Chương 121: Nàng vốn giai nhân
Linh Châu.
Bữa tiệc cuối năm đã qua gần nửa tháng, chỉ hai ngày nữa chính là Thượng Nguyên.
Tết Thượng Nguyên cũng được gọi là tết Nguyên Tiêu, là những ngày lễ tết quan trọng nhất trong năm, cũng là một ngày lễ náo nhiệt nhất, thượng nguyên thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ngày tết.
Tuy nói ngày tết vừa qua không lâu, xuân hàn chưa đi, nhưng bách tính Linh Châu đã ở trong nhà cả một mùa đông, mấy ngày trước đã bắt đầu ra cửa chính, bắt đầu chuẩn bị các loại tiết mục cho tết Thượng Nguyên.
Tối nay ở trong thành các đại hội đèn lồng sẽ lần lượt bắt đầu, ban ngày cũng có rất nhiều tiết mục múa rồng múa sư để thưởng thức, Linh Châu yên lặng trôi qua một mùa đông, sau ngày tết Nguyên Tiêu náo nhiệt, một năm mới sẽ chính thức mở màn.
Chung phủ.
Tình Nhi một tay đỡ cằm, nhìn Phương Tân Nguyệt cầm một thanh kiếm gỗ đứng trong sân vung vẩy, nhìn một hồi ánh mắt lại dời đi, lẩm bẩm nói: "Thật nhàm chán. . ."
Những ngày này không có cô gia kể chuyện công chúa và tài tử cố sự, nàng chờ đợi thật lâu mới đến tết Thượng Nguyên, thế mà hình như cũng không có có gì đặc sắc.
Đường Yêu Yêu ngồi đối diện với nàng , cũng dùng một tay đỡ cằm, uốn nắn mấy động tác cho Phương Tân Nguyệt, sau đó quay đầu, thở dài một hơi "Thật nhàm chán. . ."
Mặc dù thời gian mới chỉ trôi qua mười ngày, nhưng nàng cảm thấy giống như đã đi qua mấy tháng vậy, luôn cảm thấy bên người dường như thiếu mất thứ gì đó.
Suy nghĩ kỹ một chút, mới hiểu được không phải thiếu thứ gì.
Tên kia đã rời khỏi Linh Châu mười ngày, khoảng cách từ Linh Châu tới kinh sư cũng không xa, nếu như trên đường hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, hành trình thuận lợi, hiện tại cũng đã sắp đến kinh sư.
Thi tỉnh sẽ diễn ra vào đầu tháng ba, nếu có thể thi đỗ thi tỉnh, đại khái đến tháng tư sẽ tiến hành thi đình, cứ tính như vậy, sớm nhất cũng phải đơi đến đầu tháng năm hắn mới có thể trở về.
Nếu như hắn thi đậu, nhiều nhất chỉ có thể ở lại Linh Châu nửa năm, sau đó sẽ phải đi tới nơi khác nhậm chức, vậy sau này không phải mình sẽ càng nhàm chán hơn. . . , Đường Yêu Yêu nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hy vọng hắn không thi đậu.
Sau một khắc, nàng lập tức lắc đầu, ném suy nghĩ tội ác kia ra khỏi đầu, sau đó lại càng thêm buồn bực.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng, Chung Ý nhìn xem một quyển thơ trước mặt, đã một khắc đồng hồ rồi mà nàng vẫn chưa lật giấy mới.
Ngồi gần bên nàng, Tô Như vốn đang thêu thùa, kim trên tay đã lâu không có động tác.
. . .
Kinh sư, nha môn Lễ bộ.
Ngày tết, đủ loại nghi thức của hoàng gia vô cùng phong phú, Lễ bộ quan viên vô cùng bận rộn.
Sau bữa tiệc cuối năm, thường sẽ đến ngày nghỉ mộc theo thông lệ của bách quan, Lễ bộ cũng còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Tết Nguyên Tiêu tới gần, trong đêm Nguyên Tiêu này, trong hoàng cung Thiên Tử sẽ thiết yến đãi quần thần, tất cả công việc phần lớn do Nội Thị tỉnh xử lý, nhưng có một số vấn đề liên quan đến một chút lễ chế, vẫn cần Lễ bộ hiệp trợ.
Mà lúc này khoảng cách tới kỳ hạn thi tỉnh năm nay còn không tới hai tháng, việc này cần Lễ bộ đặc biệt nghiêm túc quan tâm.
Sáng sớm, bên ngoài nha môn Lễ bộ, người người đã xếp thành hàng dài.
Người xếp hàng đều là cử nhân từ các nơi đến kinh sư để tham gia thi tỉnh, sau khi bọn hắn đến kinh sư, đầu tiên sẽ tới Lễ bộ đăng ký, nhận lấy thi dẫn của mình, đồng thời lưu lại thông tin nơi ở.
Lễ bộ nha môn, trong một phòng nào đó, một vị quan Lễ bộ ngáp một cái, cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: "Họ tên?"
"Trương Tam."
"Quê quán?"
"Huyện Trường Hà, Phong Châu."
" Trương Tam, ở huyện Trường Hà, Phong Châu."
Vị quan Lễ bộ kia quay sang lật mấy quyển sách thật dày, tìm một hồi lâu, mới tìm ra tên Trương Tam, sau khi xác nhận, phất phất tay, nói: "Đi sang phòng sát vách nhận lấy thẻ dự thi của ngươi."
Thí sinh kia lập tức khom người, cung kính nói: "Tạ đại nhân."
Sau khi hắn lui ra ngoài, lại có một người đi tới.
"Họ tên?"
Vị quan ở Lễ bộ kia cũng không ngẩng đầu lên, theo thói hỏi một câu.
Người đứng đối diện hắn mãi vẫn không có tiếng truyền đến.
"Họ tện?"
Hắn hỏi lại một lần nữa, vẫn không có người nào trả lời.
Công việc đơn điệu nhàm chán vốn khiến tâm tình hắn phiền chán, trên mặt lộ ra một chút giận dữ, ngẩng đầu lên quát: "Thế nào, lỗ tai điếc đấy à. . ."
Câu kia của hắn còn chưa nói hết, vẻ tức giận trên mặt đã nhanh chóng biến mất, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, trên mặt lập tức nở một nụ cười, nịnh nọt nói: "Tiểu công gia, sao ngài lại đích thân đến, ngài sai người tới nói một tiếng, chúng ta có thể làm thỏa đáng cho ngài. . ."
Người trẻ tuổi phất phất tay, nói: "Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian xử lý đi, làm xong ta còn có việc."
"Đúng đúng đúng. . ." Vị quan của Lễ bộ kia lập tức gật đầu, quay lại phân phó một tên sai dịch sau lưng: "Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau mời tiểu công gia đi qua. . ."
Sau khi người trẻ tuổi kia rời đi, vị quan này mới thở dài một hơi, một lần nữa ngồi vào chỗ cũ.
"Kế tiếp!" Hắn lớn tiếng hô một câu, nghe thấy tiếng từ ngoài cửa có người đi vào, một loạt câu hỏi quen thuộc lại bắt đầu: "Họ tên?"
"Đường Ninh."
Động tác của vị quan kia thoáng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Tên là gì?"
"Đường Ninh."
"Quê quán?"
"Huyện Nghĩa Yên, Linh Châu."
Vị quan thuộc Lễ bộ kia cầm lấy một quyển sách, sau khi mở ra xem một lúc mới gật đầu nói: "Đi sát vách nhận lấy thẻ dự thi của ngươi đi."
Người kia nghe lời đi ra khỏi phòng, vị quan kia cũng không gọi người kế tiếp vào, mà chỉ gọi một tên sai dịch sau lưng tới.
. . .
Khi Đường Ninh rời khỏi nha môn Lễ bộ, người xếp hàng ngoài nha môn không những không ít đi, ngược lại còn tăng nhiều thêm.
Không biết lần này số thí sinh tham gia thi tỉnh có bao nhiêu, nhưng có lẽ dù không đến 10,000 người, cũng phải có bảy, tám ngàn, hơn nữa những người này đều là học sinh ưu tú đã được chọn lựa qua trận thi châu, muốn trổ hết tài năng, giữa mấy ngàn người này để đạt được vị trí thứ nhất, độ khó có thể tưởng tượng được.
Trước đó trong lòng hắn còn không có gì cảm giác, nhưng hôm nay nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng lập tức cảm giác được có chút gấp gáp.
Thời gian đến khi thi tỉnh bắt đầu còn gần hai tháng, trong khoảng thời gian này, hắn còn phải tiếp tục luyện tập viết sách luận, đáng tiếc Tiểu Ý đang ở Linh Châu, không có người nào xem rồi sửa bài cho hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai hắn đến kinh sư, chuyến đi lần này còn so thuận lợi hơn so với dự đoán của hắn.
Bọn hắn thảnh thơi đi đường, trên đường đi vô cùng thuận lợi, không gặp phải đạo tặc mã phỉ nào, cũng không đụng tới chuyện phiền toái gì, chỉ tốn khoảng mười ngày, mấy người đã từ Linh Châu chạy tới kinh sư.
Lúc này hắn có chút hối hận, sớm biết thuận lợi như thế, hắn hoàn toàn có thể đợi nửa tháng hoặc một tháng sau rồi mới xuất phát, dù như thế cũng hoàn toàn có thể kịp dự thi.
Nhưng nhập gia tùy tục, trong khoảng thời gian này, lại tranh thủ bổ sung mấy vấn đề chưa kịp học, trên đường đi tới đây lão khất cái đã dụ dỗ hắn nhiều lần, nói là muốn dẫn hắn đi kiến thức những cô nương thủy nộn ở kinh sư, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhịn đau cự tuyệt.
Làm một người đã có gia thất, không thể lừa dối nương tử ra bên ngoài làm loạn, huống chi, lần thứ nhất của hắn ở cả hai đời cũng không thể mất ở một nơi như thế. . .
Phía trước chính là nhà trọ ngủ lại, hắn nhấc chân bước vào cửa nhà trọ, một người từ bên trong phóng ra.
Đường Ninh bất ngờ không đề phòng, nên va phải thân ảnh kia.
Đường Ninh phải lui về phía sau mấy bước, còn người kia cũng lùi mấy bước, còn suýt nữa bị té ngã.
Đường Ninh ổn định thân hình lại, nhìn nữ tử trẻ tuổi kia, vội vàng hỏi: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lông mày nữ tử nhíu lên, nhìn hắn, nói: "Chân hình như bị trật. . ."
Đường Ninh thoáng nghi ngờ nhìn nàng, vừa rồi hắn có thấy rõ, nàng chỉ bị đụng phải lui lại mấy bước, không có một chút dấu hiệu nào bị trẹo chân ------ đây chẳng lẽ là muốn lừa tiền?
Đường Ninh nhìn nàng một chút, hỏi: "Còn có thể đi không?"
Nữ tử kia thử động chân một chút, lắc đầu nói: "Không thể."
Quả nhiên là lừa tiền.
Đường Ninh không nghĩ tới, đường đường là kinh sư dưới chân thiên tử, thế mà vẫn còn có chuyện không hài hòa như thế này xảy ra, nhìn khí chất của nữ tử này bất phàm, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp, cái tốt không học, sao có thể học người khác giả bị đụng hả?
Ánh mắt của hắn nhìn về phía nữ tử kia, thử thăm dò: "Nếu không, ta dẫn ngươi đi xem đại phu?"
Nữ tử lắc đầu, nói ra: "Không cần, ta cứ ở lại đây, nếu không ngươi dìu ta lên lầu nghỉ ngơi một hồi?"
Đường Ninh hiểu ra, đây không phải là người giả bị đụng, đây là lừa gạt.
Nếu như hắn đỡ nữ tử này vào phòng, tin tưởng sau một khắc sẽ có mấy đại hán vạm vỡ xông tới, nói hắn khi dễ muội muội của bọn hắn, không có mấy trăm lượng bạc thì sẽ báo quan, nói không chừng bọn hắn đã cấu kết với quan phủ, hắn là một người từ xứ khá tới, còn không phải tùy ý để bọn hắn bài bố?
May mắn hắn đã nhìn thấu chiêu trò của các nàng.
Hắn biến sắc, đột nhiên chỉ xuống dưới chân nữ tử kia, kinh hãi nói: "Cô nương, dưới chân ngươi có rắn!"
"A!"
Nữ tử kia lập tức biến sắc, trong nháy mắt thân thể lướt ngang ra ngoài, nhìn Đường Ninh trợn mắt hốc mồm.
Hắn yên lặng lui lại hai bước, đứng ở bên người Bành Sâm, từ phản ứng vừa rồcủa nàng, nữ nhân này, hắn không đánh lại, đồng thời cũng chứng min được, vừa rồi nàng không bị trẹo chân, va chạm kia rất có thể chính là nàng cố ý.
Nữ tử kia nhìn mặt đất một chút, sau khi định thần lại mới căm tức nhìn Đường Ninh, chất vấn: "Ngươi gạt ta?"
"Cô nương không phải là cũng không trẹo chân sao?" Đường Ninh nhìn nàng, thở dài, lắc đầu nói ra: "Nàng vốn là giai nhân, làm sao lại học làm tặc. . . , cô nương, đây là con đường không lối về, quay đầu là bờ."
Nói rồi, hắn cũng không nhìn nữ tử kia nữa, trực tiếp cùng Bành Sâm lên lầu.
Nữ tử kia quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của bọn hắn biến mất, vẻ tức giận trên mặt trong nháy mắt đã bị thay thế bằng một nụ cười.