Chương 102: Sẽ không bỏ qua
Nha môn thứ sử, bảy thi thể được bày chỉnh tề trên mặt đất.
Một tên bộ khoái kiểm tra từ trái đến phải một phen, sắc mặt khó có thể tin, nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, khó nhọc nói: "Đại nhân, tất cả bảy người này đều là tự sát mà chết, phán đoán sơ bộ, hẳn là tử sĩ do người nuôi."
Vị sứ thần trung niên của Sở quốc đè nén lửa giận trong lòng, nhìn Đổng thứ sử, gằn từng chữ: "Đổng đại nhân, ta nghĩ chuyện này các ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý chứ!"
Dù Đổng Tồn Nghĩa đã ngồi ở vị trí cao nhiều năm, sớm đã luyện được bản sự gặp chuyện không sợ hãi, nhưng giờ phút này vẫn không tránh được toát mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy.
Sở quốc sứ thần gặp chuyện trên địa giới Linh Châu, rồi lại bị trọng thương, đây không chỉ là một chuyện ám sát đơn giản, chuyện này liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước, chỉ cần không cẩn thận, sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, Đổng Tồn Nghĩa hắn, trên vai không đảm đương nổi lớn trách nhiệm như vậy!
Hắn cắn răng, nói: "Sứ thần yên tâm, bản quan đã hạ lệnh phong tỏa toàn thành, nhất định có thể đem bắt tới hung thủ!"
"Ba ngày!" Sở quốc sứ thần nhìn hắn, nói ra: "Ta chỉ cấp ngài thời gian ba ngày, ba ngày sau nếu còn chưa bắt được hung thủ, bản quan sẽ dâng thư Trần quốc hoàng đế, để ngài ấy cho chúng ta một lời giải thích!"
Nói xong, hắn phất ống tay áo một cái, trực tiếp rời đi.
Khi bước ra khỏi cửa nha môn thứ sử, sắc mặt của hắn càng tái nhợt, cánh tay giấu trong tay áo nhè nhẹ run.
Hắn nhìn một tên sứ thần Sở quốc từ đằng xa đi tới, hỏi vội: "Thế nào, Tiểu Lý đại nhân không sao chứ?"
Sứ thần kia lập tức nói: "Bị thương ngoài da, đại phu nói không có việc gì lớn, chính là độc tố còn sót lại còn chưa đẩy ra được hết, cần thời gian điều dưỡng."
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. . ." Trung niên sứ thần thở dài một hơi, nói: "Mang ta đi thăm Tiểu Lý đại nhân. . ."
Nha môn Thứ sử, sắc mặt Đổng thứ sử t đã biến thành tái nhợt.
"Tại sao Linh Châu lại có thể có nhiều tử sĩ như vậy, các ngươi đều là chuyện gì thế!" Đổng thứ sử chỉ vào một đám bộ khoái phía dưới, nước bọt văng khắp nơi, đám người chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.
Bộ khoái tên là Tu Thanh Phong ngẩng đầu, nhìn Đổng thứ sử, nói: "Đại nhân, một lần xuất động nhiều tử sĩ như vậy, trong Linh Châu sợ là không có người nào có thủ bút lớn như vậy, có phải là. . ."
Đổng Tồn Nghĩa tự nhiên biết tồn tại của tử sĩ, những đại tộc truyền thừa đã lâu kia, rất nhiề nhà đều sẽ bồi dưỡng một chút tử sĩ từ nhỏ, những người này từ nhỏ bị huấn luyện, bọn họ không tiếc sinh tử, luôn phục tùng mệnh lệnh, không thể xưng là người.
Chờ đến khi bọn hắn lớn lên, sẽ trở thành giết chóc công cụ cho những đại tộc kia, giúp đỡ bọn hắn làm một số việc không thể lộ ra ánh sáng.
Tử sĩ cần bồi dưỡng từ nhỏ, quá trình này phải tốn mười năm thậm chí mấy chục năm, hơn nữa còn hao phí rất nhiều nhân lực vật lực tài lực, bình thường không có mấy chục năm, căn bản sẽ không bồi dưỡng được tử sĩ.
Huống chi một lần này xuất động tới bảy tên, tổn thất như vậy, cho dù là những đại tộc ở kinh sư kia cũng sẽ phải phải cắn răng nhịn đau.
Nhưng cũng chỉ có những đại tộc ở kinh sư kia, mới có thể ra tay như thế.
Chẳng lẽ, ở kinh sư có người có ý đồ ám sát sứ thần Sở quốc?
Có thể ám sát thì ám sát đi, chờ bọn hắn đến kinh sư rồi động thủ, vì sao lại tới Linh Châu động thủ chứ!
Lúc này, Đổng Tồn Nghĩa cảm thấy mình đã bị quấn vào một âm mư lớn.
Hắn nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng buồn bực, một cước giẫm trên bàn tay cụt kia, giận dữ nói: "Tìm cho ta, dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra tên thích khách chạy trốn kia cho ta!"
Bên ngoài Linh Châu thành, cách đó hơn mười dặm, trên một chiếc xe ngựa đi tới kinh sư.
Trong buồng xe, một lão giả bị cụt tay sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nửa người đẫm máu tươi, trong góc buồng xe, một đứa bé năm sáu tuổi mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn hắn.
Hắn dùng chân vén rèm xe lên, lạnh giọng thúc giục xa phu nói: "Lại nhanh thêm chút!"
Xa phu quay đầu lại, nhìn đứa bé trong góc một chút, cắn răng vung roi nhanh thêm mấy phần.
. . .
Khi Đường Ninh mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tôn thần y.
Sau đó là Tô Như Chung Ý Đường Yêu Yêu với vẻ mặt lo lắng.
Chung Ý lo lắng hỏi: "Chàng cảm thấy thế nào?"
Đường Ninh đỡ trán ngồi dậy, nói: "Đầu ta hơi choáng."
Tôn thần y nhìn hắn, lắc đầu nói: "Độc tố còn sót lại trong cơ thể ngươi còn chưa tiêu, mấy ngày này phải tĩnh dưỡng."
Đường Ninh hoàn hồn, lập tức hỏi: "Tân Nguyệt không sao chứ, Tiểu Lý đại nhân không sao chứ?"
Chung Ý vội vàng nói: "Tiểu Nguyệt không sao, đã được đưa về nhà, Tiểu Lý đại nhân bị thương, nhưng tính mệnh không đáng ngại."
Đường Ninh nhẹ nhàng thở phào, cố đè xuống nghi vấn trong lòng, hỏi: "Còn có một tên thích khách chạy thoát, có bắt được không?"
"Vẫn chưa bắt được, hiện tại đã truy nã toàn thành." Đường Yêu Yêu nói một câu, sau đó nhìn hắn, hỏi: "Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người mặc áo tơi kia nói hai câu, đến bây giờ Đường Ninh vẫn không quên được.
Người kia nói hắn giống tiểu thư, giống tiểu thư nào?
Hắn còn nói, lần này là lần cuối cùng, chẳng lẽ chuyện xảy ra lần trước trong ngõ hẻm kia, cũng là do bọn hắn làm?
Trong lòng hắn còn có bí mật, thế nên cũng không thể giải thích rõ được với ba người Đường Yêu Yêu.
Hắn lắc lắc, bày tỏ chính mình cũng không biết.
Một bóng người từ bên ngoài đi vào, hai tay Lý Thiên Lan đều có vết băng bó, Đường Ninh giật mình, vội vàng nói: "Ngươi không ở dịch quán dưỡng thương, đến đây làm gì?"
Lý Thiên Lan nhìn Đường Ninh, áy náy nói ra: "Thật xin lỗi, là do ta liên lụy ngươi."
Đường Ninh vội vàng lắc đầu nói: "Không, là ta liên lụy ngươi."
Những người kia rõ ràng tới vì hắn, Lý Thiên Lan chỉ là chịu liên lụy, nếu như không phải có nàng ở đó, hôm nay Đường Ninh lành ít dữ nhiều. Hắn sợ nếu lại theo gót như một lần mấy tháng trước thì lần này không nhất định sẽ có vận khí tốt như lần trước.
Lý Thiên Lan không nghe hắn giải thích, vẻ mặt càng thêm áy náy, nói ra: "Bọn hắn là nhắm vào sứ thần mà tới, ngươi đi cùng với ta, bọn hắn hẳn là cũng nghĩ ngươi là sứ thần Sở quốc."
"Không phải. . ."
"Ngoại trừ sứ thần, còn có lý do gì, có thể khiến bọn hắn xuất động nhiều tử sĩ như vậy?"
"Thật sự không phải. . ."
"Chúng ta đã truyền tin về nước, đồng thời bẩm báo lên Trần quốc hoàng đế, chuyện này sẽ không kết thúc như thế."
. . .
Đường Ninh không giải thích nữa, chuyện này đã liên lụy đến quan hệ ngoại giao hai nước, không phải hắn có thể dính vào, làm lớn như vậy, quan phủ Trần quốc sẽ cẩn thận tra án hơn một chút, cũng coi như một chuyện tốt.
Hắn cảm thấy yết hầu hơi khô, khẽ liếm môi một cái, sau đó không tự chủ được lại liếm thêm một cái nữa, luôn cảm thấy hương vị trên môi hôm nay hơi lạ.
Trên mặt Lý Thiên Lan hiện ra một tia mất tự nhiên, nói: "Ngươi không có việc gì thì ta an tâm, ta đi trước."
Nói rồi không đợi Đường Ninh nói gì, nàng trực tiếp quay người rời đi.
Đường Ninh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, nói ra: "Hôm nay may mắn mà có nàng, bằng không chỉ sợ là ta không thể nhìn thấy các ngươi nữa."
Sắc mặt Chung Ý và Tô Như trắng nhợt, từ trong lời nói của Đường Ninh, các nàng hoàn toàn có thể nghe ra tình huống hung hiểm lúc ấy.
"Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt." Trần Ngọc Hiền vỗ vỗ ngực, nói : "Chúng ta đều ra ngoài đi, để Ninh nhi nghỉ ngơi thật tốt."
Mấy người Chung Ý các nàng lần lượt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Ninh.
Đầu hắn vẫn còn choáng, nên đành nằm xuống giường.
Hắn nhắm mắt lại, cũng không phải nghỉ ngơi, trong đầu hắn lại hiện ra tình cảnh trên phố ngày hôm nay.
Thân thể và khuôn mặt của người mặc áo tơi kia đều giấu trong áo tơi và dưới áo choàng, nhưng giọng nói của hắn vẫn vàn vọng trong đầu Đường Ninh.
Tiểu thư. . . , rốt cuộc tiểu thư là ai?
Lão giả ẩn giấu dưới áo choàng kia là người nào?
Chuyện mấy tháng trước kia, rốt cuộc có phải do bọn hắn làm hay không?
Trong lòng Đường Ninh không chỉ có phiền muộn, còn có chút tức giận, thậm chí là phẫn nộ.
Hắn không trêu chọc ai, đều cố gắng học tập mỗi ngày hướng lên, thích làm việc thiện trợ giúp đám ăn mày, thực hiện giá trị nhân sinh, tích cực cống hiến cho xã hội, nhân tính của người này vặn vẹo thế nào, đạo đức không có đến đâu, mới có thể phái nhiều tử sĩ như vậy đến ám sát hắn?
Đường Ninh trước kia rốt cuộc đã chọc phải người nào?
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, hắn lại không biết gì cả, không biết bọn họ là ai, không biết lúc nào bọn hắn sẽ xuất hiện lần nữa ------- tốt nhất đừng để hắn biết.
Đường Ninh không có nghe lời nhạc mẫu đại nhân dặn, nằm trong nhà tĩnh dưỡng thật tốt, thân thể của hắn không đáng lo, sáng ngày thứ hai đã ra cửa.
Lần này Bành Sâm một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh hắn, Đường Yêu Yêu không yên lòng, cũng cùng đi theo.
Khi Đường Ninh đi đến cửa hàng Tam thúc, Trịnh đồ tể đang chặt thịt, giơ tay chém xuống, tốc độ nhanh khiến người ta hoa mắt.
"Ông muốn mười cân thịt nạc băm, mười cân thịt mỡ nhân bánh, mười cân xương sụn nhân bánh, đều cắt xong. . ."
Đường Ninh lại nhìn thấy dáng vẻ hắn cười ngây ngô, thật sự không thể liên hệ hắn với cao thủ ngày hôm qua có thể dùng một đao bức lui người áo đen.
Ở một góc tường, đôi ăn mày mẹ con kia đang ngồi ở chỗ này.
Cách đó không xa, lão khất tay cầm một bầu rượu, đang thảnh thơi uống rượu.