Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 5

Nàng nắm chặt trang giấy, còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Sau đó, nàng nhanh chóng lật xem toàn bộ các trang, tin chắc nữ chính trong cuốn sổ tay này tên là Tang Yểu.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ là trùng tên, mãi về sau nàng lại phát hiện dường như chủ nhân cuốn tự truyện này tên là Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn……

Hẳn là không khéo đến mức như vậy chứ?

Ngón tay Tang Yểu run rẩy lật mấy trang tiếp theo. Những trang này còn tính là tương đối bình thường, đơn giản chỉ ghi chép lại một chút ký sự và tự thuật tình cảm.

…… Một chút cũng không bình thường, đây nào phải tự thuật. Đây chính là thư tình, cảm xúc phong phú đến mức người đọc phải nghẹt thở. 

Tang Yểu càng nhìn mặt càng đỏ, mỗi một câu đều là câu nói của Tạ Uẩn, thêm vào đó, mỗi lần Tạ Uẩn gặp nàng đều ghi chính xác địa điểm. Hơn nữa, còn có rất nhiều chi tiết mà ngay cả nàng cũng chưa từng chú ý.

Như vậy thì cũng thôi đi, thậm chí còn có những hình ảnh hương diễm mà bọn họ từng gặp mặt trong tưởng tượng của hắn. 

Càng nhìn càng sốc.

Càng nhìn càng khó tin!

“……”

Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Hiện tại, đầu óc nàng choáng váng, cả người đỏ bừng như một quả cà chua nhỏ. 

Nàng đóng quyển bút ký lại lần nữa, ngón tay hơi run run. 

Nàng không thể đọc được một chữ nào trong này. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có khuôn mặc lạnh lùng đến cực điểm của Tạ Uẩn.

Đợi một lúc lâu, nàng siết chặt cuốn bút ký với những nét chữ cứng cáp trong tay. Sau đó, nàng đột nhiên nàng ý thức được một việc. Hình như bản thân đã phát hiện một bí mật kinh khủng.

…… Thì ra Tạ Uẩn thích nàng.

Nhưng hắn giấu rất sâu. Trước đó, nàng không phát hiện bất cứ manh mối nào. 

Hết thảy giống như một giấc mộng.

Không đúng, ngay cả nằm mơ Tang Yểu cũng không dám mơ chuyện lớn như vậy. Nếu không phải có bằng chứng rõ ràng ở đây, nàng một chút cũng không tin Tạ Uẩn lại cất giấu những ý tưởng cuồng nhiệt với nàng như vậy. 

Cuốn bút ký trong tay giống như một củ khoai lang phỏng tay. Tang Yểu nắm chặt cuốn sách. Bởi vì nắm rất chặt nên lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện vết đỏ, đầu nàng gần như choáng váng. 

Những ký ức có quan hệ với Tạ Uẩn bắt đầu không tự chủ được tràn mạnh vào tâm trí. 

Số lần bọn họ gặp mặt cũng không nhiều. Đều là con cháu thế gia, nàng và Tạ Uẩn gặp nhau đều ở các loại cung yến. 

Tạ Uẩn là một người khiến người ta khó rời ánh mắt. Nàng ngồi ở vị trí cách hắn rất xa, lặng lẽ nhìn hắn. Nhưng ánh mắt nàng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người thì cũng không có gì khác biệt.

Ký ức về hắn rất ít ỏi. Bởi vì nàng và Tạ Uẩn quả thật là hai người có quăng tám sào cũng không tới. 

Sự khác biệt giữa các thế gia lâu đời chính là một vùng trời không thể vượt qua. Ngay cả Tang Yểu không quan tâm đến chính trị trong triều thì mưa dầm thấm đất từ nhỏ, nàng cũng biết rõ uy danh hiển hách của Tạ thị ở Kinh Thành. 

Thân là đích trưởng tử của Tạ gia, từ nhỏ Tạ Uẩn đã được mọi người chú ý. Vô số danh sư, đại nho đều ca ngợi hắn thiên tư thông minh, có gia phong của tổ tiên. Mà bản thân Tạ Uẩn cũng không hổ với thiên tư của hắn, không sa vào ham mê nhục sắc, một lòng chỉ có gia tộc.

Xưa nay, hắn làm việc như sấm rền gió cuốn. Năm hai mươi tuổi hắn đã đạt được thành tựu mà người bình thường 40 tuổi cũng khó có thể đạt được.

Mặc dù Tang Yểu luôn nói bản thân không thích Tạ Uẩn. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, Tạ Uẩn quả thật là thiên chi kiêu tử.

Là một thiên chi kiêu tử tính tình không tốt lắm. Tang Yểu lại yên lặng bổ sung ở trong lòng.

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng chính thức nói chuyện với Tạ Uẩn là rất nhiều năm trước.

Khi đó, tuổi nàng còn nhỏ. Lần đầu tiên nàng tiến cung tìm tỷ tỷ, kết quả bởi vì một chút ngoài ý muốn mà lạc đường ở trong cung. Nàng gặp được mấy vị công chúa và hoàng tử đang chơi đùa với nhau. Bọn họ nhiệt tình giữ Tang Yểu lại, yêu cầu nàng phải chơi cùng bọn họ. Một mặt, nàng không dám từ chối. Mặt khác, nàng cũng ham chơi nên cứ như vậy đồng ý.(Ứng dụng TᎩT) 

Kết quả, trò chơi bọn họ chơi cũng không phải một trò chơi thú vị gì. Chính là ném thẻ vào bình rượu.

Khác biệt chính là, phải buộc chiếc bình đồng nặng nề vào một người nào đó. Sau đó, để người đó chậm rãi đi lại, trong lúc di động thì ném mũi tên. 

Thật bất hạnh, Tang Yểu chính là kẻ xui xẻo bị trói kia. 

Dáng người nàng mảnh khảnh, chiếc bình đồng gần như cao bằng nửa người nàng, bị trói chặt vào người nàng như vậy. Nàng còn phải chật vật đi lại thành một đường, vừa vụng về vừa xấu hổ. 

Nàng muốn từ chối nhưng trước mặt nàng đều là cành vàng lá ngọc, căn bản không có chỗ cho nàng từ chối. 

Nàng cực kỳ sợ hãi, vừa khóc vừa chậm rì rì đi, lo lắng mình sẽ bị bắn thành một con nhím. 

Đúng lúc đó, Tạ Uẩn xuất hiện. Khi đó hắn đã một thiếu niên nổi tiếng tuấn lãng và chính trực. Khi hắn đi ngang qua nơi này, đám tiểu hài tử vừa rồi còn xôn xao lập tức im bặt. 

Lúc đó Tang Yểu đã khóc thành một con mèo nhỏ. Nàng ôm chiếc bình đồng nhìn về phía Tạ Uẩn, nước mắt đầy mặt.

Tạ Uẩn dừng bước chân lại ở bên cạnh nàng, ánh mắt lướt qua mọi người. Sau đó nhìn nàng nói: “Ngươi là Tang Yểu à?”

Tang Yểu gật đầu.

Hắn nói: “Tỷ tỷ ngươi đang tìm ngươi, đi theo ta.”

Tạ Uẩn cứu nàng, nhờ có Tạ Uẩn, cuối cùng nàng mới không bị bắn thành một con nhím nhỏ. 

Khi đó, ấn tượng của nàng với Tạ Uẩn vô cùng tốt, không chỉ ngoan ngoãn theo hắn mà còn nói với hắn rất nhiều lời. Nhưng hắn không trả lời một câu nào. 

Nàng không rõ, cuối cùng ngẩng đầu lên, hỏi:

“Ca ca, sao ngươi không nói lời nào?”

Thiếu niên lạnh lùng rũ mắt nhìn nàng, cuối cùng nói: “Đừng nói chuyện, rất phiền.”

Tang Yểu há miệng, lại muốn khóc.

Nàng vô cùng đáng thương nắm lấy ống tay áo hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, ngươi tức giận sao?”

Mặt hắn không biểu cảm, kéo góc áo mình ra khỏi tay nàng, nói: “Đừng chạm vào ta, tay ngươi rất bẩn.”

……

Nghĩ lại lần nữa, Tang Yểu vẫn cảm thấy hắn thực sự đáng ghét như cũ. 

Đó là lần ở chung lâu nhất của nàng và Tạ Uẩn. Sau đó, nàng và Tạ Uẩn gần như không cơ hội nói chuyện. Hắn cũng chưa bao giờ nhìn nàng nhiều thêm một cái. 

Hiện giờ đã vài năm trôi qua, Tang Yểu cảm thấy có lẽ hắn cũng không nhớ hắn đã từng thuận tay giải vây thay nàng. 

Kỳ thật, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng chắc chắn cuốn sổ tay này chính là Tạ Uẩn viết. Bởi vì, người có thể nhớ kỹ, đầy đủ cuộc nói chuyện giữa nàng và hắn lúc đó không có khả năng là người khác.

Dù sao thì.

Nàng trăm triệu không thể ngờ tới sẽ đọc được những thứ trong cuốn sách này. Thằng nhãi này không chỉ nhớ rõ, còn đã có ý xấu trong lòng với nàng từ lúc ấy. 

Nhưng lúc ấy nàng vẫn còn nhỏ mà.

…… Người này ra vẻ nghiêm chỉnh nhưng bên trong thật ra lại là một tên cầm thú.

Tang Yểu ngồi xổm suy nghĩ hồi lâu. Nàng vẫn chưa thể hoàn hồn trước phát hiện to lớn này. Thế nên, nha dịch phía sau gọi nàng hồi lâu nàng mới nghe thấy. 

Tang Yểu vội vã giấu món đồ dơ bẩn này vào trong ống tay áo của bản thân. Sau đó, nàng cố gắng bình tĩnh, nói: “Dọn dẹp xong rồi thì đi xuống đi.”

“Tuân lệnh.”

Đứng đây mãi cũng không được. Nàng hít thở một hơi rồi sau đó bước ra ngoài theo bọn họ. 

Chờ khi nàng ra ngoài, Tang Ấn đã trở về từ sảnh ngoài. Hiện tại, ông đang cau mày ngồi xử lý vụ án.

Trong lòng Tang Yểu cất giấu chuyện, thất thần nói: “Cha, nếu không có việc gì thì con đi trước đây. Tỷ tỷ còn đang đợi con.”

Tang Ấn ngước mắt nhìn nàng một cái: “Khi đến nơi thì con hỏi tiểu Xu gần đây như thế nào. Nó vào cung cũng vài năm, hẳn là nên có con nối dòng.”

Hơn nữa, vị ngồi trên long ỷ hiện tại kia không biết còn có thể sống được mấy năm. Tương lai nếu đổi thiên tử mới, bên dưới Tang Xu không có con nối dõi, theo thường lệ sẽ phải chôn cùng Đế Vương. Dù sao, nàng cũng phải tự tính toán cho mình. 

Tang Yểu không nghĩ được nhiều như vậy. Nàng chỉ muốn tỷ tỷ ở trong cung bình an vô sự, còn việc có con nối dõi hay không không quan trọng. 

“Vâng.” Nàng đáp lời.

Tang Ấn vẫy vẫy tay, lại dặn dò nói: “Dẫn Nhiên Đông theo, gặp phải những người không dễ trêu chọc thì phải tránh xa ra.”

Tang Yểu lại ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Bởi vì dung mạo của nàng quá mức diễm lệ. Trước đây, nàng bị không ít những người đầu óc đầy dơ bẩn trêu đùa. Cũng có người được phụ thân nàng và tỷ tỷ nàng trút giận thay nàng. Nhưng cũng có người nàng không thể trêu vào, chỉ có thể tự mình hờn dỗi. 

“Được rồi, đi thôi.”

Lúc này, Tang Yểu mới bước ra ngoài. Nha phủ Hình Bộ ở phía tây cung đình. Trên đường Tang Yểu đi tìm tỷ tỷ trùng hợp gặp Tang Ẩn đang trở về từ bên ngoài. Sau đó, hắn mới thuận đường dẫn Tang Yểu theo. 

Bởi vì trời mới đổ mưa, không khí bên ngoài còn ẩm ướt. Bầu trời mênh mông cuofn cuộn còn rải rác vài đám mấy đen, còn chưa tan hết. Gió lạnh thổi nhè nhẹ, mọi thứ đều vô cùng chân thật.

Nàng nghĩ lại lần nữa, đây không phải giấc mộng.

Tạ Uẩn thật sự âm thầm mê luyến nàng.

Đúng vậy, mê luyến.

Dùng từ này để hình dung thật sự không quá đáng một chút nào. Tình cảm của Tạ Uẩn đối với nàng có thể nói là cuồng nhiệt.

Nàng âm thầm cảm thán, không trách được các trưởng bối thế gia đều khen Tạ Uẩn không dứt miệng. Người này rõ ràng thích nàng như vậy nhưng trên mặt lại không có chút biểu hiện nào. Thử hỏi người có thể che giấu tình yêu mênh mông cùng với dự tính trong lòng nhiều năm chưa từng lộ ra chút dấu vết nào có thể đơn giản sao? ( truyện đăng trên app TᎽT)

Không đúng! Kỳ thật không phải hắn không có chút sơ hở nào.

Giống như một tia sáng xuyên qua đám mây đen. Hiện tại, đột nhiên Tang Yểu hiểu ra.

Tịnh Liễm.

Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy Tịnh Liễm quan tâm nàng vượt qua mức bình thường. Cho nên mọi chuyện đều để lại dấu vết. 

Tịnh Liễm không chỉ là một gã sai vặt đi theo bên cạnh Tạ Uẩn. Từ nhỏ, hắn đã được Tạ gia nuôi dưỡng. Thân là thư đồng của thiếu gia thế gia. Ánh mắt, tài học của hắn cách xa người bình thường. Hắn không phải rảnh rỗi không có việc gì nên chú ý tới nàng, quan tâm nàng.

Nguyên nhân hắn có thể làm như vậy chỉ có một. 

Là Tạ Uẩn bảo hắn làm vậy.

Tim nàng đập thình thịch, chỉ cảm thấy bản thân trước kia quá ngốc, không nghĩ tới trường hợp này. 

===

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất