Nhật Ký Tình Yêu Của Anh Y

Chương 8: Ngoại truyện

Chương 8: Ngoại truyện
Khi tôi xách hành lý vào ký túc xá, đã nghe thấy hai bạn cùng phòng đang bàn tán về cậu bạn ở giường số ba, vẻ mặt lạnh lùng trông rất khó gần.
Tôi âm thầm ghi nhớ điều này trong lòng, quyết định sau này sẽ tránh xa cậu ta.
Gia đình tôi không mấy khá giả, tính cách lại mềm yếu, đúng là đối tượng dễ bị bắt nạt.
Hai người bạn cùng phòng nắm chắc điểm này của tôi, ban ngày không ra khỏi phòng ngủ, nhờ tôi điểm danh hộ, mua đồ chuyển phát nhanh dù không tiện đường cũng bắt tôi nhận giúp.
Quá đáng hơn là đến bữa ăn cũng nhờ tôi mua về, chỉ thiếu nước đút cho họ ăn, họ có thể cả ngày không ra khỏi phòng.
Ban đầu tôi nghĩ mới nhập học không muốn làm căng thẳng mối quan hệ, để rồi họ càng ngày càng quá đáng, cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa mà bùng nổ.
"Bạch Cẩn Ngôn, đồ của cậu đến rồi, cậu xuống lấy giúp tớ nhé."
"Không có thời gian."
Tôi cúi đầu đọc sách, thẳng thừng từ chối.
"Cùng phòng cả mà, lấy cái đồ có mất bao nhiêu thời gian đâu?"
"Hai người thấy tôi dễ bắt nạt nên ngày nào cũng nhằm vào tôi đúng không? Đồ chuyển phát nhanh tự mình không có tay à? Giúp các cậu mua cơm về có phải còn phải đút cho các cậu ăn không? Đã bảo không có thời gian mà không hiểu à? Chính là không muốn lấy, hiểu chưa?"
Chuyện đã đến nước này, chẳng còn gì để nói nữa, tôi trực tiếp trở mặt.
Hai người kia không phục, vừa chửi rủa vừa định xông vào đánh tôi.
Dương Dục nhíu mày, đi tới, trực tiếp đạp một người ngã xuống, dùng chân giẫm mạnh lên chân hắn, giọng lạnh như băng.
"Ồn ào chết đi được."
Người bị giẫm không nhịn được rên rỉ, người còn lại thấy tình hình này thì sợ đến mức không dám thở mạnh.
"Anh… anh, em sai rồi."
Dương Dục ban ơn nhấc chân lên, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái.
"Cút đi."
Sau này, hai người kia thu dọn đồ đạc rồi chuyển phòng, danh tiếng của Dương Dục ở bên đám con trai không tốt lắm, chẳng ai muốn chuyển vào, thế là phòng bốn người biến thành phòng hai người.
Tôi cũng biết Dương Dục không phải là người vô tình như vẻ bề ngoài, cậu ta thực ra rất tốt, bắt đầu cố gắng thân thiết với cậu ta.
Đồ ăn vặt mẹ tôi gửi từ nhà đến tôi đều chia cho cậu ta, kể cho cậu ta nghe những chuyện thú vị, kéo cậu ta cùng đi học, cùng đi ăn ở сăn tin, ban đầu cậu ta sẽ thấy tôi phiền phức và đuổi tôi đi, sau này dần dần cũng quen.
Tôi học toán cao cấp không giỏi, còn hay mè nheo nhờ cậu ta giảng bài cho.
Dần dần trong quá trình tiếp xúc, tôi phát hiện mình thích cậu ta, nhưng tôi không dám tỏ tình, chỉ dám lặng lẽ quan tâm cậu ta.
Cậu ta chỉ là không được các bạn nam thích thôi, vì vẻ ngoài nổi bật nên rất nhiều cô gái khoa khác đều lén lút đến nhìn cậu ta.
Tôi tự ti vô cùng, càng không dám thổ lộ, cho đến một lần tham gia họp lớp cấp ba, uống say, bạn học gọi điện cho Dương Dục đến đón tôi.
Trên xe tôi không nhịn được đã tỏ tình với cậu ta, mượn hơi men cưỡng hôn cậu ta.
"Dương Dục, tớ thích cậu."
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ký ức hôm qua đã mơ hồ, chỉ nhớ là đã tỏ tình, nhưng Dương Dục phản ứng thế nào thì tôi không nhớ rõ nữa.
Buổi chiều Dương Dục có trận bóng rổ, tôi cầm theo bình nước của anh, rót đầy nước ấm rồi chạy đi cổ vũ.
Fan hâm mộ của anh rất nhiều, vừa đánh xong đã bị vây kín, tôi chen mãi cũng không lọt vào.
Tôi cầm bình nước ngồi xổm xuống đất có chút thất bại, lại thấy Dương Dục chen qua đám người đang đi về phía này, tôi dám chắc anh ấy đã nhìn thấy tôi. Tôi cứ tưởng anh ấy đến chỗ tôi, nhưng anh ấy lại đi đến bên một cô gái khác, nhận lấy chiếc khăn cô ấy đưa.
Tôi thấy anh ấy cười rất vui vẻ.
Anh ấy quả thật không thích tôi, cố tình làm như vậy trước mặt tôi để tôi từ bỏ. Tim tôi thắt lại một nhịp, tôi mạnh tay ném cốc nước của anh ấy xuống đất, quay người bỏ chạy.
Về đến ký túc xá, tôi lập tức liên hệ với giáo viên chủ nhiệm để đổi phòng, nằm sấp xuống giường khóc như mưa.
Thì ra thất tình là cảm giác này, đau lòng thật sự. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng yêu ai, đây cũng là lần đầu tiên nếm trải cảm giác thất tình.
Chuyển đến ký túc xá mới, mọi người trong phòng đều rất hòa đồng, tính tôi lại dễ gần nên nhanh chóng trò chuyện với mọi người.
Tôi không còn chủ động tìm Dương Dục nữa, đi học hay ăn cơm đều một mình.
Một lần đang ở ký túc xá nói chuyện với bạn cùng phòng rất vui vẻ, cười nghiêng ngả, Dương Dục xông vào, kéo tôi ra ngoài.
Anh ấy bóp cằm tôi, khóe mắt đỏ ngầu, cắn lên môi tôi.
Dương Dục cắn mạnh quá, tôi cảm thấy một nhát đau buốt, liền dùng sức đẩy anh ấy ra.
"Cậu làm gì vậy?"
Dương Dục vùi mặt vào cổ tôi, giọng đầy ấm ức.
"Sao không tìm anh? Anh đã đồng ý làm bạn trai em rồi mà. Em theo đuổi được người ta rồi thì bỏ mặc, còn cười vui vẻ với người khác như thế."
Qua cuộc trò chuyện với Dương Dục, tôi mới biết, đêm hôm say rượu ấy, anh đã đồng ý lời tỏ tình của tôi. Cô bé mang khăn mặt đến cho anh hôm sau là con gái của cậu anh, là em họ anh. Anh định lấy khăn xong sẽ đi tìm tôi, ai ngờ tôi đã bỏ chạy.
Anh còn chưa kịp giải thích thì tôi đã chuyển phòng, chặn hết số điện thoại và WeChat của anh. Anh không liên lạc được với tôi, mãi đến hôm nay mới biết tôi ở phòng này.
Dương Dục giúp tôi thu dọn hành lý, dẫn tôi về lại phòng ký túc xá cũ. Cửa vừa đóng lại, anh liền lộ nguyên hình.
Anh đè tôi xuống giường, giữ chặt hai tay tôi, hôn lên môi tôi. Nụ hôn khiến tôi nghẹt thở, mặt đỏ bừng, anh mới chịu buông tha.
"Sau này đừng tự ý bỏ đi như thế nữa."
Hóa ra, ở bên một người, nắm tay người ấy, hôn lên môi người ấy, chính là cả một đời.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất