Chương 109: Thực sự trùng hợp
Đường Ninh vươn vai mấy lần, ngón tay không ngừng vang lên tiếng kẽo kẹt, trải qua một phen vận động vừa rồi, oán khí đè nén ở trong lòng mấy ngày qua cuối cùng cũng bớt được một chút.
Hắn từ trong phòng giam đi ra, nhìn thấy đám Bành Sâm đều nhìn mình.
"Còn đứng ngây đó làm gì, không nghe thấy bọn hắn vừa rồi thừa nhận giết người sao, nên hỏi thì hỏi, nên thẩm vấn thì thẩm vấn, không có chút nhãn lực nào. . ." Hắn lắc lắc tay ê ẩm đau, đi ra khỏi nhà tù.
Những chuyện hắn muốn biết đã hỏi ra được, về phần những thu hoạch khác, có lẽ nhạc phụ đại nhân sẽ càng cảm thấy hứng thú hơn hắn.
Nửa năm trước, có người từ kinh sư đến đây, mua hung thủ giết người.
Trước đây không lâu, có tử sĩ không biết từ đâu đến, ám sát bên đường.
Hai chuyện này, rất dễ dàng liên hệ đến cùng một chỗ, Đường Ninh trước kia, chỉ là một người đọc sách bình thường ở Tô gia thôn, cả đời đều không bước chân ra khỏi Linh Châu, ngoại trừ có chút ân oán gút mắc với công tử nhà viên ngoại trong thôn, không có khả năng đắc tội với mấy đại nhân vật ở kinh sư, đáng để bọn hắn vượt qua ngàn dặm, mấy lần muốn lấy tính mệnh của hắn, thậm chí không tiếc phái ra nhiều tử sĩ như vậy. . .
Đến từ kinh sư, có năng lực bồi dưỡng tử sĩ, còn có thù với Đường Ninh trước kia, xem ra chính là kẻ thù không đội trời chung ------ mục tiêu đã được thu nhỏ rất nhiều.
Đường Yêu Yêu vươn tay, lắc lắc trước mắt hắn, hỏi: "Nghĩ gì thế, nhập thần như vậy?"
Đường Ninh lấy lại tinh thần, nhìn nàng, hỏi: "Ngươi có quen chuyện ở kinh sư không?"
"Ta chưa tới kinh sư bao giờ, đương nhiên là không biết." Đường Yêu Yêu lườm hắn, lại nói: "Nhưng hôm qua thương hội nhà chúng ta có một chưởng quỹ từ kinh sư trở về, chuyện làm ăn ở kinh sư phần lớn là bá ấy phụ trách, bá ấy đã ở kinh sư vài chục năm, hẳn là rất quen thuộc với kinh sư, có chuyện gì, ta giúp ngươi hỏi bá ấy."
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Không làm phiền ngươi, ngươi nói cho ta biết bá ấy ở đâu là được, ta sẽ tự đến hỏi."
"Thần thần bí bí, khẳng định không có chuyện tốt lành gì." Đường Yêu Yêu nhìn hắn, hai tay khoanh trước ngực, nói: "Ngươi không nói cho ta là có chuyện gì, ta sẽ không mang ngươi đi tìm bá ấy."
Đường Ninh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Vậy được rồi, ta viết phong thư cho Lý cô nương, hiện tại nàng ấy cũng đã đến kinh sư, nghe ngóng chuyện gì cũng thuận tiện, nếu chậm thì nửa tháng là có hồi âm."
Đường Yêu Yêu nắm lấy cổ tay của hắn rồi kéo lại.
Đường Ninh nhìn nàng hỏi: "Làm gì thế?"
Đường Yêu Yêu kéo hắn đi ra ngoài, lạnh lùng nói: " Hai ngày nữa Triệu chưởng quỹ sẽ đi, có chuyện gì thì tranh thủ hỏi bá ấy đi."
. . .
Phủ thứ sử.
Sở thứ sử mới tới, sáng sớm đã triệu tập quan viên lớn nhỏ trong Linh Châu thành tới.
Quan viên bình thường khi vừa mới nhậm chức, trước tiên sẽ giữ gìn mối quan hệ với quan viên địa phương cấp dưới, thuận tiện quản lý, vị Sở thứ sử này lại không giống bình thường, lần đầu tiên triệu tập rất nhiều quan viên, giọng nói tràn ngập tức giận dù có cách xa mấy trượng đều có thể nghe rõ ràng.
"Vụ án không đầu mối, vụ án này đã trôi qua một năm, còn chưa giải quyết được, các ngươi đang chờ cái gì, làm quan phụ mẫu như thế, làm thế nào để bách tính tín nhiệm các ngươi!"
"Vụ án giấu thi thể ở giếng nước, hành vi ác liệt như vậy, trọng án như thế, vậy mà đã kéo dài gần một năm, phải là người hung ác thế nào mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy, vụ án này kéo dài thêm một ngày, phạm nhân sẽ có khả năng gây án lần nữa, các ngươi không làm gì như vậy, chính là trợ trụ vi ngược!"
"Bản quan nói rõ trước, nếu bản quan đã đến đây nhận chức, ta sẽ không cho phép Linh Châu lại xuất hiện chuyện như vậy, các ngươi thân là quan phụ mẫu Linh Châu, nên vì dân phục vụ, làm việc vì bách tính, đều nâng lên mười hai phần tinh thần cho bản quan!"
. . .
Sở thứ sử ở phía trên nói tới mức nước miếng văng tung tóe, quan viên địa phương Linh Châu ở phía dưới nghe mà kinh hồn táng đảm.
Sau một hồi run rẩy, cả đám đồng loạt nhìn về phía huyên lệnh Vĩnh Yên huyện- Chung Minh Lễ và huyện lệnh Nghĩa Yên huyện- Triệu Tri Tiết, trong mắt mơ hồ có chút đồng tình.
Nghĩa Yên huyện và Vĩnh Yên huyện cùng thuộc Linh Châu châu thành, trị an tự nhiên tốt hơn những giao huyện bọn hắn nhiều, muốn nói nghi án không giải quyết được, huyện nào của bọn hắn mà không nhiều hơn hai huyện Vĩnh Yên Nghĩa Yên?
Sở thứ sử đơn độc nhắc tới hai huyện này, ngụ ý lại cực kỳ rõ ràng.
Đây là Sở thứ sử đang dùng bọn hắn để dựng nên uy tín, muốn tìm quả hồng mềm để bóp, mà quả hồng dùng để lập uy, tự nhiên càng cứng rắn càng tốt.
Vĩnh Yên huyện và Nghĩa Yên huyện cùng tồn tại trong châu thành, ngay dưới mí mắt thứ sử đại nhân, phẩm cấp của hai vị quan huyện lệnh, cũng cao hơn nửa cấp so với huyện lệnh bình thường, là đối tượng tốt nhất để lập uy.
Sở thứ sử răn dạy gần nửa canh giờ, mọi người mới lần lượt rời khỏi phủ thứ sử.
Mấy tên quan viên đồng thời chắp tay với Chung Minh Lễ và Triệu Tri Tiết, nói: "Hai vị đại nhân vất vả. . ."
Chung Minh Lễ và Triệu Tri Tiết liếc nhìn nhau, sau đó cũng quay mình rời đi.
Trong một cửa hàng nào đó của Đường gia, Đường Yêu Yêu dẫn Đường Ninh tới, chỉ vào một nam tử trung niên ở bên trong rồi nói: "Vị này chính là Triệu chưởng quỹ, có lời gì, ngươi hỏi bá ấy đi."
Triệu chưởng quỹ lập tức khom người hành lễ với nàng: "Đại tiểu thư."
"Hắn tên là Đường Ninh, có mấy lời muốn hỏi Triệu chưởng quỹ." Đường Yêu Yêu phất phất tay, trực tiếp đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Triệu chưởng quỹ nhìn hắn, cười nói: "Đường công tử có chuyện mời nói."
Đường Ninh vươn tay, ra hiệu hắn chờ một lát, chậm rãi đi tới cửa, đột nhiên kéo cửa phòng ra.
Một bóng người không kịp chuẩn bị nhào vào trong ngực của hắn.
Đường Yêu Yêu theo bản năng ôm lấy hắn, sau đó lại vội vàng đẩy ra, cả người lập tức đứng thẳng, mặt không đổi sắc nói: "Đúng là ta, chính là. . ."
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Chưa nghĩ ra lý do sao?"
Đường Yêu Yêu cau mũi một cái, "Ai muốn bịa. . ."
"Vào đi." Đường Ninh đưa tay kéo nàn vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Đường Yêu Yêu nhếch miệng, đi vào bên trong, vừa đi, vừa khinh thường nói: "Ta mới không có hứng thú với chuyện của ngươi đâu. . ."
Lúc này, tốt nhất để nàng một mình kiêu ngạo đi, Đường Ninh đi đến bên người Triệu chưởng quỹ, hỏi: "Có mấy vấn đề, muốn hỏi Triệu chưởng quỹ một chút, kinh sư. . ."
Triệu chưởng quỹ nghe hắn nói xong, kinh ngạc nói: "Đường gia?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu.
Triệu chưởng quỹ nghĩ một chút rồi hỏi: "Kinh sư có mấy Đường gia, không biết Đường công tử hỏi nhà nào?"
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Cứ nói hết đi."
Triệu chưởng quỹ nhẹ gật đầu, nói ra: "Muốn nói tới Đường gia, hiển hách nhất đương nhiên là Đường gia có Đường huệ phi, gia chủ Đường gia là Đường Hoài, là Lễ bộ Thượng thư đương nhiệm, quyền cao chức trọng; nhị đệ hắn là Đường Kỳ, là Đông Đài xá nhân đương nhiệm, cũng là cột trụ của triều đình; tam đệ Đường Tĩnh, chính là Trung Thư xá nhân được coi trọng nhất ; còn Đường huệ phi, nàng là một trong những phi tử được đương kim Thiên Tử sủng ái nhất, là mẹ đẻ của Đoan Vương điện hạ, Đoan Vương và Khang Vương, Hoài Vương là ba vị hoàng tử trưởng thành được bệ hạ lưu lại kinh sư, sau này vô cùng có khả năng ngồi lên vị trí trữ quân. . ."
Triệu chưởng quỹ thao thao bất tuyệt nói rất lâu, nhịn không được nói: "Từ khi Hoàng hậu nương nương đi về cõi tiên, thái tử bị bệnh rồi mất, phi tử được sủng ái nhất trong cung, chính là huệ phi, Đoan Vương văn tài võ đức, cũng muốn vượt qua hai vị Vương gia khác, bây giờ Đường gia vô cùng cường thịnh, có thể xưng là đại tộc đệ nhất kinh sư, không có nhà nào có thể sánh vai. . ."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, hỏi: "Còn có Đường gia khác hay không?"
Triệu chưởng quỹ nghĩ một chút rồi tiếp tục nói : "Có một viên ngoại hình như họ Đường, thương nhân buôn vải lớn nhất kinh sư, đông gia hình như cũng họ Đường. . ."
Triệu chưởng quỹ lại nhớ lại một hồi, mới nói ra: "Ta cũng chỉ biết mấy điều như thế thôi."
Đường Ninh chắp tay với hắn, nói: "Tạ ơn Triệu chưởng quỹ."
Triệu chưởng quỹ cười cười, khoát tay nói: "Tiện tay mà thôi, công tử không cần cám ơn."
Khi đi ra cửa hàng, Đường Yêu Yêu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi hỏi Đường gia ở kinh sư làm gì?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi nói, mười bảy năm trước Đường gia ở kinh sư, có khả năng mất đi qua một đứa bé hay không?"
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Không phải ngươi muốn nói, đứa bé kia chính là ngươi, Đường gia bây giờ đang chờ ngươi trở về kế thừa cơ nghiệp trăm năm?"
"Cũng không phải không có khả năng này. . ."
"Người nằm mơ à!" Đường Yêu Yêu lườm hắn, nói ra: "Hiện tại là giữa ban ngày đấy. . ."
. . .
Bị Sở thứ sử mới tới khiển trách nửa buổi sáng, trong lòng Chung Minh Lễ vô cùng phiền muộn, khi đi trở về huyện nha, Bành Sâm từ bên trong đi tới, đưa cho hắn một trang giấy.
Chung Minh Lễ nhìn một chút hắn, hỏi: "Đây là cái gì?"
Bành Sâm nói: "Đây là lời khai của mấy tên côn đồ kia mấy ngày trước vừa bắt lại, khi cô gia thẩm vấn bọn hắn, có chút thu hoạch ngoài ý muốn."
Chung Minh Lễ tùy ý liếc qua, đang muốn đi vào, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt lại dời về đi.
Hắn kinh ngạc nhìn lời khai này hồi lâu, khẽ nhếch miệng, lẩm bẩm nói: "Thật sự là trùng hợp. . ."