Chương 9: Một trăm năm mươi vạn Năm
Cứ như vậy, Tô Hạo mỗi ngày ăn rồi học, học rồi ăn, ăn xong ngủ....
Đối với lý giải về sinh mệnh, hắn cũng từ từ hiểu được, sinh mệnh vô cùng cường đại, nhưng đôi khi cũng rất yếu ớt.
Khi hắn tìm hiểu rõ, sinh mệnh bản thân không thể dùng khoa học kỹ thuật để lý giải được, nên chuyển qua tìm hiểu trên kinh phật, đạo giáo, sách y học Trung Y, hắn muốn tìm hiểu xem, những nhà hiền triết cổ đại lý giải về sinh mệnh thế nào, như thế nào để làm ra kỳ tích trên vấn đề này.
Từ bên trong, Tô Hạo tìm được một cái khái niệm mà đến bây giờ hắn vẫn chưa thể giải thích được.
"Tâm Lực!."
Tâm Lực là yếu tố quan trọng nhất để hóa mục nát thành sinh mệnh, Tâm Lực có thể giúp hắn sáng tạo kỳ tích.
Nhưng Tâm Lực là gì? Có người nói Tâm Lực là lực lượng tư duy, có người nói nó là tín ngưỡng, người nói đó là khát vọng bên trong, là ý chí chiến đấu không khuất phục.... Thậm chí có người còn nói, sống hay chết, bản thân đều có thể quyết định. Nếu Tâm Lực hướng sinh, thì có thể sống lâu trăm tuổi, Tâm Lực hướng chết, thì bách bệnh quấn thân.
Những hiện tượng này quả thật có tồn tại, nhưng nhà khoa học tạm thời không cách nào giải thích. Chắc hẳn phải theo nhân loại thăm dò không ngừng, mới có cơ hội tìm được đáp án.
Vì vậy, Tô Hạo ở bên trong Vũ Trụ Ánh Sáng, đã thành lập một chuyên đề là Tâm Học. Đem những kiến trước lý giải của hiền triết cổ đại về ý thức cùng sinh mạng, đều thu vào bên trong quang câu, chờ ngày sau tiếp tục nghiên cứu.
Cùng lúc đó, thân thể hắn cũng từ từ gầy gò, khuôn mặt xanh xao, duy chỉ có ánh mắt vẫn tỏa ra khi chất như cũ.
Hắn hiểu được, bản thân ở thế giới này chỉ sợ không còn nhiều thời gian.
Hồi tưởng lại mười mấy năm sinh hoạt, cũng không có gì tiếc nuối, nếu mà có, thì tiếc nuối của hắn là chưa học tập được nhiều thứ, hơn nữa, hắn còn chưa trưởng thành, vô duyên với mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp....
Trong quá trình trị liệu ở bệnh viện, thân thể hắn nhận lấy nhiều thống khổ, đây là lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được sự tra tấn của bệnh nhân bị ung thư, một bên thì hy vọng có thể sống sót, mong mỏi kỳ tích xuất hiện, một bên thì đau khổ vì chữa bệnh, mong muốn bản thân được giải thoát.
Người nào không muốn vui vẻ mà sống? Nhưng mà có câu nói, nhân sinh chính là chịu khổ. Có lẽ, sinh mệnh chính là từ trong bóng tối tìm lấy ánh sáng hy vọng?
Mặc kệ Tô Hạo nghĩ như thế nào, mặc kệ cha mẹ hắn muốn níu kéo ra sao, thì thủy chung cái ngày đó cũng tới.
Trước khi đi, cha mẹ Tô Hạo tới gần hỏi:
"Tiểu Huy, con còn có nguyện vọng gì không?"
Trước khi lâm chung, Tô Hạo cố gắng nở một nụ cười:
"Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ...."
Lúc này, La Triêu Tân cung tiếp cận tới, vẻ mặt mong chờ nhìn ca ca của mình.
Tô Hạo cười cười , cũng không để ý tới hắn, mà đối với cha mẹ của mình, nói ra:
"Gặp lại."
Chắc hẳn lần này nhắm mắt, liền vĩnh viễn không gặp gỡ nữa rồi...
Ở trong tâm, Tô Hạo lặng lẽ nói một câu:
"Thật xin lỗi, chiếm dụng thân thể con các ngươi rồi, cũng không có biện pháp cùng các ngươi sống nốt quãng đời còn lại, La Triêu Tân, chiếu cố ba mẹ của ngươi cho tốt."
Nương theo tiếng khóc tê tâm phế liệt, ý thức Tô Hạo, lần nữa lâm vào trong hắc ám.
"Thiên tài qua đời, năm gần mười sáu, làm cho người đời tiết hận không thôi."
"Người khai sáng văn hoa cho nhân loại trong gần 50 năm trở lại đây."
"Thiên tài đệ nhất thiên cổ, La Triêu Huy, chỉ có một."
"Cuộc sống như ánh sao băng, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng chắc chắn kinh diễm nghìn năm."
"Tứ đại danh tác, La Triệu Huy mới ra ba, thiếu thốn một quyển gọi là gì?"
Ngày hôm nay, toàn bộ thế giới đều đau buồn tiếc thương, bọn hắn đánh giá Tô Hạo thế nào, hắn cũng không biết.
Ý thức Tô Hạo dần dần khôi phục. Hắn phát hiện mình lại biến thành một nam hài khoản hơn hai tuổi, giờ phút này đang bị một nam nhân cao lớn bồng trên cổ, mà hai tay của Tô Hạo thì gắt gao cầm lấy đầu của nam nhân, sợ không cẩn thận bị rơi trên mặt đất.
Tuy rằng trong nội tâm đã chuẩn bị.
Nhưng hắn vẫn có chút không muốn, hắn ở thế giới trước có thể nói là công thành danh toại, còn chưa chơi chán đấy.
Hiện tại thì tốt rồi, lại xuất hiện dưới tình trạng đứa bé, biến thành một đứa nhóc không có lực lượng bảo vệ mình.
Từ lúc mấy đi ý thức, đến lúc khôi phục lại. Tô Hạo cũng không có cảm giác trôi qua lâu, giống như hắn mới ngủ xong một giấc vậy, thức dậy một cái, tất cả bệnh tật quấn thân đều mất hết, thân thể trở nên nhẹ nhàng còn tràn đầy sức sống, tuy rằng chân tay đều ngắn, không có khí lực, nhưng hắn thập phần hưởng thụ cái cảm giác này, cảm giác không bị bệnh tật tra trấn hằng ngày.
Tô Hạo sau khi tỉnh lại thì phát hiện nam nhân đang cõng theo hắn chạy đi, người này mặc một chiếc áo giáp rách, hai tay cầm một đao một thuẫn, tạm thời không có gì khuy hiểm, hắn liền yên lòng, ý thức tiến vào quả cầu không gian, bắt đầu xem xét nhật ký.
Sau khi ý thức Tô Hạo tiến vào quả cầu, hắn liền bị chấn nhiếp đến sợ.
Không phải bởi vì quả cầu không gian thay đổi, hình dạng quả cầu không gian vẫn như cũ, vẫn là giao diện phòng khách, thứ làm cho hắn khiếp sợ chính là đồng hồ bấm giờ trên tường, dòng thời gian trên đó làm cho hắn sợ hãi.
"Năm 1532648, ngày 25 tháng 3, vào lúc 3 giờ 3 phút 21 giây".
Chỉ ngủ một giấc, vậy mà đã vượt quá trăm vạn năm. Đâu là khoản cách khoa trương cỡ nào, vượt quá cả tưởng tượng của Tô Hạo. Văn minh của địa cầu bắt đầu cũng mới chỉ năm nghìn năm thôi.
Tỉnh lại lần nữa, hết thảy những thứ trước kia, đều tàn thành mây khói, hết thảy ân oán tình cừu, thành tựu huy hoàng, toàn bộ đều biến mất, đã từng sỡ hưu một lượng tài phú khổng lồ, thành danh cả nước Hoa, được khen ngợi khắp nơi trên thế giới, còn được gọi là nhân vật thiên cổ, hiện tại xem ra, đều không có chút ý nghĩa nào.
Điểm còn lại duy nhất, chính là tin tức ở trong quả cầu không gian, tất cả tin tức phát sinh đều được hắn ghi chép vào bên trong, cũng chỉ có những tin tức này, mới khiến cho hắn biết vũ trụ này sống động ra sao.
"Tin tức?"
Tô Hạo lẩm bẩm nói.
Không sai, hắn đột nhiên hiểu rõ, tin tức mới là quan trọng nhất, nói dễ hiểu là, tri thức đối với sinh mạng mà nói, thì tri thức mới là trọng yếu nhất. Những tin tức hắn đọc đều tồn tài chân thật, được tích lũy qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Tiếp tục mở nhật ký ra xem.
"3 năm, ngày 7 tháng 5, vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, tự động bật chức năng ghi chép, thành công, lưu trữ tọa độ."
"5 năm, ngày 4 tháng 2, vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, tự động bật chức năng ghi chép, thành công, lưu trữ tọa độ."
"100 năm, ngày 4 tháng 2, vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, tự động bật chức năng ghi chép, thành công, lưu trữ tọa độ."
"359 năm, ngày 18 tháng 1, vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, bị một tinh thể chất lượng cao hấp dẫn, phát sinh chuyển hướng, tự động bật chức năng nghi chép, thành công, lưu trữ tọa độ."
"1526 năm, ngày 25 tháng 8. Vào lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, bị từ trường vũ trụ ảnh hưởng, phát sinh chuyển hướng. Tự động bật chức năng ghi chép, thất bại, tạo bản đồ sao mới, tạo thành công."
Rất nhanh, Tô Hạo đã xem gần hết nhật ký.
"1532648 năm, 24 tháng 3, Lúc 0 giờ 0 phút 0 giây, tiến vào một nơi không xác định, phát hiện lực hút dị thường, lực hút tập trung, không cách nào di động. Tư động bật chức năng ghi chép, thất bại, tạo bản đồ sao mới, tạo thành công."
Tin tức này mới đổi mới ba tiếng trước, nói rõ ba tiếng trước, quả cầu không gian thành công nhập vào trên thân nam hài này rồi.
Tô Hạo vừa kiểm tra tin tức, vừa tự hỏi, hệ thống 'Vũ Trụ Ánh Sáng' này, vẫn chưa đủ hoàn thiện a, không cách nào ghi chép nhiều tin tức hơn, điểm ấy còn cần hắn phải từ từ bổ sung.
Về sau phải thông qua chức năng ghi chép, tạo thành một bản đồ vũ trụ, biết vị trí chỗ mình đang ở đâu.
"Còn thiếu cách để viết lại tọa độ không gian vũ trụ."