Chương 177: Có quan hệ gì tới ta?
Chuyện kết minh với Sở quốc này, Trần Hoàng đã do dự hồi lâu, nên đương nhiên hắn sẽ không nhàn đến mức ngay cả một bản sách cấm mà hắn cũng sẽ tự mình hỏi đến, chỉ là hắn vừa mới đồng ý với Thục phi và mấy vị phi tử, quân vô hí ngôn, chẳng lẽ hiện tại hắn lại đi nói cho Thục phi là quyển sách mà các nàng muốn xem kia bị triều đình cấm rồi?
Lăng Vân suy nghĩ một lúc rồi bẩm báo: " Sau khi hai vị tể tướng thương nghị đã quyết định."
Trần Hoàng nhíu mày, hỏi: "Hai vị tể tướng sẽ không nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì lại đi cấm một quyển sách, « Tây Sương Ký » bị cấm vì lý do gì?"
Lăng Vân suy tư một lát: "Nghe nói, là có rất nhiều ngự sử cảm thấy cuốn sách này miêu tả chuyện tình yêu nam nữ, sẽ dạy hỏng nữ tử, ảnh hưởng tới phong hoá. . ."
"Trên thị trường có nhiều chuyện miêu tả tình yêu nam nữ lắm, trước đó làm sao không thấy bọn hắn cấm?" Lý do này hiển nhiên không thể khiến Trần Hoàng tin phục.
Lăng Vân lại nghĩ một lúc rồi nói: "Hồi bệ hạ, thần còn nghe nói, trong cuốn sách này có ám chỉ công tử Đường Chiêu của Đông Đài xá nhân Đường Kỳ, trong sách khuếch đại hắn thành một tên thiếu gia ỷ chỉ biết ăn chơi, chuyên gia thế hiếp người. . ."
"Khuếch đại?" Trần Hoàng giật mình, nhịn không được cười lên, "Nói nhi tử Đường Kỳ hắn là thiếu gia ăn chơi ỷ thế hiếp người, có chỗ nào cần khuếch đại? Đường gia vì bảo về mặt mũi cho chính mình, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, chẳng lẽ bọn hắn không biết, cứ như vậy, tất cả mọi người ở kinh sư đều biết Đường gia bọn hắn không biết xấu hổ?"
"Bệ hạ, vậy « Tây Sương Ký » này. . ."
Trần Hoàng nghĩ nghĩ, nói: "Trước tiên ngươi đưa cuốn sách này cho trẫm nhìn xem."
Khi « Tây Sương Ký » bán chạy hàng nhất, trong vòng một ngày đã bán mấy ngàn quyển sách, mặc dù triều đình liệt cuốn sách này vào danh sách cấm, tiêu hủy hàng tồn ở các hiệu sách lớn, nhưng thư tịch trong nhà người khác, bọn hắn không tiêu hủy được.
Huống chi, hiệu sách đã không thể bán công khai, nhưng con đường trong bóng tối, còn có không ít.
Không bao lâu sau, Lăng Vân đã lấy được 17 quyển « Tây Sương Ký » trên thị trường đến đặt ở trên bàn Trần Hoàng.
Trần Hoàng mở ra xem qua, nói ra: "Cũng không ám chỉ Đường gia, chỉ nói Đường Chiêu là hoàn khố, chẳng lẽ còn oan uổng Đường gia hắn hay sao?"
"Về phần dạy hư nữ tử, ảnh hưởng tới phong hoá, cũng không hề nghiêm trọng như vậy , dựa theo tiêu chuẩn này, hơn một nửa sách trên thị trường đều phải cấm. . . , Nhưng nếu đã cấm, cũng dễ tính đi." Hắn nhìn về phía Lăng Vân, nói ra: "Ngươi để người dưới tra một chút, tìm ra tác giả quyển sách này, để hắn đưa ba quyển cuối cùng « Tây Sương Ký » vào trong cung, thưởng cho hắn chút bạc làm bồi thường."
Lăng Vân khom người nói: "Thần tuân chỉ."
. . .
Thi tỉnh đến gần, ngay cả Tiêu Giác cũng đóng cửa không ra, nước đến chân mới ôm chân phật, còn Đường Ninh thì mỗi ngày đều bôn ba ở bên ngoài.
Hắn đang đi xem nhà.
Mặc kệ kết quả khoa cử hai tháng sau như thế nào, hắn đại khái là sẽ lưu lại kinh sư thời gian dài, dương nhiên muốn chọn một tòa nhà thoải mái dễ chịu lại hài lòng để ở.
Cũng may giá phòng ở kinh sư mặc dù so với những địa phương khác có cao hơn, nhưng cũng không cao đến tình trạng không thể mua, viết hai quyển sách thái giám, hắn đã đủ tiền có thể mua một tòa nhà diện tích không nhỏ trong kinh sư.
Chỉ tiếc là đã xem rất nhiều nhà rồi mà hắn vẫn không chọn được căn nào hài lòng.
Một tên cò mồi đi theo hắn, nói ra: "Khách quan, nếu không ngài tiếp tục đi xem nữa, ta vẫn còn có hai tòa nhà rất thích hợp với ngài. . ."
Đường Ninh phất phất tay, dựa vào đám cò mồi này tìm phòng cũng không đáng tin cậy, vẫn nên chờ thi xong, để Tiêu Giác giúp đỡ tìm xem, Tiêu tiểu công gia hẳn là đáng tin cậy hơn những tên cò mồi này.
Đường Yêu Yêu đi theo phía sau hắn, đi theo hắn xem nhiều nơi như vậy, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn tìm nhà như thế nào?"
"Vị trí tốt một chút, lớn một chút." Đường Ninh nói một câu, lại lắc đầu, nói ra: "Đáng tiếc những chỗ như vậy sớm đã bị người khác chiếm, khó tìm."
Hắn đi trên đường, chợt có một bóng người đụng đến, đưa tay vào trong ngực.
Đường Yêu Yê ở sau lưng thấy vậy, một tay đã cầm tới chuôi kiếm, chỉ thấy người kia từ trong ngực móc ra một quyển sách, thần bí nói ra: "Công tử, muốn mua sách sao, « Tây Sương Ký » bản đầy đủ, ban đêm một mình xem, đảm bào ngươi xem xong còn còn muốn xem tiếp!"
Có người bán Tây Sương Ký đồ lậu thì Đường Ninh có thể lý giải, nhưng hắn không biết "Bản đầy đủ" này là thứ gì, hắn nhận lấy quyển sách kia, nói: "Ta xem trước một chút."
Hắn tùy ý mở ra, chỉ nhìn mục lục đã giật mình tại chỗ, không khỏi liếm môi một cái.
Thế này sao lại là bản đầy đủ của « Tây Sương Ký » chứ, rõ ràng là căn cứ vào « Tây Sương Ký » cải biến thành tiểu thuyết đồng nhân diễm tình.
Mà tác giả cải biên này cũng quá không phải người, viết Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh còn chưa tính, ngay cả Hồng Nương cũng không buông tha. . . , tiểu thuyết diễm tình nha, không buông tha Hồng Nương cũng có thể lý giải, tên phát rồ này ngay cả Thôi phu nhân cũng không buông tha!
Lui thêm bước nữa, Thôi phu nhân thì Thôi phu nhân đi, nói không chừng có người sẽ ưa thích luận điệu này, nhưng là ngay cả Đường Chiêu mà cũng không buông tha, thế này thì có chút quá phận. . .
Đường Yêu Yêu nghiêng đầu lại gần, hỏi: "Sách gì đấy, ta xem một chút."
Đường Ninh vội vàng đóng quyển sách kia lại, ném trả cho người kia, nói ra: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
Người kia có chút tiếc nuối, lại có chút lý giải.
Bên người có mỹ nhân như vậy, đích thật là không cần nhìn loại sách này.
Hắn nhìn chung quanh một chút, lại phát hiện một mục tiêu mới, lập tức xông tới, tiến đến bên người một người trẻ tuổi mặc nho sam, nhỏ giọng hỏi: "Công tử, muốn mua sách sao, « Tây Sương Ký », bản đầy đủ, có Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh * "
"Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh có gì đáng xem?" Người trẻ tuổi liếc hắn, tiếp tục đi về phía trước.
"Không thích nhìn Trương Sinh cùng Thôi Oanh Oanh, còn có Trương Sinh cùng Hồng Nương. . ."
"Ai, công tử chớ đi mà, Thôi phu nhân, thích xem Trương Sinh và Thôi phu nhân sao?"
Bước chân người trẻ tuổi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Đường Ninh vốn muốn đi Tùng Trúc trai nhìn xem, nhưng khi cùng Đường Yêu Yêu đi qua đó, từ xa đã thấy mấy tên quan sai đứng ở cửa Tùng Trúc trai.
Bành chưởng quỹ đứng ở cửa ra vào, một mặt bất đắc dĩ nói ra: "Quan sai đại nhân, ta thật sự không biết Lý Thanh, mỗi lần hắn tới đều là mặc áo choàng, ta cũng không biết hắn có dáng dấp ra sao, là thân phận gì. . ."
Xem ra quyết định ban đầu của hắn là đúng, thêm một thân phận sẽ nhiều thêm một tầng bảo hộ, tiểu hào Lý Thanh này đã phế đi, lần sau có thể cân nhắc tới Lý Chiếu.
Hai người từ đi qua cửa Tùng Trúc trai, trong hoàng cung Lăng Vân đã đi vào Ngự Thư phòng.
Trần Hoàng nhìn hắn một chút, cau mày nói: "Đã mấy ngày rồi còn không có điều tra ra?"
Lăng Vân khom người nói: "Hồi bệ hạ, thần đã tra ra được thân phận Lý Thanh."
"Tra ra được?" Trần Hoàng nhìn hắn, nói ra: "Vậy còn không mau đi!"
Lăng Vân ngẩng đầu, nói ra: "Bệ hạ, thân phận Lý Thanh này. . ."
. . .
Một lát sau, Trần Hoàng đứng lên, khó có thể tin nói: "Lại là hắn?"
Lăng Vân khom người nói: "Mặc dù thần cũng không thể tin được, nhưng những ngày gần đây, thần thật vất vả mới tra được chút manh mối, đủ chứng cứ đều chỉ rõ, Lý Thanh chính là hắn."
"Đường gia, Đường Chiêu. . . , khó trách a!" Trần Hoàng lẩm bẩm một câu, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, cười nói: "Chuyện về Đường gia có chút thú vị."
"Chuyện này dừng ở đây đi." Hắn nhìn Lăng Vân, nói ra: "Ngươi đi Bình An huyện nha một chuyến, lấy ba quyển cuối cùng kia mang về cho trẫm, đưa đến chỗ Thục phi."
Sau đó Trần Hoàng lại quay đầu, phân phó nói: "Ngụy Gian, tuyên hai vị thừa tướng tiến cung, trẫm có chuyện quan trọng muốn trao đổi cùng bọn hắn."
. . .
Mấy ngày nay Đường Ninh đều chạy ở bên ngoài, nghe được nhiều nhất chính là suy đoán liên quan tới « Tây Sương Ký » bị cấm.
Bách tính kinh sư gần như đã đạt thành nhất trí, tiểu thuyết trên thị trường so với « Tây Sương Ký » còn vượt tiêu chuẩn hơn mà cũng không có bị cấm, duy chỉ có cấm Tây Sương, hiển nhiên không thể nào là bởi vì nguyên nhân "Đồi phong bại tục".
Sở dĩ « Tây Sương » trở thành sách cấm, chỉ là bởi vì ám chỉ Đường gia, chỉ là bởi vì biểu đạt bất mãn đối với những con nhà giàu này ở kinh sư, chỉ là thay toàn dân biểu đạt chút ý kiến thôi mà cũng rơi vào kết cục như vậy.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Đường gia trong lòng dân gian tuột dốc không phanh.
Cùng là họ Đường, Đường Ninh và Đường Yêu Yêu đối với loại hành vi vô sỉ này của Đường gia biểu thị vô cùng xem thường.
Đường Ninh đang khinh bỉ mấy lần trong lòng lại nhìn thấy Lăng Vân từ bên ngoài đi tới.
Lăng Vân là hồng nhân bên người Trần Hoàng, hắn xuất hiện nhất định có quan hệ cùng Trần Hoàng.
Lăng Vân đi đến bên cạnh hắn, không nói nhảm nửa câu, đi thẳng vào vấn đề nói ra: "Bệ hạ để cho ta tìm tới Lý Thanh, lấy ba quyển « Tây Sương Ký » cuối cùng mang về cung đi."
Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn tìm là Lý Thanh, đến nơi này làm gì, chuyện này cùng ta có quan hệ gì?"