Chương 39: Hồng Vân sát ý
Đông Vương Công ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn lôi kéo Hồng Vân gia nhập Bồng Lai tiên đình.
Dõi mắt nhìn khắp Hồng Hoang thế giới, ngoại trừ Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất, không có ai so với Đông Vương Công càng muốn lôi kéo cường giả hơn.
Trong lòng hắn, bản thân là Nam Tiên đứng đầu, được Thánh Nhân thân phong cao quý, đáng lẽ phải được thiên hạ Nam Tiên tôn sùng, hưởng ứng hiệu triệu, gia nhập tiên đình.
Nhưng sự thật lại không được như ý muốn.
Không chỉ cường giả gia nhập tiên đình ít ỏi, mà những cường giả đỉnh phong kia càng chẳng thèm ngó tới hắn.
Điều này khiến Đông Vương Công, thân là Nam Tiên đứng đầu, lại dã tâm bừng bừng, vô cùng căm tức.
Đặc biệt là sau khi đứng ở phía đối lập với yêu tộc Thiên Đình, hắn càng thêm khẩn cấp muốn mời chào cường giả. Bởi vậy, sau khi nhận được tin tức năm ngàn năm trước, hắn liền một mực chờ đợi đến bây giờ.
Vốn dĩ, lúc trước hắn cảm ứng được khí tức đại chiến, trong tâm còn có chút do dự.
Nhưng khi nhìn thấy người đại chiến với Long Tộc là Hồng Vân, hơn nữa thấy bộ dáng Long Tộc giống như thần phục Hồng Vân, tâm tư của hắn nhất thời lại linh hoạt hẳn lên.
Nếu có thể thu Hồng Vân về dưới trướng, xu thế lực của tiên đình sẽ tăng lên hơn gấp hai lần!
Nhìn thấy tám vị Long Tộc Đại La Kim Tiên sau lưng Hồng Vân, tâm tư mời chào Hồng Vân của Đông Vương Công càng thêm kiên định.
Mà Hồng Vân tự nhiên nghe ra ý tứ của Đông Vương Công, cũng nhìn thấu tâm tư của hắn.
"Xin lỗi! Tử Tiêu Cung lần thứ hai giảng đạo sắp tới, bần đạo còn có việc cần xử lý, e là không thể cùng đạo hữu đi Bồng Lai rồi."
Hồng Vân quả quyết cự tuyệt.
Chưa kể Đông Vương Công đã không còn sống được bao lâu, chỉ riêng về thực lực mà nói, chỉ là một Đại La Kim Tiên hậu kỳ, lấy dũng khí từ đâu ra mà mời chào hắn?
Hồng Vân nghĩ một chút đã cảm thấy buồn cười.
"Hồng Vân đạo hữu, bần đạo dẫu gì cũng là Bồng Lai Tiên chủ cùng Nam Tiên đứng đầu, ngươi như vậy chẳng phải là quá không cho bần đạo mặt mũi sao?"
Đông Vương Công sầm mặt lại, lạnh giọng nói ra.
"Cút!"
Thấy Đông Vương Công như thế không biết tiến thối, lần này Hồng Vân đến khách khí cũng chẳng muốn khách khí với hắn.
"Ngươi!"
Sắc mặt Đông Vương Công trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
"Láo xược!"
Lúc này, Xích Mục trưởng lão, Lộc Cổ trưởng lão cùng Hạc Minh trưởng lão sau lưng Đông Vương Công đồng loạt tiến lên một bước, chỉ vào Hồng Vân giận quát một tiếng: "Tiên chủ chính là Nam Tiên đứng đầu, được Thánh Nhân thân phong, có quyền quản lý thiên hạ Nam Tiên. Ngươi có biết, ngươi vô lễ với Tiên chủ chính là vô lễ với Thánh Nhân!"
"Ồn ào!"
Sắc mặt Hồng Vân run lên.
Không thấy hắn có động tác gì, liền nghe một tiếng âm thanh bạt tai thanh thúy.
Trên mặt ba người Xích Mục trưởng lão, Lộc Cổ trưởng lão cùng Hạc Minh trưởng lão thoáng chốc xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
Không cho bọn họ kịp thời gian phản ứng, Hồng Vân nghiêng đầu nói với Bệ Ngạn: "Đem bọn chúng trục xuất!"
"Vâng, lão gia!"
Tam đại Long Tử, ngũ đại trưởng lão Long Tộc, tổng cộng tám vị Đại La Kim Tiên theo tiếng tiến lên.
Xích Mục, Lộc Cổ, Hạc Minh ba người lấy lại tinh thần, đang muốn quát lớn Hồng Vân, lại thấy tám vị Đại La Kim Tiên chắn ngang trước người, không khỏi tâm sinh khủng hoảng, theo bản năng lùi về sau một bước, trốn sau lưng Đông Vương Công.
Thật là phế vật!
Đông Vương Công trong lòng thầm mắng, cũng không tin Hồng Vân thực sự dám ra tay.
Nhưng mà, ý nghĩ trong đầu hắn vừa mới nảy lên.
Tám vị Đại La Kim Tiên đồng loạt động thủ.
Dưới sự liên thủ của nhiều cường giả Đại La Kim Tiên như vậy, Đông Vương Công cùng ba trưởng lão tiên đình phản ứng không kịp, liền bị một cổ năng lượng mênh mông hất tung ra ngoài, chớp mắt đã không thấy bóng người.
"Đi thôi!"
Hồng Vân nhàn nhạt liếc nhìn, mang theo một đám cường giả Long Tộc, biến mất ở phía chân trời.
Không lâu sau.
Kèm theo một hồi âm thanh xé gió, Đông Vương Công cùng ba vị trưởng lão tiên đình lại bay trở về.
Phát hiện Hồng Vân cùng một đám Long Tộc đã không còn thấy bóng dáng, mỗi người sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
"Đáng chết Hồng Vân, lấn ta quá đáng!"
Đông Vương Công buông tay áo bào xuống, hai quyền siết chặt, trong lòng vừa uất ức vừa tức giận, nhưng tự hiểu tình cảnh trước mắt, không phải lúc vạch mặt với Hồng Vân.
Chỉ có thể âm thầm nảy sinh ác độc trong lòng: Đợi bần đạo luyện hóa hoàn toàn Tạo Hóa Ngọc Điệp tàn phiến, nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!
. . .
Lại nói về đoàn người Hồng Vân.
Vừa rời đi, Hồng Vân đã nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.
"Đinh! Chúc mừng túc chủ nhiễm nhân quả với Đông Vương Công, Xích Mục, Lộc Cổ, Hạc Minh, thu được 1000 vạn điểm nhân quả."
Thật là muốn chết!
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, trong mắt Hồng Vân thoáng qua một tia hàn quang.
Hệ thống cho nhiều điểm nhân quả như vậy, hiển nhiên mấy người này có cừu hận không nhỏ với hắn. Sau khi chứng kiến thực lực của hắn, còn dám ghi hận hắn, sát ý trong lòng Hồng Vân nghiêm nghị.
Đông Vương Công hắn nhất định phải giết, khối Tạo Hóa Ngọc Điệp tàn phiến kia cũng nhất định phải lấy được, chỉ là thời cơ trước mắt không phải tốt nhất, còn cần chờ đợi thêm.
Nhưng ba trưởng lão dưới trướng Đông Vương Công kia, Hồng Vân trực tiếp tuyên án tử hình cho bọn chúng trong lòng.
. . .
Trở lại Thần Long Đảo, Bệ Ngạn liền triệu tập toàn bộ Long Tộc, tuyên bố công khai địa vị của Hồng Vân.
Sau đó, cho lui những Long Tộc khác, cùng Phụ Hý và Ly Vẫn đi tới bảo khố của Long Tộc.
"Lão gia, đây là tích lũy của Long Tộc ta trong những năm gần đây, về sau tất cả đều là của lão gia!"
Bệ Ngạn, Phụ Hý, Ly Vẫn cung kính đứng ở một bên.
Hồng Vân đi lại giữa bảo khố, ánh mắt chiếu đến đâu, linh bảo, tiên dược, châu báu ở đó.
Điều duy nhất khiến Hồng Vân có chút im lặng, chính là Long Tộc đem Hậu Thiên Linh Bảo vứt xó như cặn bã, lại đem một đống đá vàng, bảo ngọc quang mang Xán Xán trân trọng bày ra ở vị trí trung tâm nhất của bảo khố, còn dùng rương để đựng.
Dù sao Long Tộc trên dưới đều đã thần phục mình, bảo khố của Long Tộc cũng là của mình.
Hồng Vân không chút khách khí phất tay thu hết linh bảo, tiên dược, châu báu vào...