Chương 175: Tìm kiếm Lý Thanh
Kinh sư, cửa ra vào tửu lâu nào đó có rất nhiều dân chúng đang đứng vây quanh, cố gắng vươn cổ vào trong tửu lâu nhìn quanh.
"Chuyện gì thế?"
"Bên trong giống như đánh nhau."
"Chưởng quỹ Tụ Tân lâu này cũng thật xui xẻo, tháng này đã là lần thứ hai có hoàn khố sinh sự ở đây rồi?"
"Chuyện này cũng không có cách, làm ăn ở kinh sư mà không có chỗ dựa, thì chỉ có thể bị người khi dễ."
Đám người đang không ngừng nghị luận, phía trước đám người lại truyền đến một trận xôn xao, sau đó nhanh chóng lui lại, sắc mặt Đường Chiêu âm trầm từ bên trong đi tới.
"Là vị Nhị thiếu gia Đường gia kia!"
"Đã có một thời gian hắn không xuất hiện ở bên ngoài, không ngờ hắn vừa xuất hiện đã gây ra chuyện như vậy."
"Ai, nói nhỏ chút nói nhỏ chút, nhà Đường thượng thư không thể trêu vào, không thể trêu vào. . ."
Trong Tụ Tân lâu, bàn ghế đổ đầy đất, mấy người khách ngã trên mặt đất, ôm đầu đau đớn rên rỉ, trên người bị thương nhiều chỗ.
Mấy tên tiểu nhị của Tụ Tân lâu vội đi lên đỡ khách nhân bị thương và dựng bàn ghế bị đổ lên, một mặt bất đắc dĩ, chưởng quỹ đứng ở một bên, vẻ mặt xúi quẩy.
Kinh sư mặc dù phồn hoa, mở tửu lâu ở đây vĩnh viễn không cần lo lắng về sinh ý, nhưng đôi khi đột nhiên cũng sẽ gặp được chuyện rủi ro.
Ví dụ như vị Nhị thiếu gia Đường gia vừa rồi không biết uống nhầm thuốc gì rồi, mấy vị khách nhân còn đang ăn cơm ngon lành, hắn lại nổi giận đùng đùng từ trong nhã các đi ra, hất tung bàn của những khách nhân kia, thấy người là đánh, giống như là bị động kinh vậy. . .
Trong « Tây Sương Ký » , Đường thượng thư có nhi tử là Đường Chiêu, chính là một tên chuyên gia ỷ vào thế lực gia tộc, làm xằng làm bậy ăn chơi khắp nơi, trong hiện thực, Đường Chiêu và Đường Chiêu* tuy khác một chữ, tính cách lại không khác nhau chút nào, đều là vương bát đản - nhi tử rùa đen chuyên gia làm xằng làm bậy khắp nơi!
Truyện Tây Sương Ký tuy là hư cấu, nhưng một số nội dung trong đó, lại lấy tài liệu trong cuộc sống sinh hoạt, bởi vậy có thể thấy được, vị tài tử Lý Thanh chưa từng lộ diện kia cũng đã tốn một phen tâm tư. . .
Chưởng quỹ Tụ Tân lâu nhìn đám khách nhân trong lâu bị kinh sợ, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, để mọi người chịu kinh hãi rồi, tiêu phí hôm nay của mọi người ở Tụ Tân lâu, đều được miễn phí. . ."
Đầu đường, một thanh niên sau lưng Đường Chiêu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: "Nhị thiếu gia, bọn hắn nói Đường Chiêu, là Đường Chiêu trong sách, chỉ trùng hợp mà thôi, ngươi cần gì phải nổi giận lớn như vậy?"
"Trùng hợp?" Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, "Đường Chiêu là trùng hợp, Đường thượng thư cũng là trùng hợp sao?"
Người trẻ tuổi lập tức không dám nói gì.
"Tìm!" Sắc mặt Đường Chiêu âm trầm, nói ra: "Ẩn dụ trọng thần trong triều, thật to gan, tìm Lý Thanh kia ra cho ta!"
Trên mặt thanh niên kia có chút bất đắc dĩ, nếu có thể dễ dàng tìm ra Lý Thanh này như vậy, sớm đã bị những nữ nhân cuồng nhiệt yêu thích « Tây Sương Ký » kia thay phiên chà đạp, còn có thể đến phiên hắn?
Hắn nhìn Đường Chiêu, mặt lộ vẻ khó xử, nói ra: "Nhị thiếu gia, từ khi Thường huyện lệnh rơi đài, loại chuyện này chúng ta không tìm được nhân thủ. . ."
. . .
Buổi sáng Đường Ninh ra ngoài tản bộ một vòng, thuận tiện đi Tùng Trúc trai nhìn xem, bản đầy đủ của hai quyển sách đã cho Bành chưởng quỹ, hắn cũng không cần mặc áo choàng đi tới đó nữa, đứng từ xa nhìn một cái, thấy người xếp hàng so với mấy ngày trước đó còn nhiều hơn, sau đó mới vui vẻ trở về.
"Uy, các ngươi có nghe nói không, ngày hôm qua công tử nhà Đường thượng thư-Đường Chiêu gây sự ở Tụ Tân lâu đấy!"
"Nghe nói hắn đập phá Tụ Tân lâu, còn đánh người bị thương nữa!"
"Đánh người bị thương, sao ta lại nghe nói là chết mất hai người?"
"Không thể nào, chết mất hai người thì chuyện này đã sớm làm lớn chuyện."
"Ai biết được, lấy quan hệ Đường gia, hắn có thật sự đánh chết người, quan phủ cũng không quản được. . ."
"Ai, Đường thượng thư, Đường gia, Đường Chiêu, Đường Chiêu. . . , ngươi nói Lý Thanh kia thật đúng là dám viết, hắn không sợ chọc giận Đường gia sao!"
. . .
Đường Ninh đi tới nghe lỏm, càng nghe càng kinh hãi.
Vị Nhị thiếu gia Đường gia này, có phải đầu nên thiếu óc hay không?
Hắn vốn đã là người nổi tiếng có nhân khí rất cao ở kinh sư, không làm mấy chuyện người tốt chuyện tốt để phủi sạch quan hệ với trong Đường Chiêu « Tây Sương Ký », ngược lại hắn còn gây ra một màn như thế, đây không phải là tự mình đổ bô lên trên đầu mình à?
Các nữ tử ở kinh sư sư chỉ hận một nhân vật tồn tại trong tiểu thuyết hư cấu, phẫn uất trong lồng ngực vốn không thể nào biểu đạt, Đường Chiêu Đường công tử cứ như vậy nhảy ra, vô tư lại vĩ đại hấp dẫn tất cả hỏa lực.
Đường Ninh lượn một vòng, nghe được Nhị công tử Đường gia là một tên hỗn trướng vương bát đản đầu thì hỏng, chân tay lại chảy mủ, từ đứa bé tới lão ẩu 80 tuổi đều không buông tha, còn cùng công tử Lưu Lý nhà Lễ Bộ thị lang duy trì quan hệ nam nam không đứng đắn. . .
Cố sự đặc sắc, Đường Ninh cũng không đành lòng nghe tiếp.
Đường gia.
Đường Kỳ đầy mặt giận dữ, chỉ vào Đường Chiêu, chất vấn: "Ngươi lại làm cái gì?"
"Con không có làm cái gì mà!" Đường Chiêu vô tộ nói, hôm qua hắn ở Tụ Tân lâu không nhịn được ra tay đánh mấy người, bên ngoài làm sao lại truyền hắn gian dâm cướp bóc làm việc ác bất tận ngay cả lão thái 80 tuổi cũng không buông tha chứ?
"Ngươi không làm gì mà lại có nhiều người mắng ngươi như vậy? Đồ hỗn trướng, mới một ngày thôi mà ngươi đã gây ra tai họa lớn như vậy, trước khi thi tỉnh, ngươi thành thành thật ở trong nhà cho ta!"
"Cha, người không thể như vậy. . ." Đường Chiêu lộ vẻ hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Cha, con mới ra ngoài một ngày, cha, người không thể như vậy!"
Sau khi Đường Chiêu bị kéo xuống dưới, Đường Kỳ xoay người, nhìn huynh trưởng của mình, nói ra: "Chiêu nhi mặc dù hồ nháo chút, nhưng lần này cũng là gặp tai bay vạ gió, nguồn cơn mọi chuyện là do quyển « Tây Sương Ký » kia."
"Đã tra được tin tức về Lý Thanh chưa?"
"Đã cho người đến hỏi vị chưởng quỹ kia của Tùng Trúc trai, hắn cũng không rõ ràng, mỗi lần người kia tớ đều mang áo choàng, những ngày gần đây, đều để chưởng quỹ Tùng Trúc trai đặt ngân phiếu ở một chỗ." Đường Kỳ lắc đầu, nói ra: "Người này làm việc rất cẩn thận, nhất định là có mục đích gì đó không thể cho ai biết."
Đường Kỳ nhìn Đường Hoài, nói ra: "Chuyện Lý Thanh tạm thời không vội, « Tây Sương Ký » kia không thể lại để cho bọn hắn bán, nếu không sợ là danh dự Đường gia chúng ta sẽ có hại."
Nếu chỉ là một bản tiểu thuyết phổ thông tranh luận, Đường Kỳ tất nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Nhưng trong quyển « Tây Sương Ký » này đó có rất nhiều chỗ đều ám chỉ Đường gia, Đường thượng thư, Đường Chiêu, chuyện này đã hết sức rõ ràng, nếu tùy ý để nó phát triển, không lâu sau Đường gia sẽ trở thành trò cười của cả kinh sư.
Đường Hoài nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Ta đã để cho người ta an bài."
Thượng Thư tỉnh, một lão giả râu tóc bạc trắng lật ra một bản tấu chương, để sang ở một bên, nói ra: " « Tây Sương Ký » và« Mẫu Đơn Đình » này không biết là sách gì, tính cả một bản này, Ngự Sử đài và Lễ bộ, đã đưa lên sáu bản sổ gấp, yêu cầu cấm hai quyển sách này."
Thượng Thư tỉnh quản lý Lục bộ, do hai vị tả hữu thừa tướng tọa trấn, mỗi ngày đều cần xử lý tấu chương các bộ đưa lên, đại sự trình cho Thiên Tử, về phần loại việc nhỏ như thỉnh cầu cấm sách nào đó này, tất cả chỉ dựa vào một ý niệm của hai vị thừa tướng.
Một lão giả khác đang đọc tấu chương, không thèm ngẩng đầu, nói ra: "Ngự Sử đài và Lễ bộ sẽ không ăn no rửng mỡ, nếu đã như vậy, vậy thì cấm đi."
Lão giả kia nhẹ gật đầu, nhấc lên bút son, vẽ một vòng tròn trên bản tấu chương đó.
Đối với một số người ở kinh sư, mỗi ngày xem « Tây Sương Ký » có quyển mới hay không đã trở thành thói quen.
Hôm nay, không ít người giống thường ngày, đi tới cửa Tùng Trúc trai, dự định xếp hàng mua sách, mới phát hiện tình huống có chút không giống với thường ngày.
Từng đội từng đội quan sai từ trong Tùng Trúc trai đi ra, giơ lên không ít sách sách, không chỉ là Tùng Trúc trai, một con đường hiệu sách, tất cả cửa hàng, đều có quan sai đi vào.
Có người nhìn thấy Bành chưởng quỹ đứng ngoài cửa hàng, hỏi: "Chưởng quỹ xảy ra chuyện gì thế?"
Bành chưởng quỹ cười khổ nói: "Triều đình đã liệt « Tây Sương Ký » cùng « Mẫu Đơn Đình » vào sách cấm, không cho phép bán, quyển mới trong cửa hàng, cũng đều bị kiểm tra rđi rồia đem ."
"Cái gì!" Mọi người kinh hã kêu lớn, có người vội vàng hỏi: "« Tây Sương Ký » còn có ba quyển mới kết thúc, « Mẫu Đơn Đình » còn chí ít mười quyển, sao có thể nói cấm là cấm, tất cả mọi người chờ đọc kết cục mà, các ngươi không thể như vậy mà!"
Bành chưởng quỹ lại cười khổ, lắc đầu nói: "Chúng ta cũng không thể chống lại mệnh lệnh triều đình, còn xin mọi người thông cảm. . ."
"Chuyện này làm sao mà người ta thông cảm được, chỉ còn có ba quyển, cho dù không thể khắc bản, cũng cho chúng ta xem hết lại cấm chứ!"
"Chưởng quỹ, mau lấy ra bản thảo!"
"Thật sự là xin lỗi, bản thảo cũng bị lấy đi. . ."
"Lý Thanh đâu, Lý Thanh ở nơi nào, hắn nhất định có vài quyển phía sau!"
"Đúng vậy, chưởng quỹ, ngươi nhanh gọi Lý Thanh đi ra!"
. . .
« Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » đột nhiên bị cấm, khiến một đám người mỗi ngày đều đang chờ đợi « Tây Sương » qua quyển mới bị một gậy vào đầu, chỉ còn ba quyển « Tây Sương » cứ bị cấm như vậy, vị tài tử gọi là Lý Thanh này, trêu chọc tâm tình mọi người đến một cái chỗ cao, rồi cứ mai danh ẩn tích như vậy.
Trong kinh rất nhiều kẻ yêu thích « Tây Sương » đều tụ tập cùng một chỗ, ngoại trừ mắng triều đình ra cũng chỉ còn lại có một việc.
Tìm kiếm Lý Thanh!
Đường Chiêu cùng Đường Chiêu =唐昭 cùng 唐钊