Chương 112: Hoàng ân cuồn cuộn
Thánh chỉ này, trước kia Đường Ninh chỉ thấy trong tiểu thuyết và kịch truyền hình, hắn chưa từng có nghĩ tới, sẽ có một ngày chuyện này lại rơi vào trên đầu của hắn.
Hoạn quan kia tuyên đọc thánh chỉ xong, cười nói với hắn: "Đường giải nguyên, còn không mau mau tiếp chỉ, khấu tạ quân ân."
Chung Minh Lễ ở bên cạnh đụng đụng hắn, Đường Ninh mới lấy lại tinh thần, đứng dậy nhận thánh chỉ, nói: "Tạ ơn bệ hạ. . ."
Hoạn quan kia nhìn hắn một cái, cũng không so đo chuyện hắn khấu đầu hay không, cử nhân thi châu nhiều không kể xiết, hết lần này tới lần khác bệ hạ lại nhìn trúng vị này, đủ thấy ngài ấy coi trọng vị Đường giải nguyên này, cho dù lễ tiết tiếp chỉ của hắn không được đầy đủ, bọn hắn mở một mắt nhắm một mắt là được.
Sau khi Đường Ninh tiếp chỉ, mọi người đang quỳ trên mặt đất mới thi nhau đứng dậy.
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều thay đổi.
Giải nguyên thi châu cũng chẳng tính là gì, mỗi lần diễn ra khoa cử đều sẽ có mười mấy người, nhưng giải nguyên thi châu được đương kim Thiên Tử tự mình hạ chỉ ban thưởng, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình hắn.
Đây là thiên ân bậc nào?
Ngay cả Sở thứ sử, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Hắn làm quan ở kinh sư hơn mười năm, cũng chưa từng được bệ hạ ban thưởng, huống chi chỉ có sủng thần mới của Thiên Tử có thể được ban đai lưng ngọc?
Đai lưng ngọc này khác với kiểu ban thưởng tiền tài phổ thông, đây là biểu tượng cho thân phận và địa vị, cho dù sau này hắn không quan không chức, chỉ dựa vào đai lưng ngọc này, cũng có thể không cần hành lễ khi gặp quan, lên công đường được ban thưởng ngồi. . . , đây là chuyện dù có tốn nhiêu bạc cũng không mua được.
Thôi Thanh đứng bên cạnh hắn liếm môi một cái, sắc mặt đỏ bừng.
Vừa rồi, hắn còn muốn ở trước mặt quan viên địa phương Linh Châu nói Linh Châu không có người, học sinh ở Linh Châu không bằng kinh sư, tham gia thi châu ở kinh sư thậm chí còn không lên được Giáp bảng, nhưng trong nháy mắt đã bị đạo thánh chỉ này của bệ hạ đập vào mặt.
Đây chính là đai lưng ngọc đấy, ở kinh sư địa linh nhân kiệt, nhưng cũng chưa từng có học sinh được bệ hạ ban thưởng đai lưng ngọc, hắn chỉ biết vị giải nguyên Linh Châu này đã nhấc lên sóng gió không nhỏ trên triều đình, lại không biết bệ hạ lại coi trọng và hậu ái hắn như thế. . .
Đây là đãi ngộ mà bất cứ một vị nhân tài nào ở kinh sư đều không có, chớ nói chi đến nhi tử đứng hàng Giáp bảng thứ 19 của hắn kia.
Thôi Thanh có chút xấu hổ cúi đầu xuống, Sở thứ sử nhìn hai vị hoạn quan, cười nói: "Hai vị công công đi đường xa mà đến, mời hai vị thượng tọa."
Hai hoạn quan tới truyền chỉ kia đi đường cả ngày phong trần mệt mỏi, cũng không chối từ, nhẹ gật đầu, một người nhìn về phía Đường Ninh, nói: "Bệ hạ ký thác rất nhiều kỳ vọng với Đường giải nguyên, mong Đường giải nguyên chuẩn bị cẩn thận để thi tỉnh, tuyệt đối đừng khiến bệ hạ thất vọng."
Đường Ninh khẽ chắp tay, gật đầu nói: "Tiểu nhân sẽ nỗ lực hết sức."
Buổi tối hôm nay là tẩy trần yến cho Sở thứ sử, sau khi hai vị hoạn quan tuyên đọc thánh chỉ xong, không khí buổi yến hội lập tức khôi phục bình thường.
Đám người Sở thứ sử vây quanh hai người, càng nhiều người xông tới.
"Chúc mừng Đường huynh!"
"Chúc mừng Đường giải nguyên!"
"Chung đại nhân có hiền tế, hạ quan thật sự là hâm mộ. . ."
. . .
Đám người thi nhau chắp tay chúc mừng, Chung Minh Lễ vuốt vuốt râu ngắn trên cằm, mỉm cười nhìn đám người.
Hắn nhìn Đường Ninh một chút, trong mắt đều lộ vẻ hài lòng.
Vị hiền tế này của hắn, ở bất kỳ trường hợp nào, làm bất cứ chuyện gì, đều chưa từng khiến hắn thất vọng.
Sở thứ sử mời Đường Ninh đi qua cùng ngồi một bàn, lại bị hắn khéo léo từ chối, một là căn bản không biết nói gì cùng bọn hắn, đi sang đó ngồi ngược lại sẽ càng xấu hổ, hai là thánh chỉ này tới không kịp đề phòng, nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng lẽ đề nghị cải chế khoa cử của đám Trương Hạo thật sự được tiếp thu rồi?
Bị hoàng đế nhớ nhung, hắn cũng không mừng rỡ như điên, trong lòng ngược lại còn xuất hiện một tia cảnh giác.
Có câu nói: "Gần vua như gần cọp."
Lại có câu nói: "Mông của lão hổ không thể sờ."
Tóm lại, Đế Vương vô tình, gặp phải hoàng đế và lão hổ, có thể trốn được xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.
50 thớt lụa, với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì, có thể đưa cho Tiểu Như để nàng bán trong cửa hàng, đây chính là ban thưởng của hoàng đế, lấy ra bán, giá cả nhất định sẽ tăng gấp đôi gấp bốn?
Về phần đai lưng bạch ngọc này, mặc dù nặng một chút nhưng cũng không thực dụng, tuy là hoàng đế ban thưởng, ý nghĩa bất phàm, hẳn là có thể chấn nhiếp rất nhiều đạo chích, khiến một số kẻ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không phải là không có tác dụng gì, không thể bán.
Đêm nay nhạc phụ đại nhân uống rất nhiều rượu, say khướt được hai bộ khoái đỡ trở về, tự nhiên là bị nhạc mẫu đại nhân hung hăng khiển trách một chầu, sau khi răn dạy xong, nhạc mẫu đại nhân mới đỡ hắn trở về phòng, sau đó lại tự tay đi chuẩn bị canh giải rượu cho ông.
Bà còn định dọn ra một gian phòng trong Chung phủ, chuyên môn dùng để đặt thánh chỉ, đây là hàng hiếm, năm đó nhạc phụ đại nhân được giao nhiệm vụ tới Lại bộ, thánh chỉ của hoàng đế cũng không có.
Chuyện lớn như vậy, tự nhiên phải tuyên dương một phen, sáng ngày thứ hai khi Đường Ninh rời giường, vừa mở cửa viện ra, nhìn thấy nha hoàn trong phủ tụ tập ở ngoài cửa, dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá hắn.
Tình Nhi quen thuộc nhất với hắn, cả gan đi lên trước, hỏi: "Cô gia, thánh chỉ có hình dạng thế nào a?"
Đường Ninh quay trở lại phòng, lấy cuộn thánh chỉ kia ra, đưa cho nàng, nói: "Cầm lấy đi xem đi."
Nhưng Tình Nhi lại không có lá gan nhận lấy, vươn cổ ra nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nói: "Cô gia nhanh cất đi!"
Không chỉ đám người Tình Nhi, Đường Yêu Yêu cũng cảm thấy rất hứng thú đối với thánh chỉ, nhưng khi Đường Ninh đưa thánh chỉ cho nàng xem, lật tới lật lui nhìn mấy lần, nàng nhếch miệng, nói: "Cũng chính là một tấm vải mà thôi, chính là chữ viết đẹp hơn một chút. . ."
Bách tính phổ thông luôn luôn hiếu kỳ về đồ vật của Hoàng gia, nhưng kỳ thật thánh chỉ cũng chỉ là một tấm vải mà hoàng đế dùng mà thôi, hoàng đế cũng là người, cũng phải ăn cơm đi ngủ, điểm này không hề khác gì người bình thường, quý phi hoàng hậu cũng không phải là không dính khói lửa trần gian, bụng đầy khí, cũng sẽ đánh rắm.
Nhưng trong thời gian ngắn, vấn đề mà Đường Ninh cần lo lắng không phải là hoàng đế phi tử có thả rắm hay không, mà là chính hắn.
Chuyến đi tới kinh sư này, dù thế nào hắn cũng sẽ không tránh khỏi, dù là chủ quan hay khách quan, hắn đều không có lý do không đi.
Nhưng kinh sư không thể so với Linh Châu, Đường Yêu Yêu và Bành Sâm không thể một mực đi theo bên cạnh hắn, Bành Sâm ngược lại là có thể, dù sao bộ khoái chỉ là cộng tác viên, không ở trong biên chế, nhưng lần này đi kinh sư, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào một mình Bành Sâm, còn không đủ.
Hắn cần một cao thủ, có thể miễn trừ phần lớn lỗi lo sau này của hắn.
Bây giờ đã là cuối tháng mười một, thi tỉnh sẽ diễn ra vào ngày mùng 9 tháng 3, chậm nhất là sau tết Nguyên Tiêu, hắn sẽ phải khởi hành tiến về kinh sư, thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm.
Khi đi qua cửa hàng của Tam thúc, hắn lại nhìn thấy được lão khất cái kia.
Bên hôngl khất cái treo một hồ lô rượu, theo bước chân của lão, hồ lô kia không ngừng lắc lư, hẳn là trống không.
Lão kéo lại một nam tử quần áo hoa lệ ở trên đường, nhìn chòng chọc vào người kia, trầm giọng nói: "Ta nhìn ấn đường ngươi biến thành màu đen, huyết khí xông đỉnh, đây là điềm đại hung, gần đây nhát định có họa sát thân, lão phu có một biện pháp tránh họa, chỉ cần một lượng bạc. . ."
"Cút ngay!"
Nam tử kia đạp một cước trên người lão, đạp lão bay ra ngoài thật xa, lão khất cái vỗ vỗ ngực, từ dưới đất bò dậy, lầm bầm: "Không tin thì thôi, đánh người làm gì. . ."
Trong Linh Châu thành, thầy bói trên đường phố không ít, nhưng người ta hoặc là áo xanh sạch sẽ, hoặc là mặc đạo bào, râu bạc bồng bềnh, tiên phong đạo cốt, nhìn qua giống như có chuyện xưa vậy, còn kiểu quần áo tả tơi của tên ăn mày như lão, người thì vừa hôi vừa thối, lão chỉ là đứng ra, hai chữ "Lừa đảo" đã lộ hết trên mặt.
"Ai u!"
Đường Ninh đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được ở phía trước truyền đến một tiếng thét đau đớn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử kia đang nằm rạp trên mặt đất, trên trán rách một miếng, chỉ vào một người bán hàng rong đang đẩy xe trên đường, giận dữ nói: "Đi đường không có mắt à!"
Người bán hàng rong cũng không cam chịu yếu thế, một tay chống nạnh, mắng: "Nói ai không có mắt đấy, ta đang đẩy xe đi, ngươi lại trực tiếp đụng tới. . ."
"Nếu không phải trên mặt đất này có cái hố. . ."
"Ta mặc kệ, hàng của ta rơi xuống đất vỡ hết rồi, ngươi đến đi!"
. . .
Hai người cãi nhau trên đường phố, Đường Ninh giật mình, nhìn về phía lão khất cái kia, lão khất cái cũng đang nhìn về phía hắn.
Lão nuốt nước miếng một cái, nói: "Người trẻ tuổi, ta thấy ấn đường ngươi. . ."
"Đây, cầm lấy đi mua rượu!"
Đường Ninh tiện tay ném ra một khối bạc vụn, lão khất cái có phải cao thủ võ lâm hay không thì không biết, miệng quạ đen thì đã luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm.