Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 190: Tiến cung xin gặp

Chương 190: Tiến cung xin gặp
Đường Ninh nhìn Nhuận Vương Triệu Viên đưa cá con tới, cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Trị đại quốc như nấu món ngon", lại là từ miếng Nhuận Vương truyền đi, nhưng nếu hoàng đế biết, vì sao còn muốn ra khảo đề này?
Chính mình coi như là được nội bộ điều lệnh sao?
Chẳng lẽ đây chính là ban thưởng tích lũy mà hoàng đế nói qua?
Đường Ninh không biết Trần Hoàng nghĩ thế nào, nhưng cho dù điều lệnh nội bộ, cũng không thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy mà!
Hắn nhìn Nhuận Vương một chút, nhận lấy cá con chiên mà hắn đưa tới, nói ra: "Nhuận Vương điện hạ, gặp lại sau."
Nói xong hắn lập tức xoay người, nhanh chân chạy ra phía ngoài cửa cung.
Nhuận Vương chạy theo phía sau của hắn, vội vàng nói: "Gặp lại sau là lúc nào gặp, ngày mai ta đi tìm ngươi có được hay không, ngày mai không được à, vậy ngày mốt được không. . ."
Tiêu Giác giật mình, cũng nhanh chân đi theo.
Để lại một đám thí sinh đứng tại chỗ, người nào cũng ngây người nhìn theo, nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ đều gặp phải khiêu chiến cực lớn.
Tiết đề thì cũng thôi, nào có ai tự mình ra đề mục thi cho chính mình, đây là gian lận!
Nhưng dù là gian lận thật thì có người nào dám nói rõ đi ra?
Chẳng lẽ bọn hắn lại chạy tới nha môn, nói bệ hạ gian lận khi thi đình, cố ý ra đề mục mà có người biết, để quan phủ tra rõ việc này?
Đây không phải muốn chết sao!
Tâm tình của mọi người đều hết sức phức tạp, không biết bệ hạ có ý gì, đã sớm nghe nói bệ hạ hậu ái có thừa đối với vị Linh Châu giải nguyên này, thi châu nửa năm trước, cả nước có nhiều người trúng cử như vậy, bệ hạ lại chỉ ban thưởng cho hắn, lần này thi đình càng là. . .
Đây chẳng lẽ là đã định hắn trở thành khoa cử trạng nguyên sao?
Nhưng thiên hạ có nhiều sĩ tử như vậy, vì sao bệ hạ lại ưu đãi hắn như vậy, vấn đề này bọn hắn không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ, lại không dám hỏi.
Một mình nghị luận Thiên Tử, đây là muốn hỏi tội.
Bọn hắn nhìn về một phía khác, thầm than một hơi, Đường Ninh kia ngoại trừ có dáng dấp dễ nhìn một chút, tri thức uyên bác một chút, thơ văn viết tốt một chút, còn có ưu điểm gì mà có thể được bệ hạ ưu ái như thế?
Sau khi tâm tình mọi người bình phục lại, cũng đành ép suy nghĩ trong lòng xuống.
Dù như thế nào, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới bọn hắn nhiều, ngược lại là Cố Bạch cùng Thôi Lang, và những người muốn tranh đoạt trạng nguyên kia, sợ là phải khóc rồi.
Thôi Lang không khóc, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp.
Thật vất vả mới có thể có cơ hội vượt qua, kết quả cuối cùng lại phát hiện, hắn là chính mình ra đề bài chính mình đáp, còn có chuyện gì càng làm người khác tuyệt vọng so với chuyện này?
Cố Bạch vỗ vỗ vai của hắn, an ủi: "Sinh không gặp thời, không có cách, nếu không bây giờ ngươi đi vào xé bài thi, lần sau thi lại?"
"Cũng chưa chắc. . ." Thôi Lang lắc đầu, nói ra: "Không đến một khắc cuối cùng, ai cũng không biết kết quả."
Mặc dù trạng nguyên là bệ hạ khâm định, nhưng nhân tuyển trạng nguyên, lại là các quan chấm thi chấm rồi tuyển ra.
Nếu là hai thiên sách luận của hắn cộng lại cũng không xếp vào danh sách mười người kia, như vậy bệ hạ cũng không thể đơn độc lựa hắn đi ra.
Hắn hiểu rất rõ trình độ sách luận của Đường Ninh, bọn hắn còn có hi vọng.
Ngoài cung, Tiêu Giác ba chân bốn cẳng đuổi theo Đường Ninh, lớn tiếng nói: "Ngươi không phúc hậu nhá, nếu ngươi sớm nói cho ta biết chuyện này, ta đã dùng toàn bộ gia tài cược trên người ngươi!"
"Nếu như ta nói đến khi nhìn thấy đề thì ta mới biết được, ngươi tin hay không?"
Tiêu Giác nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ "Ngươi đừng coi ta là đồ đần".
"Có tin hay không."
Đường Ninh cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy Trần Hoàng không có khả năng bởi vì hắn cứu được Thục phi mà để hắn làm trạng nguyên, nhưng hắn cũng tuyệt đối không tin, Trần Hoàng bởi vì sơ sót quên đề thi này là Nhuận Vương nghe được từ chỗ của hắn.
Ở trong này nhất định còn có nguyên nhân gì khác.
Đáng tiếc hắn đoán không ra tâm tư của hoàng đế, cũng không thể trực tiếp chỉ vào mũi của hắn để hỏi hắn có ý gì, chỉ có thể đi trước một bước nhìn một bước.
Trong cung điện nào đó, một hoạn quan chậm rãi đi tới, cung kính nói ra: "Bệ hạ, thi đình đã kết thúc, bài thi của chư vị cống sinh đã bị niêm phong, Đường đại nhân ở ngoài điện xin chỉ thị, khi nào bắt đầu phê duyệt?"
Trần Hoàng nghĩ nghĩ, nói ra: "Bây giờ đã là cuối tháng tư, thời gian khẩn cấp, ngày mai bắt đầu đi."
Hoạn quan kia nhận được mệnh lệnh, lại chậm rãi lui xuống.
Sắc mặt Trần Hoàng bình tĩnh, ngón tay trỏ nhẹ nhàng đập mặt bàn, thấp giọng nói: "Hi vọng hắn đừng để trẫm thất vọng."
. . .
Các sòng bạ lớn ở kinh sư, hai ngày trước khi thi đình bắt đầu, đã không thể lại đặt cược.
Sau khi thi đình diễn ra, đủ loại tin tức tầng tầng lớp lớp, rất nhanh đã truyền ra.
Trong đó có tin tức lộ ra là một trong đề mục thi đình lần này, lại do đầu danh thi tỉnh đưa ra trước đó vài ngày, đề mục này trở thành hắn tự hỏi tự trả lời.
Đối với tin tức này, phần lớn người đều cho rằng là lời nói vô căn cứ, thi đình quan trọng cỡ nào, ai dám gian lận trên thi đình, đó chính là thuần túy tìm chết.
Lại nói, đề mục thi đình lần này là bệ hạ tự mình ra, ai dám nói bệ hạ gian lận, đó chính là đại nghịch bất đạo, nếu quan phủ nghiêm tra thì đây là muốn rơi đầu.
Huống chi, người ra đề mục chính là đương kim Thiên Tử, Thiên Tử muốn ai làm trạng nguyên, chỉ cần bút son nhẹ nhàng vạch một cái, cần cong cong quấn quấn nhiều như vậy.
Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người hối hận, lúc ấy hẳn là lại cược chút bạc trên người Đường Ninh kia. . .
Đề mục thi tỉnh, cũng đã công bố ngay sau khi thi xong.
Rất nhanh đã có chi sĩ uyên bác phân tích, lần này đề mục thi đình khá dễ, "Trị đại quốc như nấu món ngon", đề này mặc dù trước khi thi không có người dự liệu được, nhưng « Đạo Đức Kinh » là kinh điển trong kinh điển, mỗi một câu trong đó, đều có chú thích cực kỳ kỹ càng, không gian để đám học sinh phát huy không nhiều, nói cách khác, đề này căn bản không kéo ra được chênh lệch.
Đề mục thứ hai càng đơn giản hơn, quan hệ Trần quốc với Sở quốc, cùng quan hệ với thảo nguyên, bắt đầu từ năm trước, chính là điểm nóng thời sự, tất cả mọi người đều coi là trọng điểm, thái độ của triều đình đối với việc này cũng phi thường rõ ràng, nếu đề này đáp sai đáp lệch, chính là đã uổng làm người Trần quốc a!
Cứ như vậy, cũng xuất hiện một vấn đề.
Không gian để thí sinh tự do phát huy không nhiều, đối với đám người Cố Bạch Thôi Lang tinh thông sách luận này mà nói, cũng không phải là chuyện tốt, ưu thế của bọn hắn không rõ ràng, lần này đánh cược thi đình biến thành càng thêm khó bề phân biệt.
Trong huyện nha , Đường Ninh yên lặng viết đáp án cuả hai đề kia ra, giao cho Lý Thiên Lan.
"Không nghĩ tới thi đình lại ra đề thi này." Lý Thiên Lan xem hết đề thứ nhất, nói ra: "Suy nghĩ của ngươi mở ra lối riêng, khác biệt với mọi người, nhưng lại có lý có cứ, nếu được giám khảo tán đồng, hẳn là có thể lọt vào hàng ngũ giai quyển."
Thi đình tổng cộng có tám vị quan chấm bài thi, mỗi người một bàn, thay phiên truyền đọc, giám khảo chia bài thi thành ngũ đẳng, "○" là tốt nhất, "x" là kém cỏi nhất, sau đó sẽ chọn trong tất cả quyển, chọn mười bản có "○" nhiều nhất để trình lên hoàng đế, xếp hạng nhị giáp tam giáp cũng như vậy.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía đề mục thứ hai đáp án, trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đường Ninh, xin lỗi nói: "Là ta lầm ngươi, đề này, ngươi không nên làm như vậy đáp."
Đường Ninh khoát tay áo, biểu thị cũng không thèm để ý.
Mặc dù sớm chuẩn bị qua đề mục thứ nhất, nhưng hắn không có tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ tiết kiệm suy nghĩ thời gian mà thôi, cuối cùng vẫn là tự mình viết.
Nếu như lúc ấy để Lý Thiên Lan viết một phần, kết quả kia tất nhiên sẽ khác.
Đáp xong đề mục thứ nhất đằng, ưu thế của hắn cũng không lớn, nếu đúng quy đúng củ đáp đạo thứ hai, ngay cả nhị giáp hắn đều trượt, còn không bằng liều một phen, có lẽ sẽ có kết quả khác nhau.
Dựa theo tin tức mà Lý Thiên Lan nói cho hắn biết, hai nước Trần Sở, tất nhiên là muốn kết minh, một khi bộ lạc trên thảo nguyên thống nhất, Trần quốc căn bản không cần nghĩ tới chuyện có thể ngồi thu ngư ông thủ lợi, người Túc Thận cũng không phải ngư ông câu cá con, mà là cá mập có thể ăn ngư ông, Sở quốc xong, Trần quốc cũng không nhảy nhót được bao lâu.
Đương nhiên, đây là trái ngược cùng chủ trương chính trị trước mắt của Trần quốc, cuối cùng sẽ xuất hiện kết quả như thế nào, Đường Ninh cũng không rõ ràng.
Nhung mà mặc kệ, đáp quy củ cũng là tam giáp, phản đáp cũng là tam giáp, thi đình sẽ không đào thải, vì sao không liều một phen?
Lý Thiên Lan đi ra huyện nha, đi một vòng rồi tới đến một chỗ dịch trạm ở kinh sư.
Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, cả người dễ dàng bay qua tường viện.
Một vị nam tử trung niên đứng ở trong viện, vội vàng đi tới, khom người nói: "Ngài trở về."
Lý Thiên Lan ánh mắt nhìn về phía hắn, nói ra: "Để cho người tiến cung truyền tin, xin gặp Trần quốc hoàng đế."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất