Chương 43: Cửu Đầu Xà (hạ)
Lưỡi đao lạnh thấu xương kéo theo một vòng tròn, gấp gáp chém thẳng xuống một nơi dưới bóng cây. Ánh trăng sáng trong trẻo và lạnh lùng không chiếu xuống bên dưới tàng cây được, nhưng vẫn có thể chiếu rõ được cái bóng dáng mà Lô Hải đang mãnh liệt lao tới.
Đao nâng lên, viên đá thứ hai trong tay Từ Ngôn cũng đồng thời bay ra.
Viên đá thứ nhất là thăm dò, viên đá thứ hai mới là toàn lực ứng phó.
"Phi Hoàng!"
Tiếng hét thật to hòa lẫn với đao phong. Phi như hoàng, đá như điện!
Quả thật Lô Hải xác định chính xác phương hướng của Từ Ngôn, nhưng gã không nhìn thấy được tư thế của hắn. Ngay lúc gã xuất đao, thì tư thái của tiểu đạo sĩ dưới bóng cây như bộ dạng muốn chạy trốn, cánh tay phải ngoặt thẳng ra sau lưng để chờ đợi, chờ đúng lúc gã toàn lực xuất đao ra.
Khoảng cách khoảng hai trượng khiến Lô Hải rất tự tin với một đao của mình. Vừa rồi gã ngăn được viên đá của đối phương, thấy được lực đạo kia quả thật rất kinh người, thế nhưng trong mắt võ giả Tiên Thiên thì lại không là gì cả. Phải biết rằng nếu như võ giả Tiên Thiên nhất mạch toàn lực xuất đao, thì cho dù là bia đá cũng bị một đao chấn nát tơi tả.
Lần tự tin vào thực lực này khiến Lô Hải lại gặp tổn thất nặng nề. Ngay khi gã nâng thanh đao nhào tới, thì đã nghe được tiếng rít xé gió của viên đá còn chói tai gấp mấy lần lúc trước, còn nghe được tiểu tiểu đạo sĩ thét to lên một tiếng, rồi một đạo bóng đen nhanh như điện vọt bắn đến.
"A!"
Vừa kinh hô lên, đồng thời Lô Hải vận hết toàn lực nghiêng lấy một bên đầu, muốn tránh đi viên đá đột ngột xuất hiện này. Lần này, toàn bộ thực lực võ giả Tiên Thiên đã được gã vận dụng triển khai đến cực hạn.
Trong nháy mắt vừa bổ nhào mạnh mẽ về phía trước mà phải làm ra động tác tránh né như vậy là rất khó, Lô Hải tránh được đầu, thế nhưng mũi của gã lại không tránh kịp.
Bộp!!!
Tiếng trầm đục vang lên, một đám huyết vụ xuất hiện, rồi mấy mảnh xương vỡ văng tung tóe ra ngoài.
Từ Ngôn toàn lực đánh ra Phi Hoàng, trực tiếp đập trúng mũi Lô Hải. Tuy hắn không đập lõm hoàn toàn mũi đối phương nhưng cũng khiến mũi gã bể nát ra, xương mũi vỡ vụn.
Thức thứ nhất Phi Hoàng trong tam thức Phi Thạch của hắn, năng lực tương đương với một thiện xạ. Coi như Từ Ngôn đánh ra Phi Hoàng với khoảng cách trăm bước chân, đừng nói xuyên qua một chiếc lá mà còn nện thẳng được vào thân cây. Nếu thân cây đó cỡ bằng chén ăn cơm thì với khoảng cách hơn trăm bước chân đó, viên đá trên tay Từ Ngôn còn có thể xuyên thẳng được qua thân cây!
Một viên đá Phi Hoàng, mũi của Tam trại chủ không còn nữa.
Một tiếng la a. . a... a thảm vang lên, Lô Hải bụm lấy mũi mình rồi trở người, té nhào qua một chỗ khác.
Một cái mũi bị đánh nát sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, với khí lực mạnh mẽ của võ giả Tiên Thiên thì không thể nào té nhào xuống như vậy. Lô Hải cố ý ngã xuống là vì một kích này của Từ Ngôn khiến gã cảm thấy sợ hãi, trở người lăn trên mặt đất là vì tránh né và che giấu người mình.
Lô Hải nấp trong cỏ hoang, cả gương mặt méo mó vì đau đớn. Gã cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt lại. Ngoại trừ tiếng la thảm vừa rồi thì gã không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, hai mắt phủ kín tơ máu xuyên qua đám cỏ cây, nhìn chằm chằm về phía phương hướng của Từ Ngôn.
Bị thương không có gì, mũi bị mất đi cũng không coi vào đâu, nhưng hận ý của Cửu Đầu Xà đã sớm nổi lên từ lâu. Gã không chỉ muốn giết chết Từ Ngôn, còn muốn bằm thây tên tiểu đạo sĩ này ra vạn đoạn.
Dưới bóng cây lại đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn sát ý lạnh lùng tràn ngập khắp xung quanh.
Sở dĩ Từ Ngôn quyết định chống chọi lại ở đây, là vì đã đến giờ rồi, độc trên người đám Nguyên sơn phỉ đã phát tác, hắn cần phải trở về tiếp ứng Mai Tam Nương. Hơn nữa, đại thụ trên đỉnh đầu vô cùng rậm rạp, Từ Ngôn đánh ra Phi Hoàng dưới bóng cây càng khiến người khác không thể tránh né được.
Cúi nhẹ người xuống, Từ Ngôn nửa nằm nửa ngồi dưới tàng cây, nhìn chằm chằm vào bụi cỏ mà Lô Hải nhào vào bên trong. Cánh tay phải truyền tới từng cơn đau nhức khiến hàng mày kiếm của hắn nhíu chặt lại.
Tùy ý đánh ra viên đá thì không vấn đề gì, Từ Ngôn có thể ném ra được rất nhiều lần. Tựa như khi hắn lấy viên đá ném thỏ rừng, ít nhất có thể ném ra một lần mười mấy viên. Thế nhưng nếu hắn toàn lực đánh ra Phi Hoàng, lần đầu sẽ khiến cánh tay nhức mỏi, lần thứ hai sẽ khiến gân cốt tổn thương.
Phi Thạch uy lực kinh người, nhưng không phải là thứ mà một đứa nhóc choai choai như hắn đơn giản đánh ra được. Nói cho cùng thì lúc này Từ Ngôn mới mười lăm tuổi, thân thể còn chưa trưởng thành. Khi lão đạo sĩ dạy hắn bộ tam thức Phi Thạch này cũng nghiêm cấm hắn sử dụng quá nhiều, chí ít thì sau khi trưởng thành mới được liên tục đánh ra.
Siết chặt viên đá đã được chuyển qua bên tay trái, Từ Ngôn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bụi cỏ cách đó không xa.
Hắn đã không còn đường lui. Nếu chưa diệt trừ được Cửu Đầu Xà, bản thân hắn cũng sẽ càng gặp nguy hiểm.
Chạy trốn hơn một canh giờ, cho dù thể chất Từ Ngôn vô cũng tốt cũng lâm vào mệt mỏi gần như không chịu nổi rồi. Tiểu đạo sĩ Thừa Vân Quan không ngại mệt mỏi, thế nhưng thân thể quá mệt mỏi sẽ ảnh hưởng đến thời khắc sinh tử này.
Soạt soạt soạt!!!
Đám cỏ cây đột ngột lay động, rồi có đồ vật từ bên trong đó bay ra ngoài. Viên đá của Từ Ngôn cũng theo đó bay ra, đánh thẳng vào bóng đen đó, truyền ra một tiếng vang thanh thúy.
Hóa ra chỉ là một khối đá khoảng cỡ đầu nắm tay người.
Soàn soạt!
Lại có một bóng đen khác bay ra. Viên đá của Từ Ngôn lại theo sát tới. Lần này, hắn đánh vào một chiếc giày.
Soàn soạt!
Sau khi liên tục ném ra lẫn lộn mấy thứ đồ vật, Lô Hải đầy hung thần ác sát nhào người ra lao tới. Lúc này, hai tay gã giơ thanh đao lên cao, khuôn mặt không có mũi dữ tợn như một ác quỷ, trong miệng còn truyền ra tiếng gào thét điếc tai.
Liên tiếp hai lần dẫn dụ đối phương đánh ra viên đá, Lô Hải đã kết luận lúc này hai tay Từ Ngôn đã trống không. Thừa dịp đối phương phải bỏ thời gian lấy viên đá khác, rốt cuộc gã cũng nắm được thời cơ, hơn nữa miệng gã còn hét to lên nhằm dọa cho đối thủ kinh hãi trong giây phút ngắn ngủi đó. Có thể nói lần xuất thủ này, Lô Hải gã tin tưởng mười phần.
"Phi Hoàng!"
Lô Hải vừa mới lao ra khỏi bụi cỏ, sau khi thét to một tiếng thì cũng nghe được tiếng gầm nhẹ trong bóng tối kia. Thanh âm của đối phương không lớn thế nhưng lọt vào tai Lô Hải, lại giống như một tiếng hổ gầm.
Trong tay hắn còn viên đá?
Không có khả năng!
Bộp!!!
Một viên đá cứng rắn, đánh thẳng vào giữa mặt Lô Hải, ngay giữa hai đầu lông mày gã. Trong tích tắc, xương xẩu nơi mi tâm gã vỡ vụn.
Xương cốt vỡ nát không sao, nhưng một khi xương cốt tại mi tâm vỡ vụn, hai mắt người theo đó mà gặp nạn theo. Lô Hải đang lao ra chỉ cảm thấy hai mắt chợt tối sầm lại, rồi không còn nhìn thấy được gì nữa.
Đau đớn kịch liệt khiến Lô Hải phải buông bỏ cả trường đao ra. Gã bụm mặt té sấp xuống mặt đất. Lần này là gã thật sự té ngã, không phải là giả bộ nữa.
"A!!! Mắt của ta!!!"
Thân ảnh quằn quại dưới tàng cây kêu rên tựa như một con heo bị chọc tiết. Lúc này xương cốt vỡ nát đâm vào hai mắt của Lô Hải, đừng nói là một võ giả Tiên Thiên nhất mạch, coi như võ giả Tiên Thiên Nhị mạch hay Tam mạch cũng không chịu nổi.
Hai tay Từ Ngôn buông thõng xuống, không chút tiếng động di chuyển bước chân, đi về phía thanh cương đao bị rớt xuống bên kia.
Lô Hải ném cục đá và chiếc giày ra, thật sự đã lôi kéo được mấy viên đá của Từ Ngôn, thế nhưng cũng bởi vậy mà gã đã rơi vào trong bẫy của đối phương.
Ném ra mấy thứ tạp vật trong đêm tối có thể mê hoặc được người thường, nhưng không che đậy được con mắt trái đang nhìn chằm chằm hết sức lực của Từ Ngôn. Hắn đã nhìn ra được tảng đá và chiếc giày ngay từ đầu rồi.
Hai viên đá là Từ Ngôn dùng cánh tay nhức mỏi kia tùy ý đánh ra. Nếu Lô Hải đã muốn mê hoặc hắn, thì hắn cũng tương kế tựu kế đánh lừa lại Lô Hải. Viên đá mà tay trái nắm chặt vẫn chưa được dùng tới, ngay khi Lô Hải lao ra từ trong bụi cỏ thì Từ Ngôn mới toàn lực dùng cánh tay trái của mình đánh ra viên Phi Hoàng thứ hai. Một kích hủy đi hai mắt đối phương.
"Ta muốn giết ngươi! Tiểu tạp chủng, ta muốn giết ngươi!"
Lô Hải vật lộn lung tung mới đứng dậy được, đồng thời gã lần mò bốn phía, hai tay vung mạnh soạt soạt ra xung quanh. Dù sao gã vẫn là võ giả Tiên Thiên nhất mạch, cho dù không có đao trong tay nhưng nếu tay không tóm được Từ Ngôn thì vẫn thừa sức hoàn trả lại kẻ đã hủy mắt của gã.
Cửu Đầu Xà như kẻ điên, lần mò lung tung dưới tàng cây. Gã đụng phải thân cây bèn vung tay oanh một quyền, tạo thành một dấu tay rõ ràng trên thân đại thụ.
"Tới đây cho lão tử! Từ Ngôn, ngươi có gan thì tới đây cho ta! Ta muốn giết ngươi!"
Bước chân lảo đảo đi loạn lung tung đó chợt ngừng lại sau một tích tắc. Lô Hải cảm giác được nơi ngực mình chợt như có người ấn một thứ đồ vật lạnh băng băng vào.
Đó hẳn là mũi đao.
"Ha ha, ha ha ha ha!" Lô Hải đã mù hai mắt điên cuồng cười to, rồi gã phóng ra phía trước một bước. Mũi đao đâm thẳng vào ngực gã, xuyên qua lớp da, vết máu bắt đầu rỉ ra.
"Giết a, tới giết a!" Lô Hải giống như ác quỷ, quát lớn: "Tới giết ta a!"
Trong lúc gào thét, bước chân của Lô Hải vẫn cứ cố gắng điều chỉnh lấy vị trí. Gã cần nhận biết được phương hướng chuôi đao, cho nên mới không sợ để mũi đao đâm rách ngực. Gã gào thét như vậy là vì cố ý hù dọa tên nhóc tuổi choai choai kia. Bởi vì chỉ có như vậy, gã mới có thể trở tay đoạt lại cương đao, mới có thể một nhát chém chết tên tiểu đạo sĩ kia.
Cuối cùng, khi Lô Hải vừa xác định được vị trí của chuôi đao, chuẩn bị ra tay đoạt đao thì vị Tam đương gia Nguyên sơn trại Cửu Đầu Xà này lại nghe thấy một câu nói lạnh lẽo vô tình nhất mà cả đời này gã được nghe.
"Được nha."
Phốc!!!
Không có chút do dự nào, cương đao trong tay Từ Ngôn không một chút run rẩy đâm thẳng vào ngực Lô Hải, rồi xuyên qua sau lưng đối phương thò ra ngoài.
Heo, thì không sợ bị hù dọa.