Chương 104: Quyết tâm
Đường Yêu Yêu đứng từ xa nhìn nàng chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, chạy mỗi một bước đều giống như phải dùng hết sức lực toàn thân, trên mặt hiện ra một tia không đành lòng, muốn đi qua ngăn lại, nhưng lại bị Đường Ninh bắt lấy cổ tay.
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Để muôi ấy chạy đi."
Phương tiểu bàn11 tuổi, trong lòng có kiên định của mình, dù nàng lựa chọn thế nào, đều đáng được tôn trọng.
Hắn và Đường Yêu Yêu đứng ở đằng xa, nhìn nàng chạy một vòng lại một vòng, cuối cùng ngã nhào trên đất, cự tuyệt hộ vệ nâng đỡ, gian nan đứng lên, thất tha thất thểu, từng bước từng bước đi về Phương phủ.
Đường Yêu Yêu nắm chặt nắm đấm, giận dữ nói: "Đám thích khách đáng chết!"
Đường Ninh nghĩ một chút rồi quay sang nhìn nàng, nói: "Những ngày này, khi Tiểu Như và Tiểu Ý ra cửa, nếu ngươi không có chuyện gì, cố gắng đi cùng các nàng."
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Đường Ninh thở sâu, lại chậm rãi nói một câu: "Những tử sĩ kia, là vì ta mà tới."
"Cái gì?" Trên mặt Đường Yêu Yêu hiện ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi: "Ngươi biết bọn hắn là ai?"
Đường Ninh lắc đầu, "Không biết, ta lo lắng bọn hắn sẽ làm chuyện gì bất lợi đối với Tiểu Như và Tiểu Ý, dù sao bọn hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, vẫn nên cẩn thận là hơn."
Đường Yêu Yêu nhẹ gật đầu, nắm chặt tay nói: "Yên tâm đi, nếu bọn hắn dám đến, thì đừng nghĩ trở về!"
Nói xong lại nhìn về phía Đường Ninh, nói ra: "Còn có ngươi, ngươi cũng đừng ra ngoài chạy loạn, có chuyện thì gọi ta. . ."
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Linh Châu thành bây giờ, có thể nói là toàn thành giới nghiêm, chỉ còn lại một người mặc áo tơi bị chặt mất một bàn tay kia, khả năng hắn ngóc đầu trở lại rất nhỏ, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Có Đường Yêu Yêu ở đây, hẳn là có thể bảo vệ Tô Như và Chung Ý.
Về phần cửa hàng cũng không cần quá mức lo lắng, có Trịnh đồ tể ở đó, hơn nữa Linh Châu thành đề phòng nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi hắn đã thương lượng với Tiểu Như, trong khoảng thời gian này, tạm thời nàng sẽ tới ở Chung phủ, cứ như vậy, gần như có thể ngăn chặn tất cả tai hoạ ngầm.
Về phần những chuyện khác, vẫn chờ kết quả của quan phủ.
Khi hắn trở lại Chung phủ, phát hiện Lý Thiên Lan cũng ở đây.
"Tiểu Lý đại nhân, uống trà." Chung Minh Lễ vội vàng chuyện đuổi bắt thích khách nên không ở nhà, Trần Ngọc Hiền rất nhiệt tình với Lý Thiên Lan.
Hai cánh tay Lý Thiên Lan bị thương, không tiện động thủ, mỉm cười nói: "Tạ phu nhân, ta không khát."
Trần Ngọc Hiền nhìn nàng, vẻ mặt áy náy nói: "Hôm qua may mắn mà có Tiểu Lý đại nhân, bằng không Ninh nhi đã. . . , thật sự không biết nên cảm tạ ngài như thế nào."
"Phu nhân đừng nói như vậy, là ta làm Đường giải nguyên liên lụy." Lý Thiên Lan lắc đầu, nói: "Hẳn là ta nên nói xin lỗi hắn mới đúng."
"Vẫn phải tạ ơn Tiểu Lý đại nhân đã liều mình cứu giúp." Trần Ngọc Hiền nhìn nàng, nói : "Ta đã cho người chuẩn bị đồ ăn, hôm nay Tiểu Lý đại nhân ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi nhé."
Lý Thiên Lan lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng thực sự không cần, đại phu nói hai ngày này ta chỉ có thể ăn một chút cháo hoa thôi. . ."
Trần Ngọc Hiền cười nói ra: "Đúng là như thế, độc tố trong thân thể Ninh nhi còn sót lại chưa loại bỏ hết, cũng chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm như cháo canh, hôm nay phòng bếp nấu nấm tuyết canh hạt sen, Tiểu Lý đại nhân ăn một chút nhé."
Thịnh tình của Trần Ngọc Hiền khó chối từ, Lý Thiên Lan không từ chối được, chỉ có thể đồng ý.
Trần Ngọc Hiền vẫy vẫy tay với một nha hoàn, dặn dò: "Họa nhi, hai tay Tiểu Lý đại nhân bị thương, ngươi qua đây giúp hắn ăn cơm đi."
Họa nhi là một trong những thiếp thân nha hoàn của bà, đi tới thi lễ rồi ôn nhu nói: "Tiểu Lý đại nhân, ta giúp ngài."
Lý Thiên Lan nhìn nàng, nói ra: "Tạ ơn Họa nhi cô nương."
Đường Ninh đã nhìn ra Lý Thiên Lan hơi xấu hổ, nếu đổi lại là hắn, lớn như vậy còn cần người khác đút cơm, khẳng định cũng sẽ không thích ứng.
Họa nhi đút từng muỗng từng muỗng nàng ăn, chỉ một lát sau, Họa nhi đột nhiên buông thìa, ôm bụng, có chút ngượng ngùng nói ra: "Phu nhân, bụng con có chút không thoải mái. . ."
Trần Ngọc Hiền phất phất tay, nói ra: "Đi thôi đi thôi. . ."
Sau khi Họa nhi đi ra ngoài, Trần Ngọc Hiền nhìn chung quanh một chút, phát hiện không có nha hoàn nào ở trong phòng, ánh mắt nhìn về phía Đường Ninh, nói ra: "Ninh nhi, còn thừa lại một chút, ngươi hỗ trợ Tiểu Lý đại nhân ăn xong đi."
"A?" Đường Ninh không dám tin, hỏi: "Con ạ?"
"Không phải con thì ai?" Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, nói: "Tiểu Lý đại nhân đã liều mình cứu con, con hỗ trợ hắn ăn mấy ngụm cháo thì thế nào?"
Lý Thiên Lan giật mình, vội vàng nói: "Không cần không cần, ta ăn no rồi. . ."
Trần Ngọc Hiền cười nói: "Tiểu Lý đại nhân không cần khách khí, cứ coi nơi này là nhà mình. . ."
Lý Thiên Lan hơi nhăn nhó: "Ta. . ."
Đường Ninh đã bưng lên bát, cầm lấy thìa, nhìn nàng, nói ra: "Tiểu Lý đại nhân, há mồm. . ."
Nhạc mẫu đại nhân cũng đã nói như vậy, nếu hắn còn từ chối, như vậy không đã thành kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, tri ân không báo?
Lý Thiên Lan nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cũng há miệng ra.
Chẳng biết tại sao, nhìn đôi môi hơi trắng của nàng, trong lòng Đường Ninh thế mà lại sinh ra một cảm giác kỳ diệu.
Hắn vội vàng ném cảm giác xúc động kia ra khỏi đầu, chuyên tâm đút cháo cho nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chung Ý một chút, phát hiện nàng đang cúi đầu ăn cơm, giống như một chút đều không để ý, hắn cảm thấy an tâm một chút.
Bầu không khí của bữa cơm này quá xấu hổ, Lý Thiên Lan xấu hổ, Đường Ninh cũng xấu hổ, thật vất vả nhịn đến lúc nàng ăn xong một bát cháo, Đường Ninh mượn cớ cáo từ, trở lại gian phòng của mình không bao lâu, Lý Thiên Lan đã tiến đến.
Đường Ninh hỏi nàng: "Hôm qua. . . , độc của ta được giải thế nào?"
Chuyện này Đường Ninh vẫn luôn rất nghi ngờ, hắn đã hỏi qua Tôn thần y, Đại Hoàn Đan là dược hoàn kéo dài tính mạng, có thể giải độc chữa bệnh, cho nên mới nói độccủa Lý Thiên Lan là được Đại Hoàn Đan giải, nhưng độc hắn trúng thì sao?
Hắn cũng không phải thể chất đặc thù bách độc bất xâm, không có đạo lý ngủ một giấc đã tốt lên. . .
Thức ra hắn có nghĩ đến một khả năng, nhưng có chút không dám tin tưởng, hơn nữa cũng không muốn nghĩ tới khả năng đó.
Sắc mặt Lý Thiên Lan không đổi, nàng nhìn Đường Ninh, thản nhiên nói: "Viên Giải Độc Đan kia, lúc ta tỉnh lại còn thừa một nửa, cho nên. . ."
Trong nháy mắt sắc mặt Đường Ninh trở nên trắng bệch.
Nửa viên Đại Hoàn Đan kia, là nàng phun ra rồi nhét vào trong miệng hắn. . .
Sắc mặt hắn trắng bệch, che miệng, "Thật xin lỗi, ta mất. . . , xin lỗi không tiếp được một chút. . ."
Nhìn xem hắn che miệng nhanh chóng chạy ra ngoài, Lý Thiên Lan giật mình, sau khi hiểu được, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, tình huống hôm qua quá khẩn cấp, căn bản không cho phép nàng do dự, bây giờ suy nghĩ lại rõ ràng có phương pháp tốt hơn. . .
Trong nội tâm nàng vừa thẹn vừa giận, hít sâu vài hơi, không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa, ngồi xuống bên bàn đọc sách trong phòng.
Trên bàn có một chồng giấy thật dày, ánh mắt nàng tùy ý nhìn tới.
. . .
Đường Ninh chạy ra ngoài viện, nôn khan một hồi, nhưng cũng không phun ra được cái gì tới.
Nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra ngày hôm qua, trong dạ dày của hắn lại cuồn cuộn sôi trào.
Chung Ý bước nhanh tới, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng hắn, ân cần nói: "Làm sao vậy, thân thể không thoải mái?"
Đường Ninh đứng chỗ, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Không có việc gì, có thể là vừa rồi ăn hơi nhiều. . ."
Chung Ý ở phía sau vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn, cảm giác quả nhiên tốt hơn nhiều, vẫn là nương tử nhà mình tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, quan tâm ôn nhu, khéo hiểu lòng người, không có so đo với chuyện khi nãy hắn đút cho Lý Thiên Lan ăn.
Chung Ý nhẹ nhàng giúp hắn vỗ vỗ lưng , chờ đến khi hắn đỡ hơn, mới sâu kín nhìn hắn, nói: "Vừa rồi chàng cho Lý cô nương ăn cơm. . ."
Đường Ninh càng ngày càng phát hiện, giao thiệp với nữ nhân, là một chuyện phi thường khó khăn.
Võ công cao cường như Đường Yêu Yêu, có tri thức hiểu lễ nghĩa như Chung Ý, cũng sẽ tính toán chi li đối với một ít chuyện.
Ở phương diện này, biểu hiện Lý Thiên Lan lại không giống như nữ nhân.
Khi hắn đi vào gian phòng, thấy nàng ngồi bên bàn đọc sách, đang chăm chú xem cái gì.
Hắn đi qua, mới phát hiện nàng đang xem sách luận mà hắn làm luyện tập.
Những phần này có chỗ Chung Ý sửa, có chỗ nàng không sửa đổi, Đường Ninh nhìn Lý Thiên Lan, nói: "Tùy tiện viết một chút, để Lý cô nương chê cười."
Lý Thiên Lan ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới lắc đầu, nói ra: "Ngươi vì sao không phải người Sở quốc ta. . ."
Cái gì Trần quốc Sở quốc, Đường Ninh không phải người Trần quốc, cũng không phải người Sở quốc, hắn là người Trung Quốc, không phân biệt dân tộc.
Có tiếng đập cửa từ phía sau truyền đến.
Đường Ninh xoay người, nhìn thấy Phương tiểu bàn cõng một bao quần áo lớn đi tới.
Nàng đặt bao quần áo lên bàn, nhìn Đường Ninh nói ra: "Cái này cho huynh."
Đường Ninh mở bao quần áo ra, nhìn thấy bên trong tất cả đều là các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, mứt hoa quả, hoa quả khô.
"Những thứ này đều cho ta?" Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng.
Những thứ này không phải đồ ăn vặt, những thứ này là mạng sống của Phương tiểu bàn, nàng lại không muốn sống nữa?
Phương tiểu bàn nhìn hắn, kiên định gật đầu: "Đều cho huynh, muội không muốn."