Chương 185: Thi tỉnh đầu danh
Đường Ninh nhìn đám người đen nghịt phía trước, không thể nhìn thấy thông báo dán trên tường trường thi, nhìn Tiêu Giác nói ra: "Nếu không chúng ta đợi lát nữa rồi lại tới, dù sao bảng cũng ở chỗ này, không chạy đi đâu được mà."
"Không cần chen vào xem đâu." Tiêu Giác đưa tay chỉ tới một hướng khác, nói ra: "Đám Cố Bạch đã vào trong đó chờ, chúng ta đi qua đi."
Đường Ninh đi theo hắn đến gần mới phát hiện, hóa ra trước mặt trường thi có một khối đất trống, mấy chiếc xe ngựa vây ra một vùng, Cố Bạch, Thôi Lang và Thẩm Kiến đều ở bên trong.
"Lập tức sẽ dán thông báo, làm sao bây giờ các ngươi mới đến?" Cố Bạch đi tới, nhìn Đường Ninh, nói: "Đường huynh à, lần này toàn bộ thân gia Cố mỗ, đều cược trên người ngươi, ngươi đừng để chúng ta thất vọng nhé."
Đường Ninh nhìn hắn, không tin nói: "Các ngươi?"
Thôi Lang đi tới, hạ giọng nói ra: "Lần này nếu Đường huynh không thể đạt được vị trí đầu danh, ta và Thẩm huynh không có lộ phí về Giang Nam đâu."
Đường Ninh vốn cho rằng chỉ có Tiêu Giác và Cố Bạch vô sỉ, không ngờ đường đường là hai vị giải nguyên Giang Nam, không cược cho chính mình, thế mà cũng vô sỉ cược hắn?
Đường Ninh nhìn hắn một chút, hỏi: "Các ngươi cược bao nhiêu?"
Thôi Lang cười cười, nói ra: "Ta và Thẩm huynh cược một ngàn lượng."
Lúc đầu dân chúng đều cho rằng vị trí đầu danh thi tỉnh nhất định sẽ rơi xuống trên đầu Cố Bạch Thôi Lang cùng Thẩm Kiến, tỉ lệ đặt cược bọn họ rất nhỏ, Đường Ninh mặc dù cũng có chút danh tiếng, nhưng tỉ lệ đặt cược so với bọn hắn lại cao hơn nhiều, nếu có người đặt ngân phiếu ở trên người hắn, tỉ lệ đặt cược này không giảm mới là lạ, dù là chỉ là giảm xuống một chút, cũng là hắn tổn thất. . .
Thôi Lang nhìn hắn một chút, hỏi: "Đường huynh có vẻ không quá cao hứng?"
Cố Bạch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhìn Đường Ninh, hỏi: "Đường huynh chẳng lẽ cũng cược chính mình?"
"Không có." Đường Ninh quả quyết lắc đầu, nói ra: "Đánh bạc hại người hại mình, không biết có bao nhiêu người bởi vậy mà thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, mấy vị nên lấy đó làm gương mới phải."
Hắn tựa trên một chiếc xe ngựa, nhìn hai người Thôi Lang và Thẩm Kiến, dường như đang nhìn thấy tên trộm đang trộm lấy bạc của chính mình.
Tiêu Giác dựa gần tới, hỏi: "Rốt cuộc là ngươi đã cược bao nhiêu?"
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn trời.
Tiêu Giác nghĩ một chút rồi hỏi: "1000?"
Ở mỗi một sòng bạc hắn đều cược 1000, tính ra, ngày đó chạy. . . , hẳn là mười sòng bạc đi.
Tiêu Giác thấy hắn vẫn im lặng, lại hỏi: "5000?"
Đường Ninh đảo mắt qua đám người đen nghịt, một mình hắn cược hơn một vạn hai, tính cả Đường yêu tinh, chính hắn cũng không biết có bao nhiêu.
Trên mặt Tiêu Giác lộ ra vẻ cực kỳ hối hận, bỗng nhiên vỗ vỗ đùi, nói ra: "Sớm biết ta đã trở về xin cha ta thêm chút bạc, thua lỗ, thua lỗ. . ."
Cách đó không xa, Cố Bạch và Thôi Lang Thẩm Kiến, đã hấp dẫn không ít người tới.
"Thôi huynh tới thật sớm, chắc là đã tính trước kết quả hôm nay yết bảng."
"Lần này ta đã đặt trên người Thôi huynh một trăm lượng đấy, Thôi huynh đừng để chúng ta thất vọng nhé!"
"Ta lại đặt một trăm lượng trên người Thẩm huynh, lần này xem như không lên được bảng, cũng có thể kiếm chút tiền đi về."
Thôi Lang chắp tay với mấy người, cười khổ nói: "Đánh bạc hại người hại mình, không biết có bao nhiêu người bởi vậy mà thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, mấy vị nên lấy đó mà làm gương mới là. . ."
Đám người nhìn nhau, nghi ngờ nói: "Thôi huynh đây là. . ."
Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên trở lên ồn ào náo động.
Chỉ thấy cửa trường thi từ từ mở ra, một tiếng chiêng vang vang lên, mấy tên sai dịch từ bên trong đi tới.
"Có người đi ra!"
"Yết bảng!"
"Nhanh, nhanh chen đến phía trước nhìn xem!"
Dưới tường trường thi tường, mười mấy tên quan sai đẩy đám người đang kích động không thôi kia ra cách tường viện hơn một trượng, mấy tên sai dịch khác, chuyển đến mấy cái thang, sau đó dán một tấm bảng danh sách lên trên tường.
Hiện trường vốn ồn ào, ngược lại lúc này lại trở nên có chút an tĩnh, đám người nín thở tập trung, ánh mắt nhìn chằm chặp bảng vàng trong tay sai dịch kia.
Bảng danh sách là dán từ sau về phía trước, nhưng mặc kệ xuất hiện trên bảng danh sách nào, điều này có ý nghĩa là bọn hắn chỉ cần cố gắng trên thi đình một lần nữa là có thể trở thành tân khoa tiến sĩ.
Dựa theo lệ cũ của triều đình, tân khoa tiến sĩ, mặc kệ được ủy nhiệm đến chỗ nào, cũng đều là quan viên có phẩm cấp.
"A, ta trúng, ta trúng rồi!"
"Nhìn thấy không, nhìn thấy không, hàng thứ hai, hàng thứ hai chính là tên của ta!"
"Ta đứng thứ hai mươi ba Ất bảng, A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, cảm tạ các Thần Phật phù hộ, cảm tạ các Thần Phật phù hộ. . ."
. . .
Yết bảng của thi tỉnh náo nhiệt hơn thi châu nhiều lắm, dù sao có thể xuất hiện trên danh sách này, nếu không có gì ngoài ý muốn, đều là tân khoa tiến sĩ năm nay, ý nghĩa thi đình chỉ là từ những người này, chọn ra ba vị trí đầu mà thôi.
"Thẩm Kiến, ta nhìn thấy tên Thẩm Kiến, tên Thẩm Kiến ở hàng đầu!" Trong đám người, chợt có tiếng kêu to lên, "Ta cược một trăm lượng bạc là hắn đứng đầu bảng, ha ha, ta thắng rồi!"
Bên cạnh có người vỗ vai của hắn, nói ra: "Đừng nóng vội, còn có một tấm bảng chưa dán."
Tiếng cười của người kia im bặt.
Trên một tấm bảng cuối cùng, chỉ có ba tên, ba người này nếu như trên thi đình, chính là khoa cử một giáp lần này, xếp hạng thứ nhất, chính là quan trạng nguyên khoa cử lần này.
Nếu như còn có một tấm bảng, đây chẳng phải là nói rõ, Thẩm Kiến chỉ đứng thứ tư, một trăm lượng bạc của hắn mất rồi.
"Tên của Cố Bạch và Thôi Lang còn chưa xuất hiện, đầu danh thi tỉnh nhất định là một trong số bọn hắn!"
"Không biết còn có một người nữa là ai, thế có thể vượt qua cả Thẩm Kiến, chẳng lẽ là giải nguyên mấy châu kia?"
"Ngay cả Thẩm Kiến đều bị hắn gạt ra khỏi ba vị trí đầu, người này thâm tàng bất lộ a. . ."
Sau khi bảng danh sách dán hết lên, ánh mắt của mọi người nhịn không được cùng ngước lên nhìn.
Sau đó trên mặt bọn họ liền xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Đường Ninh.
Đây là cái tên xếp tại chủ vị.
Cái tên Đường Ninh này, đại đa số người đều chưa từng nghe nói, cái tên này so sánh với Cố Bạch Thôi Lang Thẩm Kiến, độ nổi tiếng quá thấp, dù sao dựa theo lệ cũ năm trước, Giang Nam và giải nguyên kinh kỳ, ở trên danh sách, sẽ bỏ lại những giải nguyên ở các châu phủ khác rất xa.
Nhưng lần này lại khác.
Trên bảng danh thứ nhất sách chỉ có ba cái tên.
Đường Ninh.
Cố Bạch.
Thôi Lang.
Trình tự tên này, chính là trình tự ba hạng đầu lần thi tỉnh này.
Hạng nhất không phải Cố Bạch, không phải Thôi Lang, càng không phải là Thẩm Kiến, điều này mang ý nghĩa là trong bọn họ có một phần lớn người, đều đã mất sạch vốn liếng.
"A, bạc của ta, đó là tiền ta để dành để cưới vợ mà!"
"Ta đã đi đặt cả khế đất để cược!"
"Vậy thì coi như cái gì, khế nhà của ta!"
. . .
Thôi Lang và Thẩm Kiến liếc nhau, đều cười khổ im lặng.
Từ ban đêm ngày đó, bọn hắn đã không còn hy vọng gì đối với việc có thể lấy được vị trí đầu danh thi tỉnh, mộng tưởng trúng liền Tam Nguyên đứng trước đả kích vô tình của hắn trở thành bọt nước.
Cũng may còn có thi đình, không có ưu thế trận đầu và trận thứ hai, bọn hắn chưa chắc sẽ thua hắn.
"Khục, Thôi huynh, Thẩm huynh, xếp hạng các ngươi đã rất cao, không cần quá buồn. . ."
"Đúng vậy a, trên thi đình cố gắng phát huy, còn có cơ hội. . ."
"Đúng đúng đúng, một lần thi tỉnh, căn bản không đại biểu được điều gì."
Mấy người bên cạnh mặc dù đau lòng bạc bị mất, trên mặt có chút xoắn xuýt thống khổ, nhưng vẫn mở lời an ủi nói.
Bên cạnh Cố Bạch, cũng có người vỗ vỗ vai của hắn, nói ra: "Cố huynh mặc dù không phải đầu danh, nhưng cũng đứng hàng thứ hai, không cần. . ."
Lúc đầu người kia muốn nói không cần thương tâm, nhưng nhìn thấy trên mặt Cố Bạch nở nụ cười, lập tức ngơ ngẩn.
Vị trí đầu bảng bị người khác đoạt, thế mà hắn còn cười được?
Hắn quay đầu nhìn Thôi Lang và Thẩm Kiến, phát hiện bọn hắn cũng không phải quá thương tâm, ngay cả bảng thứ nhất mà Thẩm Kiến cũng không lọt vào, thế mà còn vừa nói vừa cười cùng Thôi Lang. . .
Cố Bạch nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi: "Đường huynh đâu?"
Thôi Lang đi tới, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là rời đi, ta nhớ được khi vừa dán thông báo, Đường huynh giống như đã nói để cho chúng ta cẩn thận một chút, cẩn thận cái gì?"
Thẩm Kiến cũng kinh ngạc nói: "Vừa rồi khi bảng danh sách dán xong, hình như hắn có nói là chúng ta mau mau rời đi."
Cố Bạch giật mình, hỏi: "Có ý gì?"
Lúc này, trong đám người ngoài trường thi đã truyền đến tiếng xôn xao.
"Cố Bạch đâu, ta vì cược hắn mà thua một trăm lượng!"
"Thôi Lang ở nơi đó, cái gì mà giải nguyên Giang Nam, để lão tử không công thua mất năm trăm lượng!"
"Thẩm Kiến, ta muốn tìm Thẩm Kiến, trả tiền cưới lão bà cho ta!"
Vô số người hai mắt đỏ hồng, quay đầu tìm kiếm bốn phía, mắt lộ ra hung quang.
Ba người Cố Bạch giật mình tại chỗ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, Thôi Lang run một cái, chỉ vào cửa trường thi cách đó không xa, vội vàng nói: "Nhanh, nhanh đi trường thi!"
Nơi xa, Tiêu Giác ngồi ở trên xe ngựa, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn đám người náo động bên ngoài cửa trường thi một chút, kinh ngạc nói: "Bên kia làm sao vậy, tại sao chúng ta phải đi, vừa rồi ngươi mới nói gì với đám Thôi Lang thế?"