Chương 104. Mỹ Thực Thần Kỳ!
Lời này vừa nói ra, nhóm chat bao lì xì chư thiên vốn đang có chút hỗn loạn, trong nháy mắt sôi trào lên.
Hồng Thất Công: Ta muốn nếm! Chảy nước miếng.jpg.
Bao Chửng: Ta muốn nếm! Chảy nước miếng.jpg.+1.
Tần Thủy Hoàng: Ta muốn nếm! Chảy nước miếng.jpg.+2.
Aizen: Ta muốn nếm! Chảy nước miếng.jpg.+3.
......
Cơ hồ trong nháy mắt, toàn bộ nhóm chat bao lì xì chư thiên, liền bị tin nhắn này spam kín màn hình.
Chuyện này cũng bình thường, bởi vì bọn hắn đều đã từng ăn đồ ăn mà Tiểu đương gia làm, loại mỹ vị này căn bản không thể kiềm chế được.
Tiểu đương gia: Được, đồ ăn tới đây!
Tin tức vừa gửi đi, một loạt hồng quang chói mắt xuất hiện ở trên màn hình.
Tất cả mọi người đều tranh nhau chọn nhận lấy.
......
Thế giới thiếu niên ca hành.
Trên đường nhỏ quanh co, Vô Tâm đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Vô Tâm nói khẽ: “Hơi đói bụng, ta ăn chút đồ đã.”
Dứt lời, Vô Tâm giống như làm ảo thuật, từ trong ống tay áo phải lấy ra một bát thịt cực kì thơm ngon.
Lập tức, mùi thịt đậm đà tràn ngập khắp con đường nhỏ.
“Thơm quá a!” Lôi Vô Kiệt dùng sức hít một cái, cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Sau khi hắn nhìn thấy thức ăn trong tay Vô Tâm, kinh ngạc nói: “Thịt? hòa thượng các ngươi không phải ăn chay sao? Cái kia đem cho ta nếm thử cho.”
Thân hình Vô tâm lại lóe lên, trốn sang một bên, cười nói: “Yên tâm, ta sẽ để lại một chút cho ngươi.”
Dứt lời, Vô Tâm cầm lấy bốn khối thịt, lần lượt ném cho Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên cùng Ti Không Thiên Lạc.
Lôi Vô Kiệt nhận lấy khối thịt, lập tức nhét vào miệng.
Hưng phấn nói: “Ăn ngon, ăn ngon thật!”
Đường Liên cùng Ti Không Thiên Lạc chần chờ một chút, nhìn nhau một cái, cũng đưa thịt lên ăn.
Tiêu Sắt ghét bỏ nói: “Nhớ năm đó ta ở Thiên Khải thành thiên kim đài thắng một tòa thành trì, ngươi bây giờ lại cho ta ăn một khối nhỏ thịt......”
Mặc dù, Tiêu Sẳt nói như vậy.
Nhưng tốc độ ăn thịt của hắn lại không hề chậm chút nào.
“Bẹp!”
“Lộc cộc!”
“Thịt này...... Ăn cũng quá ngon đi! Hơn nữa, kinh mạch của ta, dường như...... Đang từ từ được chữa trị!”
Gương mặt bình tĩnh khi nãy của Tiêu Sắt, hiện tại khó che giấu nổi vẻ mừng như điên.
Những năm này, hắn thử vô số biện pháp muốn chữa trị hại kinh mạch bị hỏng, nhưng làm thế nào cũng không có kết quả.
Tiêu Sắt vốn đã triệt để tiếp nhận việc không cách nào sử dụng võ công được nữa.
Nhưng, bây giờ hắn lại thấy được hy vọng lần nữa.
Lúc này, Lôi Vô Kiệt hưng phấn nói: “Ta thoáng cái đã tăng nhiều công lực như vậy !”
“Ta...... Ta cũng tăng không ít.” Ti Không Thiên Lạc nói.
“Ta cũng thế......” Đường Liên nói.
Dứt lời, Tiêu Sắt, Đường Liên, Lôi Vô Kiệt cùng Ti Không Thiên Lạc, toàn bộ đều dùng ánh mắt mong chờ tập trung trên người Vô Tâm.
Nhưng mà, Vô Tâm làm như thật sự không nhìn thấy đám người này, yên lặng cúi đầu ăn sạch sẽ thịt trong bát.
Cuối cùng, Tiêu Sắt nhịn không được hỏi: “Còn thịt không?”
Vô Tâm cười nói: “Ngươi không phải không thích sao?”
Tiêu Sắt chân thành nói: “Ý của ta là một tòa thành trì có ích lợi gì? Thứ đó sao có thể so với một miếng thịt chứ?”
“Thật sao? Ta cũng muốn ăn thịt, bất quá, phải xem vận khí.” Vô Tâm nói nhỏ.
......
Thế giới toàn chức cao thủ.
Diệp Tu vừa mới làm ca đêm trở về, mang theo thần sắc tràn đầy mệt mỏi, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, tùy ý liếc mắt nhìn tin tức trong nhóm.
Phát hiện bên trong có hồng bao, thuận tay click nhận lấy.
Sau một khắc, một bát thịt thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mặt.
Diệp Tu thản nhiên nói: “Vừa hay có chút đói bụng.”
Vừa nói vừa cầm lấy miếng thịt bỏ vào miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Thịt vào bụng, sự mệt mỏi trên mặt Diệp Tu biến mất trong nháy mắt, cả người tinh thần phấn chấn hẳn lên, không có một tia buồn ngủ nào.
“Thịt này không tệ.”
Sau đó hắn đứng dậy đi tới quán nét.
Lúc này Diệp Tu mới phát hiện thân thể của mình trở nên nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn rất nhiều, trong lòng thầm khen thần kỳ.
“Ngươi không phải đi ngủ sao?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu đáp: “Đột nhiên lại không ngủ được, đúng rồi, có muốn ăn ít thịt không?”
Vừa nói hắn vừa đưa bát thịt đến trước mặt Trần Quả.
Trần Quả khoát tay nói: “Sáng sớm ăn thịt làm gì? Không ăn! Huống chi, ta còn đang giảm béo nữa.”
Diệp Tu cũng không miễn cưỡng, tiếp đó kinh ngạc nói: “Tiểu Đường dậy sớm vậy?”
Trần Quả trợn mắt, nói: “Cái gì mà dậy sớm như thế? Nàng căn bản không ngủ! Đúng rồi, hai người các ngươi buổi tối chơi trò chơi với nhau, không phát hiện đối phương sao?”
“Không phát hiện a, A, đẳng cấp thăng lên rồi.” Diệp Tu nâng bát, đi tới bên cạnh Đường Nhu nói, “Ăn chút thịt, bổ sung chút thể lực, đợi chút nữa lập tổ đội với ta.”
“Được.” Đường Nhu nói, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng.
Lập tức, đôi mắt mở to ngạc nhiên nói: “Thịt này...... Hình như...... Rất đặc biệt.”
Diệp Tu nói: “Bây giờ có tinh thần chưa? Vậy chúng ta đi đánh phó bản đi.”
“Được.” Đường Nhu gật đầu nói.
“Còn chơi nữa? Ta nói hai người các ngươi không muốn sống nữa sao ?” Trần Quả đột nhiên kêu lên.
“Yên tâm, chúng ta đã bổ sung thể lực.” Diệp Tu vừa nói chuyện, vừa mở máy tính bên cạnh Đường Nhu ra.
Trần Quả thấy vậy, suýt chút nữa tức nhảy dựng lên.
Đường Nhu nói: “Ta hôm nay làm ca sớm, hay là đổi máy đến chỗ trước quầy lễ tân chơi đi.”
“Được” Diệp Tu gật đầu.
Lúc này, một nam tử thân hình cường tráng, tóc vàng, nhanh chân tiến vào quán net Hưng Hân.
Hắn đến, không khí toàn bộ quán net, dường như lập tức trở nên ngột ngạt.
Trần Quả khó chịu nói: “Làm gì? Lên mạng sao?”
Nam tử tóc vàng lại đứng tại chỗ, không nói chuyện, dùng một đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Trần Quả.
Trần Quả không yếu thế chút nào, cũng nhìn chằm chằm nam tử tóc vàng.
Hồi lâu, nam tử tóc vàng mới lúng túng nói: “Ai nha, ta quên mất tên rồi.”
Lúc nói chuyện, nam tử tóc vàng vội vàng cầm điện thoại di động lên, ngó nghiêng như tìm kiếm ai đó, nói: “đúng, ta tới tìm Quân Mạc Tiếu, Quân Mạc Tiếu có đây không?”
“Ai tìm ta?” Diệp Tu nghi ngờ đứng lên hỏi.
“Lão đại, ngươi thật sự ở đây sao? Ha ha, quá tốt rồi, ta là Bao Dung Hưng!” Nam tử tóc vàng cao hứng nói.
Đường Nhược kinh ngạc nói: “Bánh bao? Ta là Hàn Yên nhu.”
“Ha ha! thì ra các ngươi cũng là quản lý tiệm net!” Bao Dung Hưng càng thêm vui vẻ, tựa như gặp được thân nhân.
“Ngươi cũng là?” Diệp Tu hỏi.
“Ta là Tráo Tràng Tử.” Bao Dung Hưng cười nói.
“Thật đúng là lưu manh a?” Diệp Tu không còn gì để nói, tiếp tục nói, “Đi, đến cũng tốt, trước ăn miếng thịt đi, sau đó cùng nhau đi đánh phó bản.”
“Ta thích ăn thịt nhất, ha ha.” Bao Dung Hưng vừa nói chuyện, vừa cầm mảnh thịt cuối cùng trong chén lên, ném vào miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
“Oa! Lão đại, đây là thịt gì a? Cũng quá ngon đi! Ta cảm giác toàn thân bây giờ tràn đầy sức mạnh!” Bao Dung Hưng kích động kêu lên.
Diệp Tu nói: “Có sức mạnh thì tốt, đợi chút nữa đánh boss thật tốt.”
“Không vấn đề gì! Ta cảm giác ta bây giờ một mình cũng có thể đánh bại boss!”
Bao Dung Hưng tràn đầy tự tin nói.