Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 79: Mông Tu Thú (2)

Chương 79: Mông Tu Thú (2)


Rất nhiều người đang hoảng hốt bỏ chạy tứ phía, phát ra tiếng gáo thét cùng tiếng khóc.
Tường thành cao hơn bốn mươi mét đã sụp xuống một đoạn, từ chỗ từng thành sụp đổ xuống, đá vụn đã bay vào phía trong dân cư, làm đổ vô số ngôi nhà, khói bụi bốc lên cuồn cuộn, che đậy tầm mắt.
Nhưng mà ở bên trong làn khói, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng khổng lồ của hung thú, nó cao chừng khoản hai mươi mấy mét.
Đối phương giống như một con bạch tuộc, toàn thân là hình tròn, thân thể mọc ra lân giáp chỉnh tề, thoạt nhìn không thể phá vỡ, đôi mắt màu xanh phát ra hàn quang nhìn bốn phía, trên đầu mọc hai cái sừng chỉ chéo lại vào nhau.
Dưới thân mọc ra vô số xúc tu sài, rầm rạp chằng chịt bay giữa không trung, mỗi lần xúc tua bắn ra, thì liền mang về một người, sau đó ném vào bên trong mép miệng nhai nhai.
Âm thanh nhấm nuốt truyền đến, tiếng hét của nhân loại cũng theo đó mà biến mất.
Thoạt hình thì hành động khá chậm chạp, nhưng thực tế không phải như vậy, dưới thân vô số xúc tua nhúc nhích, nhắm người ở chỗ nào nhiều nhất, liền lao tới hướng đó.
Dưới cấp Tinh Anh, căn bản không có khả năng chạy thoát được, cho dù là võ giả tinh anh, nếu bị nhìn chằm chằm vào, dưới sự theo đuổi của xúc tua đối phương, cũng không có lực phản kháng.
"Nguy rồi, đây là hung thú cấp Thái Sư, Mông Tu Thú, nó chắc vừa vặn đi ngang qua Lăng Vân trấn của chúng ta!."
Lão Lưu đầu trọc nhìn một thôn dân bị Mông Tu Thú thôn phệ, trên mặt hiện lên nét lo lắng.
Tô Hạo quan sát đầu Mông Tu Thú này, nhíu mày nói:
"Ta ở trong sách đã từng đọc qua miêu tả của Mông Tu Thú, thuộc về chủng loại hung thú cấp Thái Sư vô cùng khó dây dưa, ưa thích dùng đầu đập vỡ tường thành, tiến vào thị trấn nhân tộc để ăn uống, ăn no xong liền sẽ rời đi, Đây chính là Mông Tu Thú mà ở trong sách miêu tả sao?"

Lão Lưu gật đầu.
Tô Hạo lập tức nói:
"Lưu lão sư, ngài biết như điệm của Mông Tu Thú không?"

Lão Lưu nhìn Tô Hạo, nói:
"Hướng Võ, không thể xúc động, hiện tại chúng ta đi lên cũng chỉ chịu chết, trước chờ đội thụ vệ chạy tới đây, đợi Thái Sư của chúng ta dẫn đầu, tập trung lực lượng đem nó đánh lui."
Tô Hạo nhìn một người bị cuốn vào bụng của hung thú, cười khổ nói:
"Lưu lão sư, ta không phải là loại người hay xúc động, ngươi yên tâm đi!."
Lão Lưu gật đầu nói:
"Mông Tu Thú có phòng ngự phi thường cường đại, võ giả cấp Thái Sư chưa chắc đã chém xuyên được, nhược điểm của nó có hai nơi, một là dưới thân, hai là đôi mắt, dưới thân không có lân giáp bảo vệ, có thể trực tiếp công kích, nhưng mà...."
"Hai nơi này, nói thật, cũng không thể coi là nhược điểm của nó được, đầu tiên, ánh mắt của đối phương so với thân thể thì quá nhỏ, không nhất định sẽ đánh trúng được, tiếp theo, dưới thân của nó có vô số xúc tua chằng chịt, mà mỗi xúc tua đều vô cùng cứng rắn sắc bén, có thể so với Tinh Cương, đến cả ta cũng không nhất định chặt đứt, nếu như tùy tiện chạy tới gần dưới thân của nó, liền lọt vào tầm ngắn tấn công của đối phương, trở thành đồ ăn..."
"Vậy bình thường Mông Tú Thú công thành thì xử lý thế nào?"

Lão Lưu trầm giọng nói:
"Nếu thị trấn nhỏ được trấn giữ bằng võ giả Tông Sư, thì có hai loại phương án, một là hợp lực Tông Sư đem nó đuổi ra ngoài, cách còn lại là chờ đối phương ăn no xong thì tự rời đi..."
Tô Hạo im lặng.
Mông Tu Thú vẫn còn ăn uống, nó đang chuyển khu vực săn bán vào hướng nội thành, mọi người hoảng sợ tranh nhau chạy trối chết, không ai có thể cứu bọn họ, Tô Hạo cùng lão Lưu bây giờ, cũng chỉ có thể đứng nhìn đối phương được thôi.
Đúng lúc này, đôi thủ vệ của Lăng Vân trấn chạy tới, mỗi người đều mặc trọng giáp, áo giáp bao bọc toàn thân vô cùng kín kẽ, chỉ lộ ra khuôn mặt.
Đội Thủ Vệ thường dùng trường đao được chế tạo riêng, cheo ở trên hông, mỗi người còn mang theo một cây búa phá giáp, xem ra bọn họ có chuẩn bị mà đến.
Trung đoàn trường Hoa Hoằng Nhất dẫn đầu ba đội thủ vệ, liền vây xung quanh Mông Tu Thú, đem Mông Tu Thú thôi săn giết người lung tung.
Hoa Hoằng Nhất là võ giả cấp Thái Sư, ở dưới là ba vị đội trưởng đại đội, đều là võ giả Tông Sư cao giai, mà phía dưới mỗi đại đội đều có năm trung đội, từng trung đội có năm tiểu đội, mà mỗi tiểu đổi thì có năm đội viên.
Trung đội trưởng cùng tiểu đội trưởng đều là võ giả cảnh giới Tông Sư, đội viên phía dưới đều là võ giả tinh anh.
Ở đây trọn vẹn có hơn ba trăm người. Những người này chính là sức mạnh của trấn Lăng Vân.
Toàn bộ Lăng Vân trấn chưa có tới nổi 200 võ giả Tông Sư, nhưng đội Thủ Vệ đã chiếm đa số, còn lại phân tán ở Học Viện cùng các đoàn đội thăm dò.
Lão Lưu vừa thấy thủ vệ đội, liền lập tức mang theo Tô Hạo đến nghênh đón, lớn tiếng nói:
"Võ giả Học Viện Lưu Trường Nhạc nghe theo lệnh Trung Đoàn Trưởng chỉ huy."
Lão Lưu vừa nói xong, bốn phương tám hướng lập tức vang lên lời giống như vậy.
"Võ giả Học Viện Mạc Phong Hoa nghe theo lời trung đoàn trưởng chi huy!."
"Võ giả Học Viện Phùng Mạn Nhi nghe theo trung đoàn trưởng chỉ huy!."
"Thú Đoàn Trưởng, Mạnh Sơn nghe theo trung đoàn trưởng chỉ huy!."
"Thương Hội Hồng Nham, Tiêu Nhạc Lăng nghe theo trung đoàn trưởng chỉ huy!."
Từng đám Tông Sư ở ngoài đều nói ra.
Tô Hạo nhìn hai bên một chút, không biết có nên học theo bọn họ, nói ra lời như vậy không?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất