Chương 135: Vang danh ở kinh sư
Ánh mắt Tiêu Giác thu hồi lại từ trên vạt áo bị rách của Đường Ninh, nói ra: "Các ngươi, vừa rồi nói chuyện. . . Rất kịch liệt."
Kỳ thật bọn hắn cũng không trò chuyện nhiều, vừa rồi ở trong phòng, đầu tiên là Tô Mị thổi một khúc cho hắn nghe, sau đó hai người đánh bài đến bây giờ.
Lúc đầu hắn là muốn chơi cờ nhảy cơ, nhưng khi thấy Tô Mị cầm lấy mấy con xúc xắc rung mấy lần thì hắn lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Luận về lắc xúc xắc, có lẽ chỉ có Đường Yêu Yêu mới là đối thủ của nàng.
Nhưng quá trình đánh bài cũng rất kịch liệt, Tô Mị từ chỗ không hiểu quy tắc đến lúc quen thuộc, càng ngày càng tiến vào trạng thái, mấy ván phía sau Đường Ninh đều thắng hiểm, vấn cuối cùng thậm chí còn để nàng lật bàn, ở trong đó cũng có liên quan đến tâm lý chiến, khẩn trương kích thích đến cực điểm.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, không trở về thì lão đầu tử trong nhà sẽ lại càm ràm." Tiêu Giác phất phất tay với hắn nói: "Ngày mai ta lại tới tìm ngươi."
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai không được, ngày mai ta muốn đọc sách, sắp thi tỉnh rồi, phải nắm chắc thời gian."
Lý Thiên Lan từ bên cạnh đi tới, nói: "Buổi sáng ngày mai ta đi tìm ngươi."
"Được." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Ngày mai người tới sớm đi, ta để bọn hắn chuẩn bị cho ngươi một phần điểm tâm."
. . .
Ở đầu đường kinh sư rộn ràng, Tiêu Phúc đi theo sau lưng Tiêu Giác, cuối cùng hắn không nhịn được đành lên tiếng hỏi: "Tiểu công gia, thân phận của vị Đường công tử này có vẻ không tầm thường a?"
"Vậy thì có quan hệ gì?" Tiêu Giác khoanh tay, đưa ra sau đầu, dáng vẻ không thèm để ý nói: "Ta coi hắn là bằng hữu, cũng không phải bởi vì gia thế bối cảnh của hắn, chỉ là tính tình hợp nhau mà thôi, quan tâm tới thân phận của hắn làm gì. . ."
Tiêu Phúc nghĩ một chút lại nói: "Nhưng mà tính tình tiểu công gia và Đường công tử. . . , giống như chênh lệch rất lớn đấy."
"Ngươi đang hoài nghi ta?" Tiêu Giác xoay người, tức giận đạp trên mông hắn một cước, hỏi: "Tiêu Giác ta có thân phận gì, chẳng lẽ còn có thể mưu đồ gì với hắn gì?"
Tiêu Phúc vỗ vỗ mông, nghi hoặc hỏi: "Ta nghe Đường công tử đã từng nói bí tịch cái gì. . ."
"Ngươi lắm chuyện quá!" Tiêu Giác lại đạp hắn một cước nữa, giận dữ nói: "Từ giờ trở đi, không cho nói, nói thêm một chữ nữa ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!"
Tiêu Giác lại đưa hai tay gối lên sau đầu, nghĩ đến vạt áo Đường Ninh bị rách, trên mặt thoáng suy nghĩ, sau một lát hắn nhịn không được hỏi: "Hắn và Tô cô nương trong một canh giờ kia đã làm gì?"
Không có người trả lời.
"Tiêu Phúc?" Tiêu Giác nhíu mày, hỏi: "Ngươi chết ở đâu rồi?"
Tiêu Phúc vội vàng chạy đến trước mặt hắn, nói: "Là tiểu công gia không cho tiểu nhân nói chuyện."
Tiêu Giác tiếp tục đá một cước vào trên mông của hắn: "Vậy ngươi còn nói!"
Kinh sư, thanh lâu nào đó.
Lưu Lý khẽ gõ cửa một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào, không dám nhìn người nằm trên giường, cúi đầu nói: "Nhị thiếu gia, có người nhìn thấy bọn hắn tiến vào Hồng Tụ các, khó trách chúng ta tìm tất cả khách sạn cũng không tìm tới. . ."
"Hồng Tụ các?" Đường Chiêu bình tĩnh hỏi: "Hồng Tụ các cũng không phải khách sạn, vì sao bọn hắn có thể ở trong Hồng Tụ các?"
Lưu Lý cúi đầu, nói: "Ta đã để Thường Dược đi tra."
"Không cần tra xét." Đường Chiêu phất phất tay, nói ra: "Ta không muốn biết vì sao hắn vào Hồng Tụ các ở, nếu tìm được hắn, chuyện về sau ngươi biết nên làm thế nào chứ?"
Lưu Lý lập tức gật đầu, nói ra: "Nhị thiếu gia yên tâm, ta sẽ mau chóng an bài."
Đường Chiêu phất phất tay, Lưu Lý lập tức lui ra ngoài, thuận tiện đóng chặt cửa phòng.
Hắn đứng ở ngoài cửa, thở dài nhẹ nhõm.
"Đường Ninh. . ." Trong miệng hắn lầm bầm cái tên này, lần nữa quay đầu nhìn vào trong phòng rồi mới quay người rời đi.
Hôm qua đi dạo hơn nửa đêm, đến khi trở lại Hồng Tụ các đã là giờ Tý.
Đêm thượng nguyên, khách nhân trong Hồng Tụ các cũng rất nhiều, mặc dù vẫn không thể so sánh với Thiên Nhiên Cư, nhưng hai nơi vốn không cùng một loại hình, "Nhã" của Thiên Nhiên Cư chỉ thể hiện tại trên câu đối, nhã của Hồng Tụ các mới là thật sự nhã, cảnh vật thanh nhã, giữa chốn kinh sư ồn ào, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên.
Cũng giống như Thiên Nhiên Cư, đêm qua Hồng Tụ các cũng là mở cửa cả đêm.
Đêm qua sau khi Đường Ninh lên giường, bên tai vẫn luôn có tiếng sáo trúc vang vọng, khiến hắn phải đêm khuya mới ngủ được.
Nhưng buổi sáng hắn cũng không nằm ỳ, hôm nay hẹn Lý Thiên Lan ăn điểm tâm, sau đó giúp hắn phụ đạo sách luận, vừa qua đêm thượng nguyên, thời gian thi tỉnh đã đến gần.
Hôm qua Hồng Tụ các náo nhiệt một đêm, hôm nay không mở cửa kinh doanh một ngày , chờ đến buổi sáng ngày mai mới có thể mở cửa đón khách.
Mặc dù không cần chiêu đãi khách nhân, nhưng đến khi hắn xuống lầu, nhìn thấy các cô nương trong lâu vẫn dậy thật sớm, khi Đường Ninh từ trên thang lầu đi xuống, tầm mắt của các nàng đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Bước chân của hắn không khỏi ngập ngừng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là có phải mặt của hắn không rửa sạch sẽ không, nhưng nhớ lại khi nãy lúc hắn đi ra đã nhìn kỹ, hẳn là không bị dính thứ gì, lúc này mới yên tâm đi xuống.
Hứa chưởng quỹ đi lên trước, có chút áy náy nói ra: "Công tử, đêm qua quấy rầy đến ngài rồi?"
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Không sao, Lý cô nương còn chưa tới sao?"
Hứa chưởng quỹ lắc đầu, nói ra: "Còn chưa tới."
Bành Sâm và lão khất cái đã rời giường ăn điểm tâm, chuyện này khiến Đường Ninh có chút xấu hổ, ngày nào hắn cũng là người dậy muộn nhất.
"Công tử, uống trà đi."
Hắn vừa ngồi xuống, một cô nương lập tức đi tới, giúp hắn rót đầy một chén trà.
"Cảm ơn." Đường Ninh nhẹ gật đầu với nàng, cô nương ở Hồng Tụ các bán nghệ không bán thân, vị cô nương này tên là Sở Sở, hai ngày này đều chịu trách nhiệm bưng trà rót nước cho hắn, cũng đã nói qua mấy câu.
Sau khi nàng rót nước cho Đường Ninh xong cũng không lập tức rời đi, mà lại đứng ở sau lưng hắn.
Đường Ninh quay đầu nhìn nàng một chút, nói: "Sở Sở cô nương, ngươi đi làm việc của ngươi đi, có chuyện gì cần thì ta tự mình làm cũng được."
Sở Sở cô nương nhìn hắn, đột nhiên lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong tay áo, nhìn hắn, mỉm cười nói ra: "Đường công tử, ngươi có thể viết tên của ngươi ở trên đây không?"
Đường Ninh nghi hoặc nhìn nàng, đây là muốn hắn kí tên?
Tuy nói từ xưa cũng có chuyện kí tên, không phải là phát minh của hậu nhân, nhưng hắn cũng không phải danh nhân, cũng không phải đại gia thư pháp, muốn hắn kí tên thì làm được gì. . .
Hắn mở quyển sổ nhỏ kia, phát hiện trên sách này có viết mười bài thi từ hôm qua kia, ngoài ra còn có hai bài « Thạch Hôi Ngâm » và « Bồ Tát Man » cũng ở trong đó.
Thi từ đêm qua mới xuất hiện, chỉ qua một buổi tối, thế mà đã có sổ rồi?
"Được lắm, Sở Sở, ngươi lại dám lừa chúng ta ăn một mình. . ." Một giọng nói tràn ngập vẻ bất mãn từ phía sau truyền đến, một vị cô nương khác đi tới, trừng mắt với Sở Sở cô nương một chút, sau đó mới nhìn về phía Đường Ninh, nàng cười nói: "Đường công tử , có thể cũng ký giúp nô gia một chữ hay không?"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn. . ."
"Còn có ta. . ."
. . .
Từng giọng nói thanh thúy mềm mại truyền đến, trong nháy mắt Đường Ninh đã bị dìm trong hương thơm.
Lão khất cái ngẩng đầu nhìn một chút, Đường Ninh ngồi đối diện với lão, nhưng lão đã không nhìn thấy hắn đâu.
Trên mặt của lão lộ ra vẻ hâm mộ, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, chậc chậc lưỡi, cảm than không gì sánh được. . .
Cách đó không xa, Hứa chưởng quỹ ngồi trong quầy nhìn xem một màn này, đáng tiếc lắc đầu.
Đêm thượng nguyên, dùng thi hội để làm mánh lới không chỉ có Thiên Nhiên Cư, Hồng Tụ các cũng có thi hội nguyên tiêu, khôi thủ thi hội, Hồng Tụ các sẽ có ưu đãi nhất định.
Nhưng khôi thủ thi hội mà đêm qua Hồng Tụ các tuyển ra, so sánh cùng vị Đường công tử kia, chênh lệch thật sự quá xa.
Thi từ vốn không giới hạn trong đại thi hội, khi đêm nguyên tiêu buông xuống, mọi người sẽ đem thi từ trong thi hội lưu truyền ra ngoài để làm một bảng tổng xếp hạng, rất có thể là tác phẩm của một khôi thủ thi hội nào đó sẽ không có tư cách nhập vào bảng này.
Một người có thể làm tác phẩm, độc chiếm Top 10, chính là chuyện chưa từng có từ trước tới nay,.
Chuyện này đủ để trong một đêm hắn vang danh kinh sư.
"Đáng tiếc. . ."
Hứa chưởng quỹ lắc đầu, rõ ràng là người một nhà, những thi từ tốt kia, cuối cùng lại tiện nghi Thiên Nhiên Cư, cho dù là cho bọn hắn một bài hai bài cũng tốt. . .
Trên mặt hắn có chút tiếc nuối, lấy giấy bút, bắt đầu viết thư.
Hắn cần xác nhận thân phận vị Đường công tử này, cùng báo cáo hành động mấy ngày nay của Đường Ninh ở kinh sư.
Mặc dù Đường Ninh mới đến kinh sư không tới hai ngày, đã dựa vào mười bài thi từ, mà vang danh trong đêm nguyên tiêu, trong vòng vài ngày, tên của hắn sẽ truyền khắp kinh sư.
Ngoài ra, hắn còn thắng được cơ hội ở chung một canh giờ với đại mỹ nhân Tô Mị Tô cô nương nổi danh kinh sư. . .
Cũng không biết một canh giờ kia bọn hắn đã làm những gì?
Còn có, hắn ở kinh sư còn có một vị bằng hữu, hắn và vị Lý cô nương kia nhìn có vẻ như có quan hệ không itệ, vị cô nương kia tên là gì nhỉ. . . , hình như là Lý Thiên Lan?
Ừ, chính là Lý Thiên Lan.
. . .
Hứa chưởng quỹ viết xong báo cáo, niêm phong phong thư lại, đi ra quầy hàng, đưa cho một tên tiểu nhị, nói: "Phong thư này, nhanh chóng mang đến Linh Châu. ."