Chương 01:
Ta là một con hồ ly.
Một con hồ ly học nghệ chẳng tinh thông, lại còn ham ăn lười làm.
Cho nên, ta bị đuổi đi.
A nương nói,
"Ngươi đã thích xuống núi như vậy, vậy thì xuống đó mà luyện tâm đi! Luyện nó mấy trăm năm! Không luyện xong thì đừng về!"
Ta yếu ớt hỏi,
"Có... có thể cho chút ngân lượng không?"
A nương càng tức giận hơn,
Không nói thêm lời nào, túm lấy cổ sau của ta,
Xách ta lên, nhìn đại một hướng,
Rồi giống như ném quả cầu chì,
Vô tình quăng ta đi mất.
A nương tu vi cao thâm đến nhường nào,
Hồ ly ngàn năm,
Hồ ly tám đuôi ngàn năm.
Sức mạnh này vốn dĩ không phải hạng tiểu hồ ly như ta, kẻ còn chưa tu ra nổi hai chiếc đuôi, có thể chống đỡ được.
Ta giữa không trung kêu gào, lăn lộn không ngừng.
Đừng nói chi đến việc sử dụng linh lực,
Ngay cả việc khống chế bản thân bay về hướng nào ta cũng chẳng làm nổi.
Thế rồi,
"Phạch!"
Ta đâm sầm vào lòng của thượng thần.
Thượng thần bị cú va chạm bất ngờ này làm cho choáng váng tứ phương bát hướng.
Liền cả việc ngự kiếm cũng trở nên xiêu vẹo.
May thay, thượng thần vẫn là thượng thần,
Rất nhanh đã ổn định lại.
Còn ta thì bị đụng cho phát ngốc,
Trực tiếp hiện ra nguyên hình.