Chương 168: Cồn phu sư tử ngoạm
"Tại sao có thể như vậy!"
"Bọn hắn rốt cuộc có gọi được cứu binh tới hay không?"
"Ai zô, gấp chết người rồi, tại sao chuyện phía sau không có nữa?"
. . .
Bành chưởng quỹ đứng bên ngoài cửa phòng, nghe bên trong truyền đến tiếng ồn ào bèn nhanh chân đi vào.
Một nữ tử nhìn hắn tiến đến, lập tức hỏi: "Cha, phần sau của bản thảo « Tây Sương Ký » này đâu?"
Bành chưởng quỹ nhìn nàng một chút, lắc đầu nói: "Người kia chỉ đưa tới chương thứ nhất, phía sau cha cũng không có."
Nữ tử thất vọng, nói: "Nếu như hắn đưa tới đến phần tiếp, cha nhất định phải lập tức nói cho con biết."
Bành chưởng quỹ nhìn nữ nhi của chính mình một chút, thê tử và mấy nha hoàn trong nhà, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, truyện « Tây Sương Ký » này thật sự hay như vậy?
Khi nãy hắn đã xem hết tất cả, bản thảo hôm nay thu, có một phần đúng là đáng giá khắc bản, về phần kết quả sau cùng, hắn còn phải lại suy nghĩ một chút, mà bản « Tây Sương Ký » này, nhìn cũng chỉ là câu chuyện tình yêu nam nữ phổ thông, không có chỗ não đặc biệt, nhưng nếu không xuất sắc, làm sao có thể hấp dẫn tất cả nữ nhân trong nhà hắn được?
Hắn in sách đã nhiều năm, ánh mắt sớm đã luyện thành tinh, nếu không bây giờ cũng không có khả năng để dành vốn liếng, nhưng hắn cũng không phủ nhận, chính hắn cũng có thời điểm nhìn nhầm.
Hắn nhìn vẻ mặt của nữ nhi và mấy nha hoàn một chút, trong lòng thầm hoài nghi, chẳng lẽ cuốn sách này vốn là loại nữ tử thích đọc?
Nếu như là vậy thì quá tốt rồi, từ xưa nữ tử là đối tượng bại gia nhất, nếu có thể bắt lấy tâm tư của các nàng , còn sợ in sách ra bán không được?
Chỉ mới đọc chương mở đầu, hắn còn không thể quyết định, hắn vội vàng đuổi tới hiệu sách, vừa vào cửa đã hỏi: " Tác giả viết « Tây Sương Ký » kia có lưu lại địa chỉ không?"
Tiểu nhị giật mình, đưa một cuốn sổ thật dày tới, nói ra: "Đều ở nơi này."
Bành chưởng quỹ mở sổ ra, lật đến một tờ mới nhất, cẩn thận tra tìm một lúc, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Tất cả mọi người đều lưu lại tên tuổi cùng địa chỉ, nhưng tác giả « Tây Sương Ký » này lại không lưu lại, như vậy bọn hắn chỉ có thể chờ đợi lần sau người này tự mình tìm tới cửa.
Nếu trong đoạn thời gian này, hiệu sách khác lại hợp tác với hắn, chẳng phải là bọn hắn không công đã mất đi một cơ hội kiếm tiền?
Bành chưởng quỹ có chút nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nếu hắn lại xuất hiện, nhất định phải giữ hắn lại, phái người báo cho ta biết!"
. . .
Thông qua quan sát Đường yêu tinh mấy ngày nay, Đường Ninh hiểu rõ một đạo lý, cho dù võ công của nàng cao hơn nữa thì nàng vẫn là một nữ nhân, dùng đúng thủ đoạn đối phó với nữ nhân bình thường để đối phó nàng , thì vẫn có hữu hiệu.
Không có phim Hàn để nàng giết thời gian, thế thì để nàng đọc tiểu thuyết tình cảm.
Không phải Tổng giám đốc bá đạo yêu ta ở hậu thế, mà là câu chuyện tình yêu sầu triền miên của nam nữ trẻ tuổi thời đại này, để nàng đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết không thể kềm chế, Đường Ninh lại lặng lẽ luyện công, gắng sức đuổi theo , chờ đến khi Đường yêu tinh phát hiện nàng đã đánh không lại chính mình, hắc hắc hắc. . .
Đường yêu tinh khoanh tay trước ngực nhìn hắn: "Ngươi lại đang cười cái gì?"
Đường Ninh lập tức hoàn hồn, hỏi: "Mới vừa nói đến chỗ nào?"
Đường Yêu Yêu nhắc nhở: "Nói đến Liễu Mộng Mai vào kinh thành dự thi. . ."
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Liễu Mộng Mai vào kinh thành dự thi, Đỗ Lệ Nương đi theo bên cạnh hắn, hai người ở kinh sư ân ân ái ái, như keo như sơn. . ."
« Mẫu Đơn Đình » và « Tây Sương Ký » đều là tứ đại cổ điển hí kịch của Trung Quốc, đều là tác phẩm ai ai cũng thích, cũng đều có tính khiêu chiến đối với phong kiến lý học, Trần quốc có kế thừa cũng có vứt bỏ đối với văn học thời Tống lý, tập tục xã hội muốn mở rộng một chút, sách này mặc dù không có khả năng được chủ lưu tán thành, nhưng vẫn có thị trường rất lớn.
Đường Yêu Yêu khi thì nghe nhập thần, khi lại cúi đầu thầm xì.
« Tây Sương Ký » kể về thư sinh nghèo leo tường trộm tiểu thư, trong « Mẫu Đơn Đình » lại là nam tử vào kinh thành đi thi, nữ tử đi theo, tình chàng ý thiếp.
Những chuyện này nghe sao lại thấy có chút quen thuộc. . .
. . .
Tiểu Ý các nàng chẳng mấy chốc sẽ đến kinh sư, mỗi ngày ngoại trừ kể chuyện xưa cho Đường yêu tinh, Đường Ninh sẽ viết bản thảo, chớp mắt đã qua mười ngày.
Trong mười ngày này, Tô Mị tới qua hai lần, mỗi lần đều là vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, cũng không biết mỗi ngày nàng đang bận thứ gì, nhìn dáng vẻ rất phí công.
Sau khi Đường yêu tinh đến, Lý Thiên Lan chuyển từ mỗi ngày đều đến biến thành hai ngày có thể là ba ngày một lần, thời gian mỗi lần cũng đều rất ngắn, Đường Ninh cũng chỉ nghe nàng đề cập qua hai câu, sứ thần Sở quốc cùng Trần quốc thương nghị chuyện gì, năm trước đã bắt đầu, đến bây giờ mà vẫn chưa đạt thành nhất trí ý kiến.
Về phần nữ tử gọi là Đường Thủy kia, một lần hắn cũng không có nhìn thấy.
Cho tới hôm nay, hắn mới viết xong « Tây Sương Ký » cùng « Mẫu Đơn Đình », lại kiểm tra từ đầu đến đuôi sửa lại một lần.
Nhớ tới một chương bản thảo gửi ra ngoài kia, hắn đổi lại một thân áo choàng kia, từ cửa sau Hồng Tụ các đi ra ngoài.
Tây Thị, Tùng Trúc trai.
Bành chưởng quỹ ngồi trên ghế, khi thì liếc mắt ra ngoài cửa, trông mòn con mắt, trong mắt ẩn hiện lo lắng.
Mười ngày, từ khi người kia gửi bản thảo « Tây Sương Ký » đến nơi đây, thời gian đã ròng rã trôi qua mười ngày.
Trong mười ngày này, hắn để nữ nhi đưa chuyện chia sẻ cho mấy vị khuê mật, không nghĩ tới đúng là được nhất trí khen ngợi, mỗi ngày nữ nhi đều muốn thúc dục hắn mấy lần, trong lòng của hắn cũng là lo lắng vạn phần, nhưng người kia tựa như biến mất vậy, nếu như không phải trên thị trường cũng không xuất hiện « Tây Sương Ký », một tia hi vọng trong lòng của hắn cuối cùng cũng đã sớm tan vỡ.
Ở cửa ra vào, một người mặc áo choàng đi đến.
Đây là nhà sách thứ năm mà Đường Ninh đi vào, bốn nhà trước đã biểu thị « Tây Sương Ký » cũng không hấp dẫn người, để hắn đi chỗ khác, nếu như nhà này cũng trả lời chắc chắn, hắn phải ngẫm lại biện pháp khác.
Nhìn thấy hắn đi tới, tiểu nhị Tùng Trúc trai đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Chưởng quỹ, chính là hắn!"
Tinh thần Bành chưởng quỹ chấn động, lập tức đi tới, đi đến trước người Đường Ninh, hạ giọng nói: "« Tây Sương Ký » các hạ viết?"
Đường Ninh nhìn chưởng quỹ kia một chút, gật đầu nói: "Là ta."
"Mời ngồi!" Bành chưởng quỹ lập tức vươn tay, quay đầu đối với tiểu nhị kia nói ra: " Trà tốt nhất!"
Sau khi nước trà được bưng lên, ông ta mới nhìn Đường Ninh, cười hỏi: "Không biết xưng hô với các hạ như thế nào?"
"Lý Thanh." Trong áo choàng truyền đến tiếng khàn khàn.
Đường Ninh cẩn thận suy nghĩ, nếu như tiểu hào dùng Vương Thực Phủ để viết ra « Tây Sương Ký », thì phải tiếp tục sử dụng, đến lúc đó « Mẫu Đơn Đình » cũng phải là Vương Thực Phủ viết, « Trường Sinh điện » cũng phải là Vương Thực Phủ viết, cứ như vậy, Thang Hiển Tổ và Hồng Thăng ở dưới suối vàng có thể sẽ vì quyền tác phẩm mà đánh nhau cùng Vương Thực Phủ.
Đã chép sách của người ta, vẫn nên đứng thêm phiền cho người khác thì hơn.
Bành chưởng quỹ có chút hiếu kỳ quan sát người dưới áo choàng, nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt người đối diện, hắn thu hồi lòng hiếu kỳ, cười nói: "Các hạ viết « Tây Sương Ký », ta đã nhìn qua, truyện này cũng tạm được, không biết « Tây Sương Ký » này có mấy quyển?"
Nếu tính phần gửi tới đây là một quyển, trong lòng Đường Ninh đánh giá một chút, nói ra: "20 quyển."
"20 quyển?" Hai mắt Bành chưởng quỹ tỏa sáng, trầm ngâm một lát, nhìn xem Đường Ninh, cười nói: "Ngươi giao « Tây Sương Ký » cho bản điếm khắc bản, mỗi một quyển, ta đưa cho công tử mười lượng bạc xem như nhuận bút, như thế nào?"
Không đợi Đường Ninh trả lời, Bành chưởng quỹ lại nhìn hắn, nói ra: "Chắc hẳn công tử cũng hiểu rất rõ về giá thị trường nghề này, mười lượng bạc đã là một giá tiền rất cao."
Trước khi Đường Ninh gửi bản thảo, hắn đã tìm hiểu qua giá thị trường.
Bành chưởng quỹ nói không sai, mười lượng bạc đúng là không hề ít, một quyển mười lượng bạc, trong toàn bộ ngành nghề, cũng được tính là giá cả trung đẳng, phần lớn người cũng chỉ có thể đạt được một chút nhuận bút ít đến thương cảm, lăn lộn đủ ấm no mà thôi.
Chỉ là, mười lượng bạc đối với người bình thường thì không hề ít, nhưng với hắn mà nói lại không đáng là gì.
Mười lượng bạc ngay cả một hạt trân châu gắn trên chiếc trâm của Đường yêu tinh cũng không mua được, tại kinh sư, cũng chỉ mua được một nhà xí mà thôi.
"« Tây Sương Ký » có thể giao cho nhà các ngươi độc quyền khắc bản, lợi nhuận bán được, ta sáu ngươi bốn." Dưới áo choàng truyền đến một tiếng không thể nghi ngờ.
"Cái gì?"
Bành chưởng quỹ trực tiếp từ trên ghế đứng lên, hắn vốn cho rằng đối với tên thư sinh nghèo trước mắt ngay cả chân dung cũng không dám lộ ra này, mười lượng bạc đã có thể làm cho hắn mang ơn mình.
Không nghĩ tới hắn lại giở công phu sư tử ngoạm như thế, lợi nhuận bán được, há miệng chính là sáu thành, coi họ Bành hắn chính là đồ đần sao?