Chương 202: Tiêu Tiểu Tiểu
Tình Nhi đóng cửa phòng lại, Đường Ninh đứng ở cửa phòng, một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại.
Tiểu ăn mày lại là nữ hài tử, chuyện này hoàn toàn khác xa so sới hắn tưởng tượng.
Với trang phục ngày thường của nàng, nếu như không phải vừa rồi cởi quần áo không cẩn thận nhìn thấy, thật đúng là không thể phân biệt giới tính.
Nhưng mặc kệ nàng là nam hay là nữ, nàng là ân nhân cứu mạng của mình, sự thật này là không thể nào thay đổi.
"Thiến Nhi, ngươi qua đây một chút." Hắn vẫy vẫy tay gọi một nha hoàn trong phủ, nhỏ giọng phân phó vài câu, nha hoàn tên là Thiến Nhi bước nhanh ra ngoài, Chung Ý đi lên trước, hỏi: "Tướng công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi chàng ôm ai về thế?"
Tô Như và Đường Yêu Yêu cũng nghi hoặc nhìn hắn.
Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Ta đã từng đề cập với nương tử, ban đầu ở Linh Châu gặp được một tên ăn mày. . ."
Lúc trước, vào đêm cuối cùng hắn và Chung Ý ở trong phòng đã trò chuyện thật lâu, không chỉ một lần đề cập qua chuyện này.
Chung Ý nhìn hắn, có chút mừng rỡ nói ra: "Tướng công tìm tới vị tiểu ân công kia rồi?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Trong phòng chính là nàng."
Đường Yêu Yêu càng thêm nghi hoặc, hỏi: "Tiểu ân công gì cơ?"
Chung Ý đi đến trong viện, giải thích cho Tô Như và Đường Yêu Yêu chuyện về tiểu ăn mày, Đường Ninh đi đi lại lại ngoài cửa phòng, khóe miệng không tự chủ giơ lên, chính là mấy ngày trước khi hắn trúng trạng nguyên cũng không có vui vẻ giống như bây giờ.
Từ Linh Châu đến kinh sư, thời gian gần một năm, cuối cùng đã tìm tới nàng.
Đường Ninh đứng ở ngoài cửa, chợt nghe thấy Tình Nhi ở bên trong phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Hắn biến sắc, khi đẩy cửa ra mới nghĩ đến cửa phòng đã khóa lại từ bên trong, hắn dùng đầu vai phá tan cửa phòng, nhìn thấy Tình Nhi ngồi dưới đất, vội vàng tiến lên, đỡ nàng dậy, Tình Nhi xoa cái mông, chỉ vào giường nói ra: "Cô gia, ta vừa mới lau sạch thân thể cho nàng, mặc xong quần áo thì nàng đã tỉnh lại."
Y phục của Đường Ninh mặc trên người tiểu ăn mày có vẻ hơi rộng, nàng đang núp ở góc tường, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá hắn và Tình Nhi.
Đường Ninh tiến lên một bước, nàng lại rúc về phía sau thêm một chút, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.
"Ngươi còn nhớ ta không?" Đường Ninh dừng bước lại, nhìn nàng, cố gắng nhẹ giọng xuống, chậm rãi nói: "Năm ngoái ở Linh Châu, trong ngõ hẻm kia, bánh bao kia. . . , nhân cải trắng."
Tiểu ăn mày nhìn hắn, trong con ngươi linh động dường như lóe lên thứ gì.
Nha hoàn tên là Thiến Nhi từ bên ngoài chạy vào, nói ra: "Cô gia, bánh bao đã mua về rồi!"
Đường Ninh lấy ra một cái bánh bao từ trên tay nàng, cẩn thận đưa tới, nói ra: "Năm ngoái ngươi cho ta một cái bánh bao, bây giờ trả lại ngươi."
Tiểu ăn mày nhìn bánh bao trong tay hắn, nhưng không đưa tay nhận lấy.
Đường Ninh nhìn nàng một chút, bẻ bánh bao trong tay thành hai nửa, chính mình cầm một nửa cắn một miếng, mới đưa một nửa còn lại cho hắn.
Tiểu ăn mày nhìn hắn, hồi lâu, cuối cùng cũng cẩn thận đưa tay ra.
Nàng nhận lấy nửa cái bánh bao kia, cẩn thận cắn một cái, tinh tế nhai.
Đường Ninh nhìn Tình Nhi, nói ra: "Tình Nhi, đi chuẩn bị chút cháo tới đây."
"A, hiện tại ta lập tức đi." Tình Nhi nhẹ gật đầu, khi đi ra ngoài cửa phòng, Đường Ninh giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Ngươi có quần áo nhỏ hớn hay không, thích hợp để nàng mặc?"
Tình Nhi ưỡn ngực, cúi đầu nhìn thân hình của mình một chút, bất mãn nói: "Cô gia, người ta mập chỗ nào?"
Tình Nhi kỳ thật không mập chút nào, chuẩn xác mà nói, là tiểu ăn mày này quá gầy, quần áo của Tình Nhi, nàng căn bản không mặc nổi.
Nhưng nàng còn nhỏ tuổi đã lưu lạc ở bên ngoài, bụng ăn không no, áo rách quần manh, không có chết đói đã rất không dễ dàng.
Đường Yêu Yêu và Chung Ý từ bên ngoài đi tới, Tình Nhi nhìn Đường Yêu Yêu một chút, bỗng nhiên nói ra: "Cô gia, dáng người Yêu Yêu tỷ và nàng không khác nhau nhiều lắm, nếu không ngươi hỏi Yêu Yêu tỷ một chút xem có quần áo khi còn bé hay không?"
Đường Yêu Yêu nhìn tiểu ăn mày một chút, lại cúi đầu nhìn chính mình, giận dữ nói: "Tình Nhi chết tiệt, ngươi nói rõ cho ta, cái gì gọi là thân hình của chúng ta không khác nhau lắm. . ."
Tình Nhi chạy nhanh như làn khói ra ngoài, Đường Ninh nhìn Đường Yêu Yêu một chút, dáng người Đường yêu tinh không thể nói, đôi chân đúng là dài, nhưng cũng không được hoàn mỹ, điểm này đúng là giống tiểu ăn mày trường kỳ không ăn no, dinh dưỡng không đầy đủ.
Trong phòng lập tức có nhiều người như vậy, tiểu ăn mày lại rút vào trong góc giường, trong tay nắm thật chặt bánh bao kia.
Đường Ninh cẩn thận đi đến bên giường, nói ra: "Ngươi yên tâm, nơi này không có người nào tổn thương ngươi."
Chung Ý nhìn bên giường một chút, thấy trên mặt tiểu ăn mày vẫn có vẻ cảnh giác, nhỏ giọng nói với Đường Yêu Yêu cùng Tô Như: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Sau khi các nàng đi ra ngoài, Đường Ninh mới hơi dịch vào bên trong, nói ra: "Cám ơn bánh bao kia của ngươi, bằng không ta đã sớm chết đói."
Tiểu ăn mày cúi đầu, miệng nhỏ ăn bánh bao, cũng không nói gì.
Đường Ninh chú ý tới, vẻ cảnh giác trên mặt nàng đã bớt đi rất nhiều, thử thăm dò: "Ta gọi Đường Ninh, ngươi tên là gì?"
Tiểu ăn mày tiếp tục cúi đầu, không nói gì.
Đường Ninh nhìn nàng, cẩn thận hỏi: "Ngươi không biết nói chuyện sao?"
"Tiêu. . . , Tiêu Tiểu Tiểu."
Động tác ăn bánh bao của nàng ngừng một lát, một hồi lâu sau mới có thanh âm thật nhỏ truyền đến. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng thanh thúy êm tai.
"Tiêu Tiểu Tiểu. . ." Đường Ninh lặp lại cái tên này mấy lần, thấy nàng đã ăn xong bánh bao trong tay, vội vàng lại đưa tới một cái, rồi đi đến bên cạnh bàn, rót cho nàng chén nước.
Tiểu ăn mày nhận bánh bao, nghĩ một chút rồi lại bẻ một nửa, đưa cho Đường Ninh một nửa.
Đường Ninh nhận nửa cái bánh bao, cắn một cái, chỉ cảm thấy đây là bánh bao nhân cải trắng ngon nhất từ sau ngày đó.
Tình Nhi rất nhanh đã cầm một bộ quần áo của nàng từ mấy năm trước tới, khi dọn nhà đồ vật thuộc về nàng mang theo nhiều nhất, lần này vừa vặn có đất dụng võ.
Đường Ninh thấy nàng đặt quần áo bên giường, nói ra: "Trước tiên ngươi thay bộ y phục này đi."
Hắn đi ra cửa bên ngoài, đóng cửa phòng, nhìn thấy Tiêu Giác từ bên ngoài đi tới.
"Ta để cho người đi huyện nha thông tri, nhạc phụ ngươi phái người bắt lấy những tên khất cái kia, đúng, Đường Chiêu bị hạ nhân Đường gia mang đi. . ." Hắn nhìn Đường Ninh, đột nhiên hỏi: "Vừa rồi người mà ngươi mang đi kia là người ai?"
"Chuyện này nói rất dài dòng." Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Có cơ hội lại chậm chậm giải thích cùng ngươi."
"Được." Tiêu Giác nhún vai, nói ra: "Nhưng có chuyện này đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, một cước kia của ngươi đạp có chút hung ác, Đường nhị ngốc ít nhất cũng phải gãy mấy cây xương sườn, Đường gia có thể sẽ tìm ngươi phiền phức. . ."
Cho dù không có chuyện hôm nay, Đường Ninh cũng nghĩ qua muốn làm một số chuyện hay không, phân rõ giới hạn cùng Đường gia, Đường Chiêu xuất hiện, chẳng qua là sáng tạo ra một cái cơ hội cho hắn mà thôi.
Dám lừa bán hài tử, cho dù là Đường gia, nếu ngồi vững tội danh này thì cũng phải lột da xuống tới.
Tình Nhi đẩy cửa ra đi tới, nói ra: "Cô gia, nàng đổi xong rồi."
Đường Ninh bước nhanh đi vào, tiểu ăn mày đã đổi lại quần áo của Tình Nhi, nàng quá gầy yếu đi, cho dù là quần áo mấy năm trước của Tình Nhi, mặc ở trên thân nàng vẫn còn có chút dài rộng.
Tiêu Giác nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Lại là tiểu cô nương. . ."
Hắn dùng ánh mắt tò mò đánh giá tiểu ăn mày một chút, sau đó lại nhìn về phía Đường Ninh, nói ra: "Chúng ta nên trở về hoàng cung, còn có mấy lễ nghi chưa làm, đi trễ cẩn thận không đuổi kịp Quỳnh Lâm Yến buổi tối."
Trong tay tiểu ăn mày còn cầm nửa cái bánh bao, đứng sau lưng Đường Ninh, vẫn cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh.
Đường Ninh cúi đầu nhìn nàng một chút, mới nhìn Tiêu Giác, nói ra: "Ta ở chỗ này có việc đi không được, nếu không ban đêm ngươi giúp ta xin phép ?"