Chương 140: Tô hồ ly quá bá khí
Sắc mặt thanh niên tên là Từ Thọ có chút khó coi, nếu Tô Mị không thấy hắn thì cũng thôi, dù sao ngày bình thường nàng ấy rất ít khi đồng ý tiếp người khác riêng, cho dù là đồng ý, cũng chỉ là lộ mặt ở trước mặt người khác mà thôi.
Khi mình hẹn nàng thì nàng "Thân thể khó chịu", nhưng sau đó lại tiến vào gian phòng của người khác, đây không phải rõ ràng nói Từ Thọ hắn còn chưa đủ tư cách gặp nàng, ở trước mặt những người bạn này, mặt mũi của hắn để nơi nào?
Từ Thọ nhìn Lưu Lý, hỏi: "Người trong phòng kia là ai?"
Lưu Lý lắc đầu, nói ra: "Không thấy rõ, cũng có thể là khi nãy mắt của ta bị hoa nên nhìn lầm, có lẽ vừa rồi không phải là Tô Mị cô nương."
Hắn cười cười, nói ra: "Mọi người đừng quan tâm đến những chuyện này, uống rượu đi, hiếm có khi Từ huynh mời khách, hôm nay không cần khách khí với hắn."
Từ Thọ biết đây là Lưu Lý đang cho hắn bậc thang, hắn ngồi vào chỗ cũ, một tên hạ nhân đứng hầu sau lưng lập tức tiến lên rót đầy rượu cho hắn.
Từ Thọ nhìn tên hạ nhân đứng bên một chút, dặn: "Ngươi đi ra cửa đứng một chút, nhìn xem lát nữa người đi ra từ bên trong, có phải Tô Mị hay không."
"Vâng, công tử."
Hạ nhân kia nhẹ gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
Một gian phòng khác, khi Tô Mị tự tay rót đầy rượu cho hắn, Đường Ninh bưng chén rượu lên, không biết nên uống hay không.
Hắn đánh bài thắng nàng không ít lần, cũng khiến nàng bị dán mẩu giấy trên mặt không ít, lúc ấy Tô Mị nói chính là hôm nay chịu sỉ nhục, ngày sau tất báo, cũng không biết là chỉ khi chơi bài hay là còn ở lúc khác.
Nữ nhân này chính là kiểu người có thù tất báo, mặc dù không đến mức hạ độc trong rượu của hắn, nhưng âm thầm thêm cái gì vào hay không thì không biết được.
Sau khi hắn suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy sẽ không đến mức đó, Đường Ninh khẽ uống một ngụm rồi nói: "Tạ ơn Tô cô nương, ta tự rót là được rồi."
Lão khất cái nhìn ly rượu không của chính mình, khẽ lắc đầu rồi tự mình rót cho mình.
Tô Mị nhìn bọn họ một chút, nói: "Các ngươi cứ từ từ ăn, có chuyện gì phân phó hạ nhân là được tốt, ta đi xuống làm mấy việc đã."
Đường Ninh đang ước nàng mau mau rời đi, nói: "Tô cô nương đi làm việc đi, không cần để ý đến chúng ta."
Tô Mị liếc mắt nhìn hắn, ra khỏi phòng.
Tiểu nha hoàn sau lưng nàng nhìn nàng, suy nghĩ một lát rồi tiến lên hỏi: "Tiểu thư, vì sao người lại đối tốt với gia hoả kia như vậy?"
Tô Mị nhìn nàng, hỏi: "Có sao?"
Tiểu nha hoàn dùng sức gật đầu.
"Đối tốt với hắn một chút, hắn có thể cùng ta đánh bài. . ." Tô Mị thở dài, nói ra: "Đầu năm nay, người có thể cùng ta đánh bài cũng không có nhiều. . ."
Tiểu nha hoàn cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, ở gian nhã các kia, tên hạ nhân được phái ra ngoài kia đã bước vào gian phòng, đi đến trước mặt Từ Thọ, nhỏ giọng bẩm báo: "Công tử, người từ bên trong phòng đi ra, thật sự là Tô Mị Tô cô nương."
Từ Thọ bưng chén rượu lên, sau khi uống cạn rượu trong chén, hỏi: "Người trong phòng kia là ai?"
Hạ nhân kia lập tức nói: "Đã hỏi thăm rõ ràng, người trong phòng là khôi thủ thi hội đêm Nguyên Tiêu."
"Khôi thủ thi hội đêm Nguyên Tiêu, là Thi Điên kia?" Từ Thọ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía mấy người trên bàn, hỏi: "Người này có bối cảnh thế nào?"
"Cụ thể thế nào thì không rõ lắm." Lưu Lý nghĩ một lúc rồi nói ra: "Nghe nói là từ Linh Châu tới, giải nguyên thi châu, chiếm được chức khôi thủ từ trong tay Đường nhị, viết thi từ rất tốt."
Lưu Lý nhìn hắn một chút, khuyên: "Ngươi chớ làm loạn, đên hôm Nguyên Tiêu đó, hắn ở cùng Tiêu tiểu công gia đấy, nghe nói là bằng hữu của Tiêu tiểu công gia, không cần vì một kẻ râu ria mà đắc tội với Tiêu tiểu công gia."
Từ Thọ cười cười, nói: "Yên tâm đi, nơi này là kinh sư, làm sao ta lại làm loạn, lại nói, ta không có việc gì tự nhiên đi đắc tội với Tiêu tiểu công gia làm gì, Võ An hầu phủ nho nhỏ không thể đắc tội với Định quốc công phủ đâu."
Hắn nói xong lại phất phất tay với một tên hạ nhân sau lưng. "Ngươi qua đây."
. . .
Hương vị đồ ăn ở Thiên Nhiên Cư thật sự không tệ, lão khất cái đánh uống một ngụm rượu, dùng ống tay áo lung tung lau lau miệng, rồi thoải mái nằm trên ghế.
Tốt xấu gì cũng là võ lâm cao thủ, Đường Ninh đã từng đề nghị với lão, để lão thay đổi hình tượng, mua mấy bộ quần áo, nhưng lão khất cái không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.
Về sau Đường Ninh cũng mặc kệ lão, chỉ dùng chuyện uống rượu để uy hiếp lão, lão có thể lôi thôi, nhưng không thể ở bẩn, càng không thể dùng tay móc chân khi đang ăn cơm, mặc dù lão khất cái không quá tình nguyện, nhưng vì bị bắt đúng chỗ yếu hại, nên đành đi vào khuôn khổ.
Hiện tại nhìn lão vẫn có chút lôi thôi, nhưng trên người cũng không đến mức có mùi vị khác thường, nhưng động tác dùng ống tay áo lau miệng của lão kia, trong thời gian ngắn sợ là không đổi được.
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Ăn no chưa, ăn no rồi thì trở về đi."
Mặc dù bằng vào lệnh bài mà Tô Mị cho hắn, ở Thiên Nhiên Cư có thể ăn chùa uống chùa, nhưng nếu quả thật dựa vào tấm bảng này, mỗi ngày ở đây ăn uống chùa ------ lão khất cái không muốn mặt mũi nhưng Đường Ninh vẫn còn muốn đấy.
Về sau ăn cơm vẫn nên ít tới Thiên Nhiên Cư thì hơn, cũng có thể thiếu dây dưa mấy lần với Tô Mị, Đường Ninh luôn cảm thấy nữ nhân này không đơn giản như vậy.
Hắn và lão khất cái, Bành Sâm đi xuống lâu, ngoài cửa có một nữ nhân tuổi trẻ đi tới.
Đường Ninh đi lướt qua nữ nhân kia, bước chân nữ nhân kia bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn, Đường Ninh thấy được trong mắt nàng thoáng có do dự.
Nhưng cũng chỉ là một chớp mắt.
Ngay sau đó, nữ tử kia ngồi xuống đất, ôm chặt lấy chân Đường Ninh, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Ngươi là kẻ không có lương tâm này, nói đi là đi, muốn mẹ con chúng ta sống thế nào. . ."
Lúc này, mỗi một bàn ở dưới lầu đều có khách nhân, sau khi nữ nhân này nỉ non khóc lên, lập tức có vô số ánh mắt nhìn sang.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Nữ tử kia là người phương nào?"
"Người kia hình như là khôi thủ thi hội đêm nguyên tiêu, Đường Ninh- giải nguyên Linh Châu."
"Hắn chính là Thi Điên?"
. . .
Đám người lộ ra ánh mắt nghi hoặc nhìn bên này, đuôi lông mày Đường Ninh chau lên, cúi đầu nhìn nữ tử kia, hỏi: "Cô nương có phải nhận lầm người hay không?"
"Nhận lầm người?" Nữ tử kia từ dưới đất bò dậy, chỉ vào hắn, thất vọng nói: "Lúc trước đã thề non hẹn biển, mới qua bao lâu, ngươi đã không biết ta rồi?"
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Cô nương biết tên ta là gì sao?"
Nữ tử nhìn xem hắn, nói ra: "Ta đương nhiên là biết, ngươi tên là Đường Ninh."
"Cô nương kia thật sự nhận lầm người." Đường Ninh nhìn nàng, lắc đầu, nói ra: "Ta tên là Bành Sâm."
Bành Sâm ở sau lưng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nữ tử kia nhìn Đường Ninh, trên mặt hiện ra một tia kinh nghi, đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến.
"Khôi thủ thi hội Nguyên Tiêu, Thi Điên Đường Ninh, từ lúc nào ngươi lại đổi tên thế?"
Đường Ninh quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên và mấy người cùng đi tới, trong mấy người sau lưng hắn, Đường Ninh thấy được vị công tử nhà Lễ Bộ thị lang.
Lại nhìn về phía nữ tử này, Đường Ninh lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hóa ra trong tiểu thuyết nhìn thấy những tên hoàn khố ngu đột xuất nhảy ra kia đều là giả, thế mà có thể nghĩ đến mời diễn viên, đến thời khắc mấu chốt mình lại nhảy ra trợ công. . .
Lúc này , nữ tử kia đã lấy lại tinh thần, nhìn Đường Ninh, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, lớn tiếng nói: "Ngươi chính là hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra, ngươi đã nói muốn cưới ta, nhưng ngươi đi lần này chính là hai năm, ngươi, ngươi có phải là không cần ta nữa hay không?"
Mọi người ngồi bốn phía đều lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú.
"Đây là. . . , bội tình bạc nghĩa?"
"Không nghĩ tới Thi Điên còn có chuyện tình gió trăng như thế. . ."
"Thế mà còn bị người tìm tới cửa, lần này có náo nhiệt xem rồi."
. . .
Từ Thọ từ phía sau đi tới, nhìn Đường Ninh, cười nói: "Đây chính là Đường khôi thủ ngươi không đúng, người đọc sách chính là học lời Thánh Nhân, tu thân chi đạo, sao có thể làm ra kiểu bội tình bạc nghĩa này,?"
Người đọc sách không chỉ cần có được học thức uyên bác, còn cần có phẩm chất cao thượng.
Triều đình chọn nhân tài, không chỉ chọn người có tài, mà còn phải xét đến việc chọn cả đức, nếu một người có vết nhơ, phần lớn cũng sẽ không thể phát triển trên con đường quan lộ, khoa cử cũng như vậy, giám khảo hoàn toàn có thể bởi vì người nào đó làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ người vợ nghèo hèn, mà khiến người thi đậu thành thi rớt.
Từ Thọ nhìn Đường Ninh, lắc đầu nói: "Đường khôi thủ làm ra chuyện này, ngay cả ta cũng không nhìn được, hôm nay ta sẽ thay cô nương này làm chủ!"
Ngay cả Đường Ninh cũng không thể không thừa nhận, chuyện giội nước bẩn này đúng là không có cách giải thích.
Thừa nhận chính là bội tình bạc nghĩa, không thừa nhận chính là bội tình bạc nghĩa còn không hối cải, những kẻ hoàn khố ở kinh sư này, không biết học được mấy thủ đoạn buồn nôn này từ nơi nào?
Đường Ninh nhìn nữ tử kia, chân thành nói: "Cô nương, ta và ngươi vốn không quen biết, không oán không cừu, vì sao ngươi lại làm như vậy?"
Trong mắt nữ tử kia hiện ra một chút do dự, rất nhanh đã biến thành kiên định, cắn răng nói: "Thôi, ngươi không nhận ta, ta đi là được, ta sẽ một mình nuôi dưỡng hài tử lớn lên. . ."
Nói rồi nàng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Đường Ninh không thể để nàng đi, nếu nàng ta đi, chuyện này nhất định sẽ không rửa được.
Hắn vừa mới bước ra một bước, bước chân đã dừng lại.
Có một bóng người xuất hiện trước mặt nữ tử kia, ngăn trở đường đi của nàng.
Tô Mị nhìn nữ tử kia, hỏi: "Là ai sai sử ngươi?"
Trên mặt nữ tử kia hiện lên một tia bối rối, lắc đầu nói: "Sai sử cái gì?"
Đùng!
Một bàn tay của Tô Mị tát lên trên mặt của nàng ta, hỏi lần nữa: "Là ai sai sử ngươi?"
Nữ tử bụm mặt, giật mình đứng nguyên tại chỗ, run rẩy nói: "Không có người. . ."
Đùng!
Tô Mị lại tát vào má bên kia của nàng, một lần nữa hỏi: "Là ai sai sử ngươi?"
"Không có. . ."
Đùng!
"Ngươi là ai. . ."
Đùng!
. . .
Đường Ninh không thể không thừa nhận, lúc này Tô hồ ly vô cùng bá khí.
Mặt của nữ tử kia đã sưng lên, ở trên mặt lại một bàn tay, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, thất thanh nói: "Ta không biết, ta chỉ thu tiền, ta không biết gì cả. . ."