô Hạo hiếu kỳ nói:
"Kiểm tra thế nào?"
Lão đầu đứng dậy, cười nói:
"Mời theo ta."
Sau đó lão đầu mở ra một cái hộp đen làm bằng kim loại, nhìn qua giống như than chì, bên trong hộp là một tảng đá mày đen có ánh sáng xanh lấp lóe.
Hắn nhận lầy tờ Thú Văn của Tô Hạo xong rồi đạt lên tảng đá màu đen. Rất nhanh, đường vân Thú Văn tỏa ra một ánh sáng màu lục quang.
Lão đầu gỡ xuống Thú Văn nói:
"Không sai, chính là Thú Văn nguyên vẹn. Hơn nữa thương hội còn chưa có, mười tám đồng vàng."