Chương 197: Thẳng thắn
"Ngươi!"
Dường như Đường Chiêu không ngờ hắn sẽ có thái độ như vậy, sau khi giật mình thì giận tím mặt, chỉ vào hắn, giận dữ nói: "Ngươi nói thêm câu nữa!"
Đường Ninh nhìn Bành Sâm đứng ở cổng huyện nha, nói ra: "Nếu hắn dám lén xông vào huyện nha, cứ đánh gãy chân hắn."
Nói xong hắn không thèm nhìn Đường Chiêu nữa, quay người đi vào huyện nha.
Cách đó không xa, Chung Ý và Tô Như thấy cảnh này, thân thể hơi rung, ở xa hơn một chút, nụ cười trên mặt Đường Thủy cứng lại.
"Không trở lại là tốt nhất!" Đường Chiêu nhìn Bành Sâm đứng ở cổng huyện nha, hừ lạnh một tiếng, rồi cũng quay người lên xe ngựa.
Đường Ninh trở lại sân nhỏ của mình, một lần nữa ngồi xuống, đang muốn cầm lấy xúc xắc, nhìn bàn cờ một chút, ánh mắt nhìn về phía Đường Yêu Yêu, hỏi: "Ngươi có phải đã động vào quân cờ rồi?"
Đường Yêu Yêu duỗi ra bốn ngón tay, nói ra: "Nếu ta động cờ của ngươi, thì cả đời sẽ không gả ra được."
Lời thề này quá điên cuồng rồi, Đường Ninh tạm thời tin tưởng nàng, hai người còn chưa đánh xong ván cờ này, Tô Như và Chung Ý đã từ bên ngoài đi vào.
Chung Ý há to miệng, nhìn hắn, nói khẽ: "Tướng công, vừa rồi ở bên ngoài. . ."
Đường Ninh vốn tưởng rằng Đường gia không nói thì chuyện này sẽ vĩnh viễn không có người biết.
Lời đồn đại ở bên ngoài bắt đầu lưu truyền rộng, hắn biết việc này đại khái sẽ không gạt được các nàng.
Hắn đi vào trong phòng, Chung Ý và Tô Như đi theo hắn vào.
Hắn quay đầu nhìn các nàng, cười hỏi: "Lời đồn đại ở ngoài, các nàng đều nghe được?"
Chung Ý nhẹ gật đầu.
Đường Ninh nắm tay của hai nàng, để các nàng ngồi xuống giường, sau đo mới chậm rãi nói ra: "Đây không phải lời đồn đại."
Thân thể Tô Như run rẩy, nắm chặt tay của hắn.
"Yên tâm đi, ta vừa tới kinh đã biết được, hiện tại không phải là không có chuyện gì sao?" Đường Ninh mỉm cười nhìn bọn hắn, nói: "Đường gia chúng ta, cũng không phải Đường gia bọn hắn."
Chung Ý và Tô Như không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn, giống như muốn nói các nàng luôn ở bên hắn.
" Tiểu nha hoàn Tình Nhi, cô gia nhà các ngươi có ở đây không?" Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
Một lát sau, Tiêu Giác ngồi trên ghế đá, nhìn Đường Ninh, hỏi: "Lời truyền ngôn ở ngoài kia là thật đúng không, ngươi thật sự là Đường gia. . ."
Hắn còn chưa nói xong đã khoát tay áo, nói: "Chuyện này, ngươi dự định xử lý như thế nào?"
Đường Ninh nâng chén trà lên, Đường Yêu Yêu trà cho hắn uống đúng là hương vị không tầm thường, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó mới nói ra: "Trước kia thế nào, về sau vẫn thế thôi."
"Cũng thế." Tiêu Giác nhẹ gật đầu, nói ra: " Đường gia không biết xấu hổ như vậy, cũng đúng là hiếm thấy, nhưng về sau ngươi phải cẩn thận một chút, nếu Đường muốn dùng ám chiêu, phần lớn người trong kinh đều sẽ không chống đỡ được, có chuyện gì thì ngươi cứ nói cho ta biết."
Đường gia cũng không phải lần đầu sử dụng ám chiêu, Đường Ninh sớm đã tạo thành thói quen, hiện tại bọn hắn lại phái người tới, đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Nói chính xác hơn thì trình độ vô sỉ bọn hắn đã vượt quá dự liệu của hắn.
Đường gia.
Đường Kỳ nhìn Đường Chiêu, hỏi: "Hắn không trở lại?"
Đường Chiêu âm trầm, nói ra: "Đâu chỉ không trở lại, hắn còn để cho ta lăn!"
Hắn nhìn về phía Đường Kỳ, bất mãn nói: "Cha, hắn phách lối như vậy, còn để hắn trở về làm gì, thật sự tính toán ra, hắn cũng không phải người Đường gia chúng ta. . ."
Đường Kỳ nhìn hắn một chút, hỏi: "Ngươi nói thế nào?"
"Còn có thể nói thế nào?" Đường Chiêu nhếch miệng, nói ra: "Con nói người mời hắn về Đường gia, hắn không trở lại, còn nói nếu con là đi vào thì đánh gãy chân của con."
"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Đường Kỳ phất phất tay, Đường Chiêu nhanh chân đi ra ngoài.
Đường Kỳ ngồi xuống bên cạnh bàn, sắc mặt thoáng âm trầm.
Người trẻ tuổi có ngạo khí, có xúc động, ông ta tự nhiên là lý giải, đổi lại là người khác, có lẽ cũng khó có thể lập tức tiếp nhận, nhưng mọi chuyện có độ, nếu là người thông minh, hẳn là có thể nghĩ thông.
. . .
Trong một đại điện nào đó trong hoàng cung, Vương thừa tướng chắp tay, nói ra: "Bệ hạ, chuyện kết minh này, sau khi lão thần trở về sẽ thương nghị kỹ càng với chư vị đồng liêu."
Trần Hoàng nhẹ gật đầu, nói ra: "Việc này nên giải quyết nhanh mới được."
Thế cục trên thảo nguyên phát sinh biến hóa, khiến người ta không kịp trở tay, hai ngày này bách quan trong triều không rảnh quan tâm tới chuyện khác, mỗi ngày tảo triều đều sẽ kéo dài đến đã khuya, cho tới hôm nay, mới xem như đưa ra được một chút đầu mối.
Chuyện kết minh cùng Sở quốc tất nhiên là không cần thảo luận nữa, nếu là người Túc Thận quật khởi, hai nước Trần Sở chính là quan hệ môi hở răng lạnh, nếu Sở quốc bị diệt, Trần quốc cũng nguy trong sớm tối.
Việc cần thương thảo chính là chi tiết ở trong đó, nếu như Trần quốc xuất binh, tự nhiên là lấy danh nghĩa viện trợ nước bạn, nhưng viện trợ cũng không phải là viện trợ không công, nếu không có đủ lợi ích, dựa vào cái gì mà muốn Trần quốc xuất binh?
Trần Hoàng vừa mới ngồi xuống, Lăng Vân đã từ ngoài điện đi tới, khom người nói: "Bệ hạ, Đường gia phái Đường Chiêu đi Bình An huyện nha, mời Đường Ninh trở về."
"Ồ?" Trần Hoàng nhìn một chút hắn, hỏi: "Hắn nói thế nào?"
Lăng Vân trầm mặc một lát, nói ra: "Hắn nói "Lăn" ."
Trần Hoàng giật mình, sau đó lại cười lớn: "Trẫm quả nhiên đã không nhìn lầm người."
Hắn nghĩ nghĩ, nói ra: "Truyền chỉ Lễ bộ, ba ngày sau, chuẩn bị Quỳnh Lâm Yến."
Ngụy Gian tiến lên một bước, cúi đầu nói: "Nô tài lập tức truyền chỉ."
. . .
Quỳnh Lâm Yến bị trì hoãn rốt cục cũng có tin tức, thời gian chính là ba ngày sau.
Đến lúc đó, hai người trúng một giáp thi đình, cùng các tiến sĩ nhị giáp, sẽ lập tức thụ quan trên yến hội, dựa theo lệ cũ, một giáp đều sẽ nhập Hàn Lâm viện, một giáp năm nay chỉ có hai người, Tiêu tiểu công gia lại là tướng môn, có lẽ cũng sẽ có điều điều chỉnh, cụ thể sẽ biến hóa thế nào thì còn phải xem ý chỉ của bệ hạ trên Quỳnh Lâm Yến.
Các quán trà tửu quán ở kinh sư, đám người tập hợp cùng một chỗ lúc, lại có chủ đề mới.
"Quỳnh Lâm Yến sắp được tổ chức, lần này, tân khoa trạng nguyên là một bước lên trời a!"
"Ở Hàn Lâm viện nghỉ ngơi hai năm, sau đó sẽ trở thành đại quan trong triều, không biết sẽ khiến bao nhiêu tiến sĩ hâm mộ."
"Hâm mộ cũng vô dụng, ai bảoh bọn hắn không thi được trạng nguyên, nghe nói quan trạng nguyên và Đường gia có quan hệ, không biết là thật hay giả?"
"Hôm nay ngược lại đã nhìn thấy xe ngựa Đường gia dừng ở cửa ra vào Bình An huyện nha, vị Nhị thiếu gia của Đường gia kia, dường như lại xảy ra xung đột cùng quan trạng nguyên, lúc ấy ta cách khá xa, nên cũng nghe không rõ. . ."
"Ta ngược lại đã nghe nói, lần này quan trạng nguyên đứng đầu ngọn gió, Đường gia muốn đổi ý, quan trạng nguyên đương nhiên sẽ không nguyện ý, ban đầu là bọn hắn vứt bỏ người ta, vứt bỏ thì vứt bỏ, hiện tại lại muốn đổi ý, trên đời này nào có chuyện như vậy, nếu là ta quan trạng nguyên, ta cũng không nguyện ý!"
"Ai, bất kể nói thế nào, Đường gia này cũng là một cây đại thụ, nhưng vị quan trạng nguyên này ngược lại cũng có huyết tính a. . ."
. . .
Nơi nào đó của Kinh sư, mấy người Lưu lão nhị ngồi xổm ở một góc đường, có tên ăn mày cắn răng nói: "Đám tôn tử chết tiệt, là người làm chuyện này sao? Bọn hắn không xứng làm tên ăn mày!"
Một tên tên ăn mày khác thở dài, nói ra: "Nơi này là kinh sư, là địa bàn của bọn hắn, bọn hắn người đông thế mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ. . ."
Tên ăn mày kia nghĩ nghĩ, do dự nói: "Chúng ta có nên đi tìm bang chủ hay không?"
Lưu lão nhị phất phất tay, nói ra: "Không nghe những người kia nói, ba ngày sau chính là Quỳnh Lâm Yến sao, bang chủ là trạng nguyên, mấy ngày nay khẳng định bề bộn nhiều việc, nào có thời gian rảnh để quản những chuyện này?"
Hắn nhìn mấy người một chút, nói ra: "Mấy ngày nay, trước tiên các ngươi không nên vọng động, đều nhìn chằm chằm cho ta, chờ đến Quỳnh Lâm Yến kết thúc, ta lại đi xin chỉ thị từ chỗ bang chủ!"
Con đường nào đó ở kinh sư, một tên ăn mày nhìn hơn mười tên ăn mày cầm côn bổng trong tay đối diện, nói ra: "Nếu những tên kia còn dám tới quấy rối, thì đánh gãy chân của bọn hắn!"