Chương 142: Bộ khoái tới cửa
Hứa chưởng quỹ đang cùng Bành Sâm nghe ngóng tình huống cụ thể tối nay, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
Đường Ninh nhìn về phía cửa ra vào, thấy Phương Hồng mệt mỏi đang đi tới.
Lúc này đã là đêm khuya, không biết Phương Hồng tới đây có chuyện gì, Đường Ninh đi lên trước, hỏi: "Phương đại nhân, có chuyện gì thế?"
" Bệnh tình của Thục phi càng nghiêm trọng." Phương Hồng nhìn hắn, nói ra: "Thái y cũng thúc thủ vô sách, ta vẫn muốn mời Đường giải nguyên đi vào trong cung nhìn xem, dù sao ngươi cũng là sư đệ của Tôn thần y. . ."
Nếu chỉ là người bình thường, cho dù Đường Ninh không có cách nào, nhưng mạng người quan trọng, chỉ đi thêm mấy bước đường, hắn sẽ không từ chối.
Nhưng là chuyện Hoàng gia thì không giống.
Nếu Phương thục phi xảy ra chuyện gì, cũng không phải một người hay một gia tộc có thể gánh vác.
Nhưng phải tìm tới nơi này, chứng tỏ đây đã là tia hi vọng cuối cùng của Phương Hồng.
Đường Ninh nhìn dáng vẻ tiều tụy của Phương Hồng, gương mặt Phương tiểu bàn cũng hiện lên trong đầu của hắn.
Mặc dù hắn không hiểu nhiều y thuật, nhưng kiến thức về phương diện này, thái y trong cung hoàn toàn không thể so sánh với hắn được.
Nếu có thể nhìn ra cái gì thì nói thật, còn nếu không hiểu hoặc trong lòng không xác định, hắn sẽ không hé miệng nửa chữ.
Trong lòng thầm tính toán một phen, sau đó hắn mới nhìn Phương Hồng, gật đầu nói: "Được."
Trên gương mặt mệt mỏi của Phương Hồng hiện ra nụ cười, nói: "Ta cám ơn Đường giải nguyên trước, sáng sớm ngày mai, ta sẽ cung xin chỉ thị của bệ hạ, sau đó phái người tới đón ngươi."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, Phương Hồng có chuyện trong lòng nên không hàn huyên được vài câu đã vội vàng rời đi.
Đường Ninh tiễn ông đi ra ngoài, nhìn thấy trên đường có một đám người mặc áo giáp, cầm binh khí vội vàng đi, còn có hai người đang nâng một người, người kia không ngừng kêu thảm thiết, tiếng thét thê lương thảm thiết làm màng nhĩ người khác đau nhức.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn lắc đầu rồi quay người trở về đi.
Nghĩ ngờ ở chốn kinh sư dưới chân thiên tử mà trị an cũng lại kém như thế. . .
. . .
Quan viên quyền quý ở kinh sư đông đảo, khắp nơi đều là đại nhân vật, từ trước tới giờ không ít đại sự, tự nhiên cũng không thiếu chuyện mới mẻ.
Vị quan tứ phẩm nào đó ban đêm chỉ mặc một chiếc quần, bị phu nhân xách từ trong thanh lâu ra; vị viên ngoại nào đó dưỡng ngoại trạch bị bắt, bên đường diễn ra đại chiến vợ cả và tiểu tam xé áo; Nhị thiếu gia Đường gia dùng trọng kim mua thơ rồi bị đánh mặt, công tử Võ An Hầu nửa đêm bị người đánh gãy chân. . . , những chuyện này đều có thể trở thành đề tài nói chuyện của dân chúng ở chốn trà dư tửu hậu.
Trên cửa hàng cơm sáng ở đầu đường, một vị khách đang ăn bánh bao, kinh ngạc nói: "Ai mà to gan vậy, dám ở đầu đường kinh sư hành hung công tử Võ An Hầu?"
Chủ quán bán điểm tâm lắc đầu, nói ra: "Không nhìn thấy được người đánh, nhưng công tử Võ An Hầu kêu thảm thì ta nghe được, đêm hôm khuya khoắt, thực sự quá khiến người ta sợ hãi. . ."
"Người ta không sợ hãi mới là lạ, ngươi thử bị người khác đạp gãy chân xem, ta nghe vị đại phu đêm qua bị đập cửa kia nói, một chân kia của Từ Thọ đã bị phế đi. . ."
Đường phủ.
Đường Chiêu vừa mới rời giường, mặc quần áo tử tế, nhìn Lưu Lý đang đứng chờ đợi ở bên ngoài, vẻ mặt khó có thể tin nói: "Ngươi nói cái gì, Từ Thọ bị người khác đánh gãy chân, ai làm?"
"Không biết là ai làm, lúc ấy là buổi tối, người kia lại che mặt. . ." Lưu Lý nhìn Đường Chiêu, nói ra: "Nhị thiếu gia, là ai làm không quan trọng, quan trọng là, chúng ta muốn ai làm. . ."
Đường Chiêu liếc hắn, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Lưu Lý tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu gia, hôm qua ở Thiên Nhiên Cư, Từ Thọ và người kia. . ."
Đường Chiêu nhìn hắn, hỏi: "Lại có việc này?"
"Đêm qua ta cũng có mặt." Lưu Lý nhìn hắn, không đợi Đường Chiêu nói chuyện, đã lập tức mở miệng nói: "Nhị thiếu gia yên tâm, chuyện này ta biết nên an bài thế nào, ta đi Võ An Hầu phủ trước để xem Từ Thọ. . ."
Sau khi Đường Chiêu suy nghĩ một chút, trên mặt hiện ra nét cười, nói: "Ta chờ tin tức của ngươi."
. . .
Võ An Hầu phủ.
Sau một đêm, tiếng kêu thảm thiết thê lương trong phủ đã biến thành tiếng rên rỉ thấp giọng đau đớn.
Một lão giả râu tóc bạc trắng từ bên trong phòng đi ra, nhìn một nam tử trung niên nói: "Hầu gia, vết thương của công tử kia, xin thứ cho lão phu vô năng vô lực, cho dù có thể dưỡng tốt, thì cái chân kia cũng bị phế đi."
Nam tử trung niên nhìn lão một chút, mặt không chút thay đổi nói: "Kế tiếp."
Lão giả thở dài, lắc đầu rời đi.
Lại có một đại phu đi vào gian phòng.
Một người giống như quản gia đi tới bên nam tử trung niên kia, nhẹ giọng bẩm: "Hầu gia, không bằng vào trong cung xin mời thái y đến chẩn trị cho công tử đi."
"Thục phi nương nương bị bệnh, bệ hạ đang vô cùng giận dữ, tất cả thái y đều được gọi vào trong cung, lúc này đi quấy rầy bệ hạ, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ?" Nam tử trung niên trầm giọng nói một câu, nhìn về phía mấy người trẻ tuổi đối diện, hỏi: "Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ, tại sao lại có người lại hạ độc thủ như vậy với con của ta?"
Mấy người liếc nhau, đều lắc đầu.
"Đêm qua chúng ta chỉ đi Thiên Nhiên Cư ăn cơm, cũng không đắc tội với người lợi hại nào đó."
"Có phải là cừu nhân trước kia hay không?"
"Vô cùng có khả năng. . ."
Mấy người đang nghị luận, có một tiếng từ phía sau truyền đến.
"Muốn nói có đắc tội người nào hay không. . ." Một bóng người từ bên ngoài đi tới, nói ra: "Chính xác là có một người."
Mọi người thấy đi tới Lưu Lý, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng giống như ý thức được cái gì, mở miệng nói: "Ngươi nói là. . ."
Sắc mặt nam tử trung niên trầm xuống, hỏi: "Là ai!"
. . .
"Cái gì, chân Từ Thọ bị người đánh gãy rồi?" Đường Ninh kinh ngạc nhìn Lý Thiên Lan, hỏi: "Ngươi nghe ai nói thế?"
Lý Thiên Lan không trả lời hắn, nhìn hắn hỏi: "Đêm qua các ngươi ở Thiên Nhiên Cư có xảy ra xung đột với Từ Thọ?"
Đường Ninh nhìn nàng, sau khi suy nghĩ một lúc mới đột nhiên hỏi: "Không phải là ngươi nghi ngờ chuyện này do ta làm chứ?"
Hắn lắc đầu, nói ra: "Thật sự không phải ta, ta còn chưa kịp đâu. . ."
"Ta không nghi ngờ ngươi." Lý Thiên Lan nhìn hắn, lắc đầu, nói ra: "Hi vọng không có phiền toái gì."
Hóa ra người gào thảm đêm qua chính là Từ Thọ, quả nhiên là thiện hữu thiện báo ác giả ác báo, làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng, chỉ là không nghĩ tới báo ứng của hắn lại tới nhanh như vậy.
Không biết là vị nào anh hùng làm, ở trong lòng Đường Ninh thầm cho người kia 32 like, sau đó cũng không suy nghĩ đến chuyện này thêm nữa.
Từ Thọ có gãy chân hay không, là ai đánh gãy chân của hắn, lại chẳng có quan hệ gì với Đường Ninh hắn cả, Phương Hồng sắp lập tức phái người tới đón hắn tiến cung, ông ta cũng không nói Phương thục phi bị bệnh gì, lát nữa còn không biết như thế nào. . .
Hắn vừa nghĩ tới đây, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo.
"Đường Ninh ở đâu?"
"Nhanh kêu hắn đi ra!"
. . .
Đường Ninh nghe được tiếng ồn lầu dưới, đành cùng Lý Thiên Lan đi xuống, nhìn thấy mấy tên bộ khoái trong Hồng Tụ các, Hứa chưởng quỹ đang giải thích cùng bọn hắn.
Bộ khoái kia phất phất tay, nói ra: "Có lời gì, đến nha môn rồi nói với huyện lệnh đại nhân."
Đường Ninh đi xuống lâu, bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì thế?"
Bộ khoái kia nhìn hắn, hỏi: "Ngươi chính là Đường Ninh?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu: "Là ta."
"Chúng ta nghi ngờ đêm qua ngươi có quan hệ tới vụ án hành thích Võ An Hầu công tử." Bộ khoái kia đi lên trước, nói ra: "Theo chúng ta đi một chuyến đi."
Bành Sâm tiến lên một bước, đứng trước người Đường Ninh, Đường Ninh vỗ vỗ vai của hắn, nói ra: "Không có việc gì, vụ án này không liên quan gì đến ta, đến lúc đó giải thích rõ ràng liền tốt."
Mấy vị cô nương trong các cũng lo lắng nhìn qua hắn.
Hứa chưởng quỹ bước lên trước, lo lắng gọi: "Công tử. . ."
Đường Ninh khoát tay áo, nói ra: "Không cần lo lắng, huyện nha là nơi nói luật pháp, bọn hắn sẽ không làm gì ta."
Một tên bộ khoái nghe vậy, khóe miệng giật giật, rất nhanh đã giãn ra.
Đường Ninh nhìn tên bộ khoái kia ở phía trước, hỏi: "Khẳng định muốn ta và ngươi cùng về huyện nha sao?"
Bộ khoái kia lấy ra một tờ giấy giơ trước mắt hắn, nói ra: "Công văn huyện nha ở đây, còn có thể là giả?"
"Được." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Ta đi với các ngươi."
Bộ khoái kia thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa, cũng không dùng tới xích sắt hay gông xiềng gì đó.
Thân phận người đọc sách luôn có chút đặc thù, khi còn chưa xác nhận chính xác, bọn hắn cũng không thể quá phận.
Đường Ninh quay đầu nhìn Hứa chưởng quỹ, nói: "Lát nữa nếu có người tới tìm ta, cứ nói ta đi huyện nha."
Lý Thiên Lan đi lên trước, nói ra: "Ta và ngươi cùng đi."
"Không cần." Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Cùng bọn hắn đi một chuyến mà thôi, một hồi liền trở về."
Nói xong hắn đi ra Hồng Tụ các, những bộ khoái kia đi theo phía sau của hắn.
Lão khất cái uống một ngụm rượu, ợ một hơi, sau đó lắc đầu ngoa ngán thở dài: "Tự gây nghiệt, không thể sống. . ."