Chương 138: Bệnh của Thục phi
Mỗi người đều có một đặc điểm riêng biệt, ví dụ như Đường Yêu Yêu chân dài, Phương tiểu bàn mập, Chung Ý ôn nhu từ trong giọng nói là có thể nghe được.
Đặc điểm của Tô Mị chính là mị, người mị, tiếng nói cũng mị, nói một câu có thể khiến xương cốt người nghe mềm mại, lòng bàn chân như nhũn ra.
Nhất là khi nàng không tự xưng là "Lão nương" mà tự xưng là "Nô gia", thực sự là mị đến tận xương tủy.
Đường Ninh thực sự không có sức chống đỡ lại kiểu làm nũng này, chỉ là không phải là bị nàng mê hoặc, mà là nghe sẽ cảm thấy toàn thân rét run, cả người nổi da gà.
Các cô nương của Hồng Tụ các đều dùng một ánh mắt cảnh giác nhìn qua Tô Mị, ngay cả ánh mắt Hứa chưởng quỹ nhìn nàng cũng mang theo một tia phòng bị.
Ngược lại sắc mặt mấy tên tiểu nhị lại phiếm hồng, chỉ dám thỉnh thoảng vụng trộm nhìn nàng.
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Đám tiểu nhị của Hồng Tụ các đều trợn to mắt nhìn hắn, Tô Mị là ai, đó là đệ nhất mỹ nhân kinh sư, là đương gia chưởng quỹ Thiên Nhiên Cư, nam nhân bình thường khác muốn nói một câu với nàng đều không có cơ hội, Đường công tử thật đúng là ------ một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Cách đó không xa ánh mắt các cô nương nhìn về phía Đường Ninh lập tức thay đổi, vừa hài lòng vừa yêu thích, còn ánh mắt nhìn về phía Tô Mị lại đầy đắc ý.
Tô Mị cúi đầu xuống, ủy khuất nói ra: "Đêm qua ở trong phòng nô gia, công tử còn kêu nô gia là Mị Nhi, thế mà hôm nay ngài đã quên nô gia sao?"
Đêm qua ai gọi nàng là Mị Nhi, Tình Nhi Mị Nhi, trong tên mà có chữ "Nhi" đều là khắc tinh của hắn, một người thì hủy hắn trong sạch, một người khác. . . Cũng hủy trong sạch của hắn.
Hứa chưởng quỹ còn ở đứng ở nơi này đấy, nếu để cho nàng nói tiếp, nói đêm qua bọn hắn vừa chơi một trong vừa khẩn trương vừa kích thích, trong quá trình còn có tiếng vang "Ba ba ba", hắn lo lắng Đường yêu tinh không tới mấy ngày sẽ mang theo Tiểu Như và Tiểu Ý đi lên, cũng mang theo đại đao ba mươi mét của nàng từ Linh Châu giết tới kinh sư.
Không thể để cho nàng lại làm như vậy, Đường Ninh nhìn nàng, bình tĩnh nói ra: "Tô cô nương có chuyện gì, lên lầu nói đi."
Tô Mị thẹn thùng nhẹ gật đầu, nói ra: "Chúng ta tới gian phòng của công tử, từ từ nói."
Lão khất cái nhìn hai người đi đến lâu, vẻ mặt hâm mộ.
Sau đó lão lại quay đầu nhìn Bành Sâm, nói ra: "Nhìn thấy không, học tập một chút đi, nếu ngươi có một thành bản sự như hắn, cũng không đến nỗi đến tận bây giờ không chỉ không có mấy nhân tình, ngay cả lão bà cũng không có."
Bành Sâm nghĩ một chút rồi hỏi lão: "Lão bà của lão tiền bối ở đâu?"
"Lão phu, lão phu có thể giống như ngươi sao?" Lão khất cái hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Lão phu tung hoành trong hoa mấy chục năm, qua lại trong trăm khóm hoa mà một phiến lá không dính vào người, đâu giống loại gà tơ như ngươi, ngay cả tay của nữ tử còn chưa từng sờ qua này."
"Nhưng lão vẫn là không có lão bà."
"Hơn nữa ngươi cũng già như vậy."
"Cả một đời đều không kiếm được vợ, trăm năm sau, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng không có người đi cùng. . ."
. . .
Đường Ninh trở lại gian phòng của mình, đóng cửa phòng, quay đầu nhìn Tô Mị hỏi: "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Khi cửa phòng vừa đóng lại, vẻ kiều mị trên mặt Tô Mị kia lập tức biến mất, nàng ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, nói ra: "Bài của ngươi đâu, lấy ra chơi vài ván."
Đường Ninh nhìn nàng, khó có thể tin nói: "Ngươi qua đây tìm ta chỉ vì đánh bài?"
Hắn thật sự là không nghĩ ra, Tô Mị đến Hồng Tụ các, lại là giả vờ ôn nhu còn làm bộ bị bội tình bạc nghĩa, chính là vì tìm hắn đánh bài?
Tô Mị lườm hắn một chút, hỏi: "Không phải vậy thì tìm ngươi để ngủ chắc?"
Đường Ninh giật mình, nhìn nàng nói: "Là một cô nương, ngươi nói chuyện thận trọng điểm."
Tô Mị liếc hắn một cái: "Thận trọng? Ngày bình thường lão nương tỏ vẻ thận trọng đến mức sắp nôn rồi, ngươi nhanh lên, đừng lề mề chậm chạp, ta chỉ có một chút thời gian, lập tức phải muốn đi."
Hiện tại Đường Ninh đã biết rõ, hóa ra hắn đã hiểu lầm Yêu Yêu, Đường yêu tinh không phải yêu tinh, Tô yêu tinh mới là yêu tinh thật.
Hắn ngồi xuống đối diện với Tô Mị, nói: "Nếu không ta đưa bài đưa ngươi, ngươi tìm người khác đánh?"
Nơi này đến cùng là Hồng Tụ các, không phải Thiên Nhiên Cư, không chừng có cô nương nào đó chính là tai mắt của Đường yêu tinh, ở Hồng Tụ các lại ở cùng Tô Mị trong một phòng, hắn luôn có cảm giác Đường yêu tinh sẽ đột nhiên nhảy ra tróc gian.
"Cùng các nàng đánh không có ý nghĩa." Tô Mị khoát tay áo, nói ra: "Nhanh lên đi, về sau tâm tình ngươi không tốt cũng có thể tới tìm ta, ta cho ngươi thổi tiêu, không lấy tiền."
Tiếng tiêu của Mị Tô có một loại ma lực, mặc dù trong quá trình sẽ câu lên rất nhiều cảm xúc giấu ở sâu nội tâm, nhưng sau khi nghe xong, tâm tình hoàn toàn sẽ nhẹ nhõm rất nhiều, đơn giản chính là Thần khí giảm sức ép.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi thấy vụ mua bán này lời đến mức không thể lại có lời.
Thế là hắn nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Trong Hồng Tụ các.
Hứa chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, lẩm bẩm nói: "Tô Mị tới đây làm gì?"
Ánh mắt của lão khất cái cũng nhìn tới cửa phòng kia, quay đầu nhìn Bành Sâm một chút, hỏi: "Không đúng, Đường tiểu tử kia ngoại trừ tuổi trẻ hơn lão phu, còn có gì thắng đươc lão phu, dựa vào cái gì mà nữ tử đẹp mắt đều hướng về phía hắn?"
Bành Sâm nhìn lão một chút, không nói gì.
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy, đúng không?" Lão khất cái vừa dứt lời, nhìn thấy cửa phòng mở ra, giật mình một cái rồi nói ra: "Mà hắn còn nhanh như thế. . ."
Tô Mị tốn công tốn sức, cũng chỉ vì muốn đánh ba ván mạt chược, Đường Ninh cũng có chút không thể nào hiểu được.
Đánh bạc hại người, nữ nhân trầm mê vào, cũng là đáng sợ như thế.
Tô Mị đi xuống, khi nàng quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp với hắn, dựn: "Đường công tử, qua mấy ngày nữa nô gia lại tới tìm ngươi. . ."
Tô Mị lắc eo rời đi, lão khất cái lập tức xông đến, trên dưới đánh giá hắn vài lần, hồ nghi nói: "Các ngươi trên lầu làm cái gì?"
"Đánh bài."
"Tiểu cô nương kia mị công cao cường như vậy, đều không mị hoặc được ngươi. . ." Lão khất cái nhìn hắn một chút, lại nhìn Tiêu Giác vừa đi vào cửa, lắc đầu nói: "Trên thân thể có bệnh còn dễ chữa, trong lòng có bệnh, sẽ khó trị lắm. . ."
"Bệnh gì?" Tiêu Giác đi lên trước, hỏi: "Vừa rồi ta nhìn thấy Tô cô nương đi ra ngoài, nàng đến Hồng Tụ các làm gì, không phải là tới tìm ngươi chứ?"
Sau một lát, Tiêu Giác nhìn Đường Ninh, vẻ mặt vô cùng khâm phục.
Nếu như nói một canh giờ đêm qua, chỉ là ban thưởng cho khôi thủ thi hội, như vậy một ngày trôi qua, Tô Mị cô nương lại chủ động tới cửa, đây chính là do mị lực của Đường Ninh.
Hắn chợt phát hiện, chuyện mà hắn muốn học tập Đường Ninh còn có rất nhiều.
Hắn nhìn Đường Ninh, trịnh trọng mở miệng: "Người bạn này, Tiêu Giác ta chắc chắn kết giao."
. . .
Thái Y viện.
Lăng Nhất Hồng nghe một vị tiểu thái giám kể xong, mặt lộ nghi ngờ, lẩm bẩm nói: "Không đúng , đáng lẽ hiện tại dù Thục phi nương nương không khỏi hẳn, cũng nên chuyển biến tốt đẹp rồi chứ, tại sao bệnh tình ngược lại có vẻ nặng tăng thêm?"
Một vị thái y trung niên khác đi lên trước, nghĩ nghĩ, nói ra: "Có phải là vấn đề số lượng hay không, thân thể Thục phi nương nương suy yếu, cho dù là đã giảm bớt lượng thuốc, đối với nương nương vẫn còn có chút quá, hay là lại giảm bớt một chút?"
Lăng Nhất Hồng nghĩ một chút rồi nói ra: "Trước tiên như vậy đi, Thành đại nhân, ngươi cùng ta tiến cung một chuyến, lại thay Thục phi nương nương xem bệnh bắt mạch, ta luôn cảm thấy, cho dù là lượng thuốc giảm đi, cũng không có kết quả này. . ."
Trung niên thái y nhẹ gật đầu, nói ra: "Cũng tốt, đúng lúc tiến cung đi cùng Trần đại nhân thương lượng một chút."
Tiễn tên kia hoạn quan, Lăng Nhất Hồng cầm phương thuốc trong tay, nhìn kỹ một chút, nghi ngờ trong mắt càng sâu, lẩm bẩm nói: "Không đúng. . ."