Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 129: Oan gia ngõ hẹp

Chương 129: Oan gia ngõ hẹp
Lầu chính Thiên Nhiên Cư được xây trên nước, chiếm diện tích cực lớn, xung quanh hồ nhỏ đều có thông đạo đi tới lầu chính.
Tiến vào lầu chính, Đường Ninh ném tấm lệnh bài kia cho Tiêu Giác, rất nhanh đã có hạ nhân cung kính dẫn bọn hắn tới một gian nhã các trên lầu.
Khi đi lên lầu, Đường Ninh chú ý tới đám người phía dưới đang rộn rộn ràng ràng, phi thường náo nhiệt, thuận miệng hỏi: "Phía dưới đang làm gì thế?"
" Thi hội Nguyên tiêu đấy ." Sau khi Tiêu Giác ngồi xuống mới thuận miệng giải thích: "Thiên Nhiên Cư vì muốn thu hút khách, hàng năm đều sẽ tổ chức thi hội nguyên tiêu trong đêm Thượng Nguyên, người nào dành được chúc khôi thủ có thể thu được phần thưởng phong phú, không biết phần thưởng năm nay là cái gì, nhìn bộ dáng của bọn hắn, cũng không mỏng đâu. . ."
Tiêu Giác vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Ở cửa nhã các cửa, một tiểu nhị đang khổ sở nói: "Hai vị công tử, nhã các này đã có khách quý, tiểu nhân đổi một gian cho ngài. . ."
Một thanh niên nhíu mày nhìn hắn, hỏi: "Chúng ta rõ ràng tới sớm, vì sao không để cho bọn hắn đổi?"
Tiêu Giác đẩy cửa ra đi tới, hỏi: "Đổi cái gì?"
"Tiêu tiểu công gia. . ." Nhìn thấy người đi ra là Tiêu Giác, người trẻ tuổi kia thoáng biến sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía thanh niên sau lưng.
Thanh niên kia cười cười, chắp tay nói: "Chỉ là hiểu lầm, nếu là Tiêu tiểu công gia, chúng ta đi nơi khác là được."
Đường Ninh thấy Tiêu Giác đứng lên đi ra ngoài, một lát sau đã lại đi tới, chắc là chuyện này đã được giải quyết.
Hắn thuận miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế?"
Tiêu Giác phất phất tay, nói ra: " Công tử của Lễ Bộ thị lang và vị Nhị thiếu gia của Đường gia muốn giành vị trí với chúng ta, Đường nhị thiếu hắn còn không có mặt mũi lớn như vậy, gọi đại ca hắn đến còn tạm được, mặc kệ bọn hắn, trước tiên gọi món ăn đi."
Động tác lật thực đơn của Đường Ninh ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn hắn: " Nhị thiếu gia Đường gia?"
Tiêu Giác nhẹ gật đầu, nói ra: "Con của Đông Đài xá nhân Đường Kỳ, Đường Chiêu."
Đường Ninh đưa thực đơn cho Tiêu Giác, ánh mắt liếc ra ngoài cửa một chút, nói ra: "Ngươi thường xuyên đến đây, ngươi chọn đi."
Tiêu Giác gọi đồ ăn xong, đứng dậy mở ra một cánh cửa sổ trong nhã các, đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy tình cảnh ở phía dưới.
Vô số người vây quanh ở một tòa đài cao, trên đài có không ít chỗ ngồi, đã có người ngồi xuống, ở giữa nhất là mấy cô nương đang nhanh nhẹn nhảy múa, đã nhìn qua vũ đạo ở Hồng Tụ các, lại nhìn dáng múa bình thường này, luôn cảm thấy thiếu chút gì.
Trong một gian nhã các khác.
Sau khi Lưu Lý ngồi xuống, lắc đầu nói: "Không biết Tiêu tiểu công gia tới đây xem náo nhiệt gì, vị trí này, kém xa nơi của bọn hắn."
Thanh niên sau lưng hắn khoát tay áo, hỏi: "Để cho ngươi làm chuyện kia, làm thế nào rồi?"
Trên mặt Lưu Lý lộ ra vẻ khó xử, nói: "Không biết thế nào, hôm qua thủ hạ của ta để mất dấu, nhưng Nhị thiếu gia yên tâm, ta đã để bọn hắn tìm, hai ngày này nhiều người , chờ đến khi nguyên tiêu qua đi, ta lại để cho bọn hắn đến các khách sạn đến hỏi."
Trên mặt người trẻ tuổi khác trong nhã các hiện ra vẻ tò mò, hỏi: "Nhị thiếu gia muốn tìm người nào, cần ta hỗ trợ không?"
Lưu Lý nhìn về phía hắn, giật mình một chút rồi mới vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, ngươi không nói thì ta đã quên, cha ngươi là huyện lệnh huyện Bình An, ở đây chính là địa bàn của Thường Dược, tìm một người còn không đơn giản sao. . ."
Thanh niên kia nhìn hắn một chút, nói ra: " Trước tiên không đề cập tới chuyện này, chuyện kia để cho ngươi làm đã xong chưa?"
Lưu Lý vỗ ngực, nói: "Kinh sư nhiều người như vậy, tùy tiện ném một hòn gạch là có thể đập trúng hai người biết làm thơ, thi hội thượng nguyên này thừ nửa tháng trước ta đã tìm người viết xong, tổng cộng mười bài, chất lượng thượng thừa, hơn nữa ta còn mua được một bình phán, cam đoan chúng ta sẽ trúng tuyển ba vị trí đầu, Nhị thiếu gia yên tâm, lần này, không có người nào tranh nổi chúng ta!"
Thường Duyệt kinh ngạc nói ra: " Lần này Thiên Nhiên Cư đúng là ra tay hào phóng, khôi thủ thi hội lần này, thế mà có thể ở cùng Tô Mị cô nương một canh giờ, ở kinh sư không biết có bao nhiêu người đều mong ngóng cơ hội này, tối nay sợ sẽ là sẽ có một phen long tranh hổ đấu. . ."
Trên mặt Lưu Lý lộ ra vẻ chờ mong, nói: "Nghe nói một canh giờ này, còn có thể đưa ra một chút yêu cầu không quá đáng với Tô Mị cô nương, nếu là ta, ta sẽ để nàng thổi một khúc cho ta, tiếng tiêu của nàng có danh xưng là ma âm, đã sớm muốn kiến thức một lần, đáng tiếc mãi luôn không có cơ hội. . ."
Tên thanh niên kia nhìn hắn một chút, nói ra: "Lần này nếu có thể đạt được vị trí thứ nhất, sẽ để cho ngươi kiến thức một chút."
"Vậy thì trước tiên cảm tạ ơn của Nhị thiếu gia. . ."
Lầu chính Thiên Nhiên Cư tổng cộng có hai tầng, nhã các ở lầu trên, và đại sảnh ở lầu dưới, không khí hoàn toàn khác biệt.
Những sĩ tử tuổi trẻ tốp năm tốp ba tụ tập bên cạnh bàn, nhìn lên trên đài cao, xì xào bàn tán.
"Trần huynh, bài kia của ngươi thế nào?"
"Sợ là không có hi vọng lớn."
"Trần huynh khiêm tốn đi, bài thơ này ngươi làm trong mấy tháng, sao lại không có hi vọng?"
"Làm trong mấy tháng thìthế nào, vị Nhị công tử Đường gia kia, một lần đã lấy ra mười bài, trong mười bài, có ba bài trúng tuyển, đều xếp hàng đầu, như thế còn so thế nào?"
Một thanh niên vỗ bàn, vẻ mặt giận dữ: "Có người nào không biết bọn hắn đi mua thơ, vì muốn đạt được vị trí thứ nhất, có thể có cơ hội ở cùng Tô Mị cô nương một chỗ, thế mà ngay cả loại chuyện bỉ ổi này cũng làm được, cùng là người đọc sách, ta cảm thấy xấu hổ thay bọn họ!"
Có người đứng bên cạnh hắn lắc đầu, thở dài nói: "Được rồi đi, loại chuyện này, chúng ta vốn cũng không thể tham dự. . ."
Trong một nhã các trên lầu, mấy tên nam tử quần là áo lượt nghe hạ nhân bẩm báo, cũng đều sửng sốt.
" Đường Chiêu xếp thứ đệ nhất?"
"Đường Chiêu không biết xấu hổ kia, mua mười bài?"
"Hắn có thể làm ra một bài, bản công tử sẽ theo họ hắn, hắn đúng là không cần mặt mũi sao?"
Mấy người này ở kinh sư đều có bối cảnh, lần này cũng đều đến vì Tô Mị, mặc dù bọn hắn cũng mua hai bài thi từ, nhưng đều là che che lấp lấp, chính mình cũng biết cử động lần này có chút không biết xấu hổ.
Nhưng không ngờ rằng có người lại không muốn mặt đến mức này, một lần mua mười bài thi từ, vị Nhị công tử Đường phủ này, chính là không biết xấu hổ tới cực điểm.
Trên đài cao, mấy lão giả cũng nhíu mày.
Bọn hắn được mời tới làm bình phán buổi thi hội nguyên tiêu, bởi vì yêu thích của mỗi người khác biệt, thi từ không phân ra cao thấp, nhiệm vụ của bọn hắn, chính là từ trong tất cả thi từ đêm nay, tuyển ra mười bài thượng giai, cuối cùng để Tô Mị cô nương tự mình tuyển ra một bài mình cho rằng tốt nhất.
Phàm là thi từ lọt vào Top 10, đều có cơ hội, đương nhiên, thi từ xếp vào Top 10 càng nhiều, khả năng được Tô Mị cô nương chọn trúng lại càng lớn.
Một người vuốt vuốt râu dài, nói ra: "Đường gia Nhị thiếu gia, lần này có chút không giống như đồn đại a. . ."
Một người khác lắc đầu nói: "Một mình hắn có ba bài trúng tuyển, là có chút quá trắng trợn."
Một lão giả áo xanh giương mắt nhìn hai người bọn họ, mở miệng nói: "Chúng ta chỉ cần bình thơ là được, chuyện phía trên, chúng ta không quản được, cũng không dám quản, không cần biết ra sao, ba bài này đích thật là có tư cách trúng tuyển. . ."
Mấy người lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc thi từ mà đám người đưa tới.
. . .
Tiêu Giác ăn một nửa, xuống dưới dạo qua một vòng, sau khi trở về, vừa mới ngồi xuống, đã lắc đầu nói ra: "Tên Đường Chiêu kia đúng là quá không biết xấu hổ, thế mà mua mười bài thi từ, xem ra phần thưởng lần này hắn nhất định phải có được a!"
Đường Ninh để đũa xuống, nhìn hắn hỏi: "Phần thưởng lần này rất phong phú?"
"Đâu chỉ phong phú, năm nay nếu ai lấy được khôi thủ, có thể nở mày nở mặt ở toàn kinh sư đấy." Tiêu Giác có chút tiếc nuối nói ra: "Nếu là ta sớm biết Thiên Nhiên Cư đưa ra phần thưởng như thế, ta đã mua hẳn 20 bài, tốn thêm chút bạc cũng đáng."
Hắn lắc đầu, nói ra: "Tiêu Phúc đâu, tới rót rượu cho ta."
"Được rồi." Phía sau hắn truyền đến một tiếng.
Sắc mặt Tiêu Giác đại biến, quay đầu căm tức trùng mắt, lớn tiếng nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, về sau không cho phép đứng ở phía sau ta, lại đứng tại phía sau của ta, sẽ đánh gãy ngươi chân!"
"Ta ăn xong, các ngươi từ từ ăn." Đường Ninh lau miệng, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ngồi bên cạnh một bàn nhỏ, trên bàn có bút mực giấy nghiên, ngồi ở chỗ này, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tới đài cao phía dưới không sót gì, tiếng đám người nghị luận cũng lọt vào tai.
"Lần này, sợ là Đường Chiêu công tử sẽ đạt được vị trí đầu rồi."
"Không có cách, ai bảo người ta tài đại khí thô, còn không biết xấu hổ đâu?"
"Hàng năm đều như vậy, thi hội đêm nguyên tiêu của Thiên Nhiên Cư này, còn có ý nghĩa gì?"
. . .
"Đường Chiêu."
Vị Nhị thiếu gia Đường gia này, hẳn là kẻ sai sử công tử Lễ Bộ thị lang, để bọn hắn chạy hơn nửa kinh sư, cố ý làm người buồn nôn người giật dây, Đường Ninh than nhẹ một câu, sau đó mở ra một trang giấy, nâng bút.
Oan gia lộ trách, hiệp lộ tương phùng.
Làm người buồn nôn có ai không biết đâu?
Lý Thiên Lan cũng đứng dậy, đứng bên cạnh hắn nhìn xem.
Trong mắt của nàng đầu tiên là xuất hiện một tia sáng.
Không bao lâu, tia sáng biến thành kinh ngạc.
Sau đó, lại từ kinh ngạc biến thành chấn kinh.
Một lát sau, chấn kinh bắt đầu biến thành chết lặng. . .
Không biết qua bao lâu, Đường Ninh dừng bút xoa xoa cổ tay, vẫy tay gọi hạ nhân của Tiêu Giác, nói ra: "Tiêu Phúc, ngươi qua đây một chút."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất