Chương 178: Giải Cấm « Tây Sương »
Sắc mặt Lăng Vân không thay đổi nhìn hắn, nói: "Đường giải nguyên, ngươi vẫn nên mau giao ba quyển « Tây Sương Ký » cuối cùng ra đi, đừng để bệ hạ sốt ruột chờ."
Kỳ thật Lăng Vân vừa mới mở miệng, Đường Ninh đã biết bọn hắn đã tra ra được.
Quả nhiên vẫn không thể xem thường lực lượng của cơ quan quốc gia, hắn đã cẩn thận như thế rồi, mà vẫn bị người tìm tới cửa thúc canh.
Một phần bản thảo duy nhất trên tay hắn đã đưa cho Lý Thiên Lan, Đường Ninh giang tay ra, nói: " Hiện tại trên tay của ta không có ba quyển sau, nếu không ngày mai ngươi tới lấy?"
Lăng Vân không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn người khác rất không thoải mái, Đường Ninh đứng lên, nói ra: "Nếu ngươi không để ý, thì ở chỗ này chờ ta viết xong."
Không ngờ Trần Hoàng nhìn uy nghiêm mười phần như thế mà cũng ưa thích loại tiểu thuyết này, nhưng nhìn thái độ của vị Lăng đại thống lĩnh này, có vẻ hoàng đế cũn không có ý định trị tội hắn viết một cuốn sách "Đồi phong bại tục", cũng không biết ngài ấy có thể giải cấm cho « Tây Sương Ký » hay không, mặc dù nói Lý Thanh chỉ là một tiểu hào, nhưng tiểu hào cũng có tôn nghiêm, hắn cũng không muốn đời sau bị người khác gọi là "Thái giám chết bầm" .
Hắn đi đến thư phòng, Lăng Vân cũng đi tới, ngồi xuống bàn trong phòng.
Đường Ninh nghĩ nghĩ, thử thăm dò: "Bệ hạ còn nói gì không?"
Lăng Vân ánh mắt nhìn về phía khác, thản nhiên nói: "Không có."
Mặc dù chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng Đường Ninh đại khái biết được tính tình vị Lăng thống lĩnh này cũng giống như Bành Sâm, hắn cũng không hỏi thêm nữa, nhấc bút lên bắt đầu viết ba quyển « Tây Sương » sau cùng.
Sau khi giao ba quyển cuối cùng cho Lăng Vân, rồi tiễn hắn về, Đường Ninh vuốt vuốt cổ tay chua xót, đi đến trong viện.
Từ « Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » là có thể nhìn ra, độc giảở kinh sư vẫn thích loại luận điệu này, chép sách vẫn có thể xem là một đường tắt kiếm tiền hữu hiệu.
Nhưng về sau nếu còn chép thì vẫn nên chép sách ôn hòa một chút đi, sách cấm mặc dù dễ bán, nhưng suy nghĩ vì an toàn và danh dự, hắn vẫn không cần điên cuồng thăm dò biên giới hài hòa.
Hắn hoạt động tay chân một chút, trong khi hắn định luyện công một lúc để giãn người, thì trong cung, hai lão giả từ trong Ngự Thư phòng chậm rãi đi ra.
Làm hai đại trụ cột trong triều, hai vị thừa tướng thường xuyên thương nghị quốc gia đại sự cùng Thiên Tử ở Ngự Thư phòng, lần này cũng ở trong Ngự Thư phòng hơn một canh giờ.
Vương thừa tướng quay đầu nhìn người bên cạnh mình, nói: "Hai nước Trần Sở kết minh, những dị tộc trên thảo nguyên kia nhất định khó mà ngăn cản, nếu có thể diệt trừ uy hiếp này, có thể bảo đảm phương bắc an ổn ít nhất mười năm, bệ hạ dường như đã hơi dao động."
Vị lão giả kia lắc đầu, nói: "Không có uy hiếp từ người Túc Thận, phương bắc Trần quốc mặc dù an ổn, nhưng Sở quốc sẽ còn an ổn hơn, lấy tốc độ quật khởi của Sở quốc trong những năm gần đây, rất nhanh sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng Trần quốc, giữa hai nước Trần Sở lại không có bất kỳ cản trở gì, người Sở so với người Túc Thận càng thêm khó chơi."
Vương thừa tướng thở dài, nói ra: "Mặc dù Sở quốc cũng là một tai hoạ ngầm, nhưng dù sao cũng giao hảo cùng chúng ta nhiều năm, đám Man Nhân kia, ngoại trừ đánh cướp cũng sẽ không giảng đạo lý cùng chúng ta."
"Vương thừa tướng quá lo lắng." Vị lão giả kia cười cười, nói: "Sở quốc sao có thể dễ bắt nạt, đám mọi rợ trên thảo nguyên kia mặc dù dũng mãnh, nhưng bọn chúng luôn năm bè bảy mảng, muốn đánh hạ được Sở quốc, vốn chính là chuyện không thể nào, cứ để đám mọi rợ kia và Sở quốc hao tổn lẫn nhau đi, đây mới là lựa chọn có lợi nhất đối với chúng ta, bệ hạ sẽ không nhìn không rõ điểm này.
"Không nói chuyện này." Vương thừa tướng quơ quơ tay áo, nói ra: "Thi tỉnh đã đến gần rồi, bệ hạ mãi vẫn không có quyết định chủ khảo, hình như có chút không giống bình thường. . . , « Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » có chỗ nào bất phàm, thế mà bệ hạ lại cố ý nhắc tới, loại hai quyển này khỏi danh sách cấm. . . , lão phu thật sự đã già, những năm này, càng ngày càng không đoán ra tâm tư của bệ hạ."
Lão giả bên cạnh cười ha ha, nói ra: "Tâm tư của bệ hạ, vẫn nên không cần đoán, nhưng hai quyển « Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » này, nếu ta có thời gian, đúng là muốn đọc một chút. . ."
. . .
« Tây Sương Ký » và « Mẫu Đơn Đình » bị cấm, khiến cho trong lòng không ít người ở kinh sư bất mãn đối với triều đình, đối với Đường gia.
Nhưng chỉ cấm mấy ngày, mọi người đã kinh ngạc phát hiện, trong các cửa hàng sách lớn, hai quyển sách này lại được bán công khai.
Mới đầu đám người còn tưởng rằng lão bản hiệu sách đã ăn gan hùm mật báo, dám đối nghịch cùng triều đình, nhưng sau khi cẩn thận hỏi thăm, mới biết được hai quyển sách này đã được bỏ lệnh cấm, đồng thời được bỏ lệnh cấm còn có mấy quyển thư tịch trước đó có tranh cãi.
Có tin đồn rằng ngay cả phi tử trong cung đều đọc « Tây Sương », Tây Sương bị cấm, các nàng không đọc được kết cục, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, thế là thổi thổi gió bên gối đương kim Thiên Tử,sau khi Thiên Tử tra ra chân tướng, biết hai quyển sách này là bị người cố ý cấm, lúc này mới hạ lệnh giải cấm, dính phúc của « Tây Sương », trước đó mấy quyển sách bị cấm cũng được giải cấm.
Đây hiển nhiên là một bàn tay tát vào mặt Đường gia, dân chúng không biết tâm tình người Đường gia như thế nào, thi nhau tràn vào cửa hàng sách để mua truyện.
Trước kia những người chỉ là nghe nói tên « Tây Sương », cho tới bây giờ đều chưa từng đọc, sau khi sách bị cấm thì ngược lại bắt đầu sinh ra hứng thú thật lớn với cuốn sách này, triều đình cấm sách tùy ý như vậy, có trời mới biết các vị đại lão gia lúc nào sẽ đổi ý, lúc này không mua, chờ đến khi nào?
Đường gia, Đường Kỳ vừa mới biết được tin tức còn có chút khó có thể tin, hỏi: "Bệ hạ tự mình hạ lệnh giải cấm?"
Hắn căn bản không nghĩ ra, Thiên Tử một nước, mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu quốc gia đại sự, vậy mà lại chủ động hạ chỉ giải cấm một quyển sách cấm?
"Nghe nói, là mấy vị phi tử trong cung cũng đang đọc « Tây Sương », Thục phi nương nương có nói với bệ hạ vài câu, bệ hạ đã giải cấm cho cuốn sách này." Một tên hạ nhân sẽ hỏi thăm được tin tức ở bên ngoài đang bẩm báo với hắn.
Đường Kỳ trầm ngâm một lát, khua tay nói: "Ngươi đi xuống trước đi."
Sau khi tên hạ nhân kia lui xuống, Đường Kỳ quay đầu nhìn huynh trưởng của mình, hỏi: "Đầu tiên là bệ hạ xử phạt Bình An huyện lệnh, lần này khoa cử lại làm suy yếu quyền lực của Lễ bộ, bây giờ lại giải cấm cho « Tây Sương », bệ hạ bất mãn với Đường gia ta thật sự đã đến mức này?"
"Ta cũng không nghĩ tới, bệ hạ lại đích thân hạ chỉ." Đường Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là đi nhầm một bước, một bước sai, từng bước sai. . ."
Trong lòng Đường Kỳ bị đè nén, bỗng nhiên uống một hớp nước trà lạnh buốt nhưng vẫn không hết giận.
Tác giả Lý Thanh viết « Tây Sương » kia, ngay từ đầu đã đẩy Đường gia vào hố lửa, về sau mặc dù bọn hắn thông qua lực ảnh hưởng Đường gia cấm cuốn sách này, nhưng tiếng mắng trong kinh đối với Đường gia ngược lại còn cao hơn.
Việc này nếu dừng ở đây thì cũng thôi đi, xưa nay ở kinh sư không thiếu chuyện mới mẻ, bách tính chẳng mấy chốc sẽ quên « Tây Sương », bị chuyện mới mẻ khác hấp dẫn.
Ai ngờ bệ hạ đột nhiên giải cấm cuốn sách này, không thể nghi ngờ gì đây chính là đẩy Đường gia lên trước.
Một bàn tay lại một bàn tay quất vào trên mặt Đường gia, để bọn hắn hoàn toàn trở thành trò cười ở kinh sư, Đường Kỳ nện một quyền nên trên bàn, từ trong hàm răng phun ra hai chữ: "Lý Thanh. . ."
. . .
Đường Ninh đi trên đường, nhìn thấy các hiệu sách lớn bày« Tây Sương Ký » ra bán, thầm nghĩ Trần Hoàng đúng là thú vị, nhìn sách của mình, ngày thứ hai đã giải cấm cả hai quyển.
Chung Ý ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tướng công dự định đưa ba quyển cuối cùng kia khắc bản ra?"
"Khắc bản ba quyển cuối cùng kia làm gì?" Đường Ninh lắc đầu, nói không chừng Đường gia đang nhìn chằm chằm vào Tùng Trúc trai chờ hắn xuất hiện đấy, dù sao tiền mua tòa nhà đã đủ rồi, có in thêm ba quyển cũng không kiếm lời được bao nhiêu tiền, không có ý nghĩa.
Ở cửa ra vào hiệu sách nơi nào đó, mấy người trẻ tuổi đang tập hợp ở một chỗ nói chuyện với nhau.
"« Tây Sương » đều đã giải cấm rồi, ba quyển cuối cùng này, lúc nào mới in ra?"
"Không biết a, cho tới bây giờ, "Lý Thanh" kia còn chưa xuất hiện đâu!"
"Các ngươi nói, « Tây Sương » sẽ không kết thúc như vậy chứ?"
"Làm sao có thể, nếu như Lý Thanh không viết « Tây Sương » xong, ta sẽ cầu cho hắn sinh nhi tử không có tiểu JJ!"
"Đào hầm không lấp, làm ra loại chuyện bại hoại nhân phẩm này, còn muốn cưới lão bà?"
"Đúng đấy, loại người này nhất định sẽ gặp báo ứng, nếu hắn không đưa ra ba quyển cuối cùng, ta sẽ cầu cho hắn buổi sáng mỗi ngày dậy không nổi!"
. . .
Bước chân Đường Ninh dừng lại, quay đầu nhìn Chung Ý, nói ra: "Ta nghĩ rồi, vẫn cảm thấy nên khắc bản, dù sao có bao nhiêu độc giả đều đang đợi, ta không thể có lỗi với bọn họ. . ."