Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 73

Một lúc sau nàng chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng không tiếng động nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, yên lặng cầu xin hắn đừng hỏi nữa.

Ánh nắng mờ nhạt khiến khuôn mặt của Tang Yểu trải lên một lớp ánh sáng ấm áp, đôi mắt trong veo như nước mùa thu khiến nàng trông trắng nõn hơn nên đôi môi càng thêm đỏ bừng, vừa nhỏ xinh vừa căng mọng.

Ánh mắt của hắn hơi tối xuống.

Cái loại cảm giác hấp dẫn kỳ quái không tiếng động lại lần nữa lan tràn mở ra về phía hắn.

Hình như nàng rất thích dùng vẻ mặt này, trông giống như đang ở thế yếu nhưng thật ra luôn có một loại sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Tang Yểu chú ý tới ánh mắt của Tạ Uẩn, nàng nhỏ giọng nói: “…… Miệng của ta có dính cái gì sao?”

Tạ Uẩn không nhìn thì nàng còn không nhớ tới vừa rồi nàng ăn mì xong còn chưa lau miệng, không phải là dính cái gì đó chứ? Nàng thật sự không đến mức sẽ mất mặt đến như vậy đi.

Tạ Uẩn nhỏ giọng ừ một tiếng.

Tang Yểu lập tức tâm như tro tàn, nàng không nhịn xuống liếm môi dưới, sau đó lại vội vàng lấy khăn tay ra, lung tung xoa xoa, tiếp theo hỏi hắn: “Đã sạch chưa?”

Sắc mặt của Tạ Uẩn không hề thay đổi, nói: “Chưa.”

Hắn đột nhiên giơ tay lên, một tay nắm lấy cằm của nàng, hắn rũ mắt xuống, không hề chột dạ nói: “Ta giúp ngươi.”

Tang Yểu bị bắt ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của Tạ Uẩn lạnh nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú kia căn bản trông không có bất kỳ thất tình lục dục gì. Cho nên mặc dù động tác của hắn có thể được gọi là hơi xúc phạm nhưng Tang Yểu cũng không ngăn cản hắn lại.

Nàng còn nghĩ ở trong lòng, hôm nay Tạ Uẩn đối xử với nàng rất tốt.

Ngón cái của Tạ Uẩn rốt cuộc được như ý nguyện dừng trên cánh môi đỏ bừng trước mắt. Ngón tay nhẹ nhàng đè xuống, thịt mềm chìm xuống, ngón tay của hắn di chuyển từ khóe môi đến phần giữa ướt át nhất. Hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa rồi lại cảm thấy giống như thiếu một chút gì đó.

Chỉ cần hắn đi về phía trước một bước thì có thể tiến sâu vào trong miệng của nàng.

Cửa gỗ đóng chặt, trời càng lúc càng khuya.

Trong phòng hơi tối tăm, ngoại trừ cây đèn dầu bên cạnh bàn mà vừa rồi Tạ Uẩn thuận tay thắp lên thì chỉ có ánh trăng xuyên qua bậc cửa sổ chiếu vào tăng thêm một chút ánh sáng cho căn phòng này.

Tạ Uẩn rũ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.

Từ trước đến nay hắn không bao giờ đi chú ý dung mạo của người khác, hoặc béo hoặc gầy, hoặc cao hoặc lùn ở trong mắt hắn đều không gì khác nhau.

Bây giờ nhìn nàng thì hắn lại cảm thấy nàng trông thuận mắt hơn so với những người khác.

Mái tóc dài đen nhánh dày được cột lên một nửa, lông mi cong vút liên tục chớp chớp khi nhìn người khác, khuôn mặt tinh xảo đẹp đến mức rất có tính công kích.

Nhưng khí chất của nàng lại luôn nghiêng về dịu dàng, không nổi giận chút nào. Khi nói chuyện và làm việc đều rất nhẹ nhàng, những suy nghĩ nhỏ nhặt đều được viết lên trên mặt.

Đương nhiên, nàng cũng rất ngoan, giống như giờ phút này, ngón cái của hắn đi vào bên trong đụng phải hàm răng trắng tinh của thiếu nữ, đôi môi của nàng khẽ cong lên, lại tiến về phía trước một chút, thậm chí hắn còn chạm vào đầu lưỡi của thiếu nữ.

Bên trong đôi môi mềm mại khô ráo là sự trơn ướt ấm áp.

Bầu không khí hơi ngừng lại, Tang Yểu ngẩng đầu không dám di chuyển. Nàng cảm thấy Tạ Uẩn trông thật sự không giống như người sẽ chủ động giúp nàng lau miệng.

Nàng hơi thụ sủng nhược kinh một chút.

Cho đến khi nàng cảm thấy ngón tay của nam nhân lướt qua hàm răng của nàng.

Khi có vật lạ xâm lấn, Tang Yểu đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái, đầu của nàng tê rần, theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm một chút.

“……” Hai người đồng thời dừng một chút.

Xúc cảm ẩm ướt mềm ấm lại đánh úp một lần nữa cũng giống như là lần trước vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy đây giống như là một loại ám chỉ nào đó.

Ngón tay của Tạ Uẩn đột nhiên dừng lại, đôi mắt không gợn sóng kia chuyển từ đôi môi đỏ tươi của thiếu nữ qua đôi mắt của nàng.

Sắc mặt của Tang Yểu đỏ bừng, bây giờ nàng hận không thể tìm cái khe đất để chui vào đó.

Nàng thật sự không phải cố ý.

Bởi vì lần đầu tiên có người chạm vào hàm răng của nàng, nàng cảm thấy rất kỳ quái cho nên đầu lưỡi nó không chịu khống chế mà muốn đẩy ra ngoài.

Nàng giơ tay nắm lấy cổ tay của Tạ Uẩn, sau đó đẩy tay hắn ra, đỏ mặt lắp bắp nói: “…… Thật thật thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Hầu kết của Tạ Uẩn chuyển động, hắn rút tay lại nói: “Cố ý cái gì?”

Cố ý liếm ngươi.

Còn hỏi nữa, còn có thể là cái gì, ngươi nhìn xem có thể mở miệng nói ra được lời này sao?

Tang Yểu mím môi không hé răng, nàng cảm thấy rất xấu hổ.

Nàng yên lặng đưa khăn tay ra nhỏ giọng nói: “Nếu không thì ngươi dùng khăn tay lau đi?”

Khăn lụa màu hồng nhạt bị Tang Yểu cầm trong tay, vải dệt mỏng manh lặng lẽ lắc lư.

Tạ Uẩn giơ tay cầm lấy, rũ lông mi xuống với vẻ mặt vô cảm, ngón tay trắng nõn xương khớp rõ ràng cầm lấy khăn lụa mềm mại của thiếu nữ sau đó lau qua ngón tay kia.

Tang Yểu yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra vừa rồi nàng cảm thấy khi Tạ Uẩn lau miệng cho nàng hơi mạnh một chút, không giống như là đang giúp nàng lau miệng nhưng đối với gương mặt cấm dục này lại rất khó để làm cho người suy nghĩ nhiều.

Có lẽ hắn không phải cố ý.

Ngoài ra hôm nay Tạ Uẩn giúp nàng rất nhiều, nàng không thể suy đoán về hắn như vậy.

Sau khi lau xong, Tạ Uẩn trông không muốn ở lại chỗ này nữa. Hắn đi về phía cửa, Tang Yểu vội vàng tiến lên mở cửa cho hắn, còn không quên chân thành nói: “Tạ Uẩn, tuy rằng hôm nay ngươi không giúp ta ngăn Trần Khả lại nhưng ta vẫn rất cảm ơn ngươi.”

Hôm nay Tạ Uẩn nghe hai chữ này nghe đến mức lỗ tai muốn mọc ra cái kén, hắn nói: “Nếu ngươi không nói hai chữ này thì ta cũng rất cảm ơn ngươi.”

Nụ cười trên gương mặt của Tang Yểu cứng đờ, nàng nhịn xuống xúc động muốn mắng hắn ở trong lòng. Nàng tiễn hắn ra cửa, nói: “Tạ Uẩn, ngươi thật sự là người tốt.”

Tạ Uẩn gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Bóng dáng của nam nhân biến mất ở trong bóng đêm, Tang Yểu quay trở lại phòng.

Nàng ngồi trên chiếc giường cũng không tính là mềm mại, đôi tay chống trên đệm lặng lẽ suy nghĩ, thật ra hôm nay cũng không tệ lắm.

Chờ khi Tạ Uẩn quay về phòng thì đã qua giờ Hợi.

Hắn đẩy cửa phòng ra, trên bàn trà vẫn còn chén sứ, bên trong căn phòng được trang trí đơn giản có thể nhìn thấy được cái giường đặc biệt lộn xộn.

Đêm đã khuya nhưng hắn không hề buồn ngủ.

Tạ Uẩn giơ tay cầm lấy công báo Trần Khả mang đến đây, tiếp theo đi đến bàn làm việc cách đó không xa ngồi xuống. Loại hiến tế này năm nào cũng có, cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Từ ngữ trên công báo được viết khá phức tạp, một chuyện rất chuyện đơn giản nhưng lại viết thành bốn trang. Tạ Uẩn nhìn rồi đặt nó sang một bên.

Hắn nhíu mày, đột nhiên ngửi thấy mùi hương hoa nhài còn sót lại trên đầu ngón tay.

Hắn đã quen với loại hương vị này rồi.

Tạ Uẩn buông cánh tay xuống, rũ mắt nhìn về phía khăn lụa bị nắm đến nhăn nheo ở trong tầm tay kia.

Màu hồng nhạt, trên đó có thêu một con mèo nhỏ.

Sinh động như thật.

Làm người khác dễ dàng nhớ tới một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

Tạ Uẩn mím chặt khóe môi lại, trong mắt lộ ra vẻ bực bội.

Hắn thuận tay mở một cuốn kinh Phật ra.

Trang sách ố vàng, gáy sách bị cong, đương nhiên là đã được lật xem rất nhiều lần.

Mẫu thân của Tạ Uẩn thường xuyên sẽ đến chùa tụng kinh cầu phúc, có khi thậm chí sẽ ở lại trong chùa mấy ngày. Khi còn bé Tạ Uẩn không thích nói chuyện, lúc còn nhỏ tuổi thì đã có tính cách trầm ổn nên bà kiên định cho rằng hắn yên tĩnh như vậy chắc là một người có duyên với Phật cho nên đã đưa hắn đến ở trong chùa Kỷ Ương một năm.

Nhưng Tạ Uẩn vẫn không có hứng thú với cái này.

Cái gọi là một năm tu hành tịnh tâm tẩy dơ bẩn này cũng không hề thay đổi được tính cách của hắn.

Sau đó hắn lớn lên, ngoại trừ nữ sắc thì tất cả những thứ còn lại đều trái ngược với Phật pháp.

Hắn lợi ích, vô tình, là một chính khách không hơn không kém.

Cho nên mặc kệ hắn chép bao nhiêu kinh Phật, mặc kệ hắn bị Thẩm Diệu Nghi mang tới chùa bao nhiêu lần thì hắn đã được định sẵn sẽ không thể trở thành một người có tâm từ bi.

Hắn thậm chí không tin thần phật, cho nên cuốn kinh Phật trong tay này đôi với hắn mà nói ngoại trừ giết thời gian và ngẫu nhiên ứng phó với chất vấn của Thẩm Diệu Nghi thì có thể nói hoàn toàn không dùng được.

Hôm nay cũng không hề ngoại lệ chút nào.

Nhưng hắn vẫn cầm quyển Kinh Hoa Nghiêm trong tay lật xem từ đầu tới đuôi, cho đến sau nửa đêm thì hắn mới đặt sách kinh xuống.

Mà cái khăn lụa mềm mại được gấp lại trong tầm tay, hắn không hề chạm qua nó nữa.

Có lẽ trước khi ngủ đọc Kinh Hoa Nghiêm có tác dụng, hôm nay hắn đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Bóng đêm yên tĩnh.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống, khói từ trong lò Bác Sơn nhẹ nhàng bay lên, ánh nến đong đưa. Trên bàn vuông bằng gỗ tử đàn hơi lộn xộn khi đặt đủ loại công văn.

Hắn nửa nằm ở trên chiếc ghế, khép mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Cho đến khi một đôi chân thon dài uốn gối dừng ở trên đùi của hắn, trong không gian nhỏ hẹp không thể chứa được hai người, động tác của nàng làm giấy viết thư rơi khắp nơi trên mặt đất.

Chữ viết sắc bén trên giấy viết thư bị nàng đạp dưới chân.

Đôi chân ngọc trắng nõn mềm mại của thiếu nữ giống như có thể cầm lấy bằng một tay.

Nàng duỗi tay một cách tự nhiên, vòng tay ôm lấy cổ của hắn, dùng cánh môi đỏ bừng căng mọng kia cọ cọ cằm của hắn.

Mùi hương hoa nhài che trời lấp đất.

Hắn giơ tay bóp chặt đùi của nàng, ngăn động tác của nàng lại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tình cảm kia.

Thiếu nữ có mái tóc dài đến mông, bộ quần áo màu củ sen rộng thùng thình treo trên người, lộ ra làn da như sứ trắng ở bên trong.

Nàng làm lơ động tác ngăn lại của hắn, khóa ngồi ở trên người hắn, xúc cảm mềm mại đàn hồi lại lần nữa dừng ở giữa hai chân của hắn.

Tay hắn còn dừng lại ở trên đùi của nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất