Chương 227: Hôn kỳ tới gần
"Những ngày nay mẫu thân nói gì với nàng thế?"
Trong lòng Đường Ninh luôn cất giấu nghi hoặc, đến khi ở riêng Chung Ý, rốt cục hắn nhịn không được mới hỏi.
Chung Ý cười cười, nói ra: "Đều là mấy chuyện của nữ tử, tướng công không nghe được."
Trước khi đại hôn, mẹ vợ nói chuyện cùng nữ nhi ------ Đường Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn đừng hỏi tiếp thì tương đối tốt.
Nhỡ may thật sự là chủ đề tương đối xấu hổ gì thì ba người đều sẽ xấu hổ.
Chung Ý nhìn hắn, nháy nháy mắt, đột nhiên hỏi: "Tướng công không phát hiện hôm nay thiếp thân có gì khác trước sao?"
Đường Ninh nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Có gì khác thế?"
"Hôm nay thiếp thân đổi một cây trâm hoa."
Đường Ninh cẩn thận nhìn nàng một chút, lập tức cười nói: "Cây trâm hoa này rất hợp với nàng, khó trách hôm nay nương tử đẹp mắt như vậy!"
"Hôm nay đẹp mắt như vậy?" Chung Ý nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ hôm qua không đẹp mắt sao?"
Đường Ninh ngơ ngẩn.
Hắn nghĩ nghĩ, nói ra: "Hôm qua đẹp mắt hơn hôm trước, hôm nay đẹp mắt hơn hôm qua, ngày mai lại đẹp mắt hơn hôm nay, mỗi ngày nương tử đều đẹp mắt hơn trong mắt của ta!"
Cuối cùng Đường Ninh đã phát hiện Tiểu Ý không giống ở nơi nào.
Đây rõ ràng là đối thoại mà một lần hắn không cẩn thận nghe được nhạc mẫu đại nhân nói cùng nhạc phụ trong thư phòng, cũng may hắn nghe nhiều một câu, nghe xong nhạc phụ trả lời, bằng không, hôm nay sợ là sẽ phải bị nàng tra hỏi.
Hắn cũng đại khái đoán được, mấy ngày nay nhạc mẫu đại nhân đã nói gì, xem ra sau này phải giao lưu học hỏi nhiều với nhạc phụ đại nhân, thỉnh giáo Nhuận Vương tiểu mập mạp nhiều nữa, dù Tiểu Ý chỉ học xong một thành công lực của nhạc mẫu, về sau hắn cũng đừng mong dễ chịu.
Sau khi hắn nói xong thì lập tức đứng lên, nói ra: "Ta đi nghĩ xem ngày thành hôn đó muốn mời ai, sớm phái người đưa thiệp mời một chút. . ."
Đường Ninh biết rõ công lực của mình không thể so sánh với nhạc phụ đại nhân cáo già, trước tiên cứ mượn cớ, tạm thời tránh mũi nhọn đã.
Hắn rời đi không lâu, Đường Yêu Yêu đã đi đến, nàng ngồi xuống đối diện với Chung Ý, rót một chén nước trà, sau khi nhấp một ngụm thì trên mặt hiện ra vẻ suy nghĩ.
Chung Ý nhìn nàng một chút, hỏi: "Nghĩ gì thế, nhập thần như vậy?"
Đường Yêu Yêu vừa suy tư, vừa nói: "Bá mẫu vừa rồi nói với ta một câu, ta đang nghĩ xem ngọn nguồn đúng hay không."
Chung Ý nghi ngờ hỏi: "Mẹ ta nói gì cùng ngươi?"
"Bá mẫu nói, nhìn một người có thích ngươi hay không, thì cùng hắn đối mặt mười hơi, sau mười hơi, nếu như nàng nhịn không được hôn ngươi, thì chính là thật sự thích ngươi. . ." Đường Yêu Yêu hai tay ôm ngực, bỗng nhiên nhìn Chung Ý, kích động nói: "Nếu không, chúng ta thử một chút a?"
Chung Ý nhìn nàng, không tin hỏi lại: "Chúng ta?"
"Ai nha, thử một chút thôi!" Đường Yêu Yêu ngồi đối diện với nàng, bưng lấy mặt của nàng, mắt đối mắt với nàng.
Chung Ý bị nàng trắng trợn nhìn như vậy khiến sắc mặt đỏ lên.
Khoảng cách hai người rất gần, đều có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, sau đó hô hấp của hai người đều có chút loạn.
"Tiểu Ý, ngươi thật dễ nhìn." Đường Yêu Yêu nhìn nàng một hồi, đỏ mặt nói một câu, hôn "Bẹp" một cái trên mặt của nàng, sau đó lại đứng lên, nói ra: "Ta đi giúp ngươi thử hắn một chút!"
Nàng đi ra sân nhỏ, nhìn Đường Ninh đứng ở trong đình, sau khi suy nghĩ một chút mới sải bước đi tới.
Nàng không đồng ý Trần bá mẫu nói ưa thích một người mới có thể hôn lên, nhưng chuyện này lại có thể thử một chút mị lực của mình.
Nếu như hắn thật sự dám hôn đi lên, chính là gan to bằng trời, dám có ý nghĩ xấu với tỷ muội của nương tử, nàng sẽ đánh cho hắn một trận, để hắn mất ý niệm này.
Nếu như hắn không hôn đi lên, đã chứng tỏ nàng ở trong mắt hắn không có mị lực, vậy mà cảm thấy nàng không có mị lực, nàng sẽ tìm lý do đánh hắn thêm mấy trận.
Đường Ninh ngồi trong đình, tính toán ngày mùng 9 tháng 6 xem nên mời người nào tới.
Bằng hữu của hắn không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy người như vậy.
Lý Thiên Lan khẳng định là muốn mời, nàng ấy sẽ lập tức rời khỏi kinh sư, cơ hội gặp lại không nhiều.
Tô Mị cũng là muốn mời, hắn không mời Tiểu Ý cũng sẽ mời, xem nàng ấy đến lúc đó có thời gian hay không.
Đường Yêu Yêu tự nhiên không cần nói, ở Chung gia, nàng căn bản không phải khách nhân.
Tiêu Giác cũng không thể bỏ qua, về phần Cố Bạch, gia hỏa này quá tao còn quá sắc, không mời, Cố Bạch không mời, đám Thôi Lang còn chưa tính.
Ngoài ra, nhà Phương thị lang cũng phải gửi một phong thiệp mời; còn có Đường Thủy, trên giấy Đường Ninh viết một cái tên, nghĩ một chút rồi gạch đi, một lát sau, lại thêm vao.
Hắn bóp một miếng bánh ngọt, cắn một cái, có chút do dự.
Đường Yêu Yêu từ ngoài đình đi tới, ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn trừng trừng lấy hắn.
Đường Ninh nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Có việc?"
Đường Yêu Yêu chỉ nhìn xem hắn, không nói lời nào.
Không biết vì sao, nàng cứ nhìn chính mình như vậy, khoảng cách gần như thế, Đường Ninh lại có chút cảm giác chột dạ, ngoài ra, còn có một loại xúc động không nhịn được muốn hôn lên.
Hắn nhanh áp chế loại xúc động này xuống, không biết Đường yêu tinh lại đang làm cái gì, thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, sau khi suy nghĩ một chút, hắn đưa tới nửa miêngd bánh ngọt mình ăn thừa, hỏi: "Ngươi muốn ăn sao?"
Đường Yêu Yêu vẫn nhìn hắn không nói lời nào.
Đường Ninh lại nghĩ, đẩy tất cả bánh ngọt đi qua, nói ra: "Cho ngươi hết."
Đường Yêu Yêu không ăn bánh ngọt đã đi, mà trước khi đi ánh mắt nàng nhìn hắn rất không đúng, Đường Ninh nhét nửa miếng bánh ngọt còn lại vào trong miệng, thầm than một câu nữ nhân khó hiểu.
Hắn nhấc bút lên, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là viết "Đường Thủy" ra.
. . .
Đường Nhân trai.
Từ quản sự nhìn quan sai trong cửa hàng, nói ra: "Quan sai đại nhân, ngài mới vừa nói, chỉ cần báo cáo đăng ký ở quan phủ thì người khác sẽ không thể in sách của chúng ta?"
Quan sai kia nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích nói: "Chỉ cần các ngươi đăng ký ở quan phủ, sau đó lại giao ra mười lượng bạc phí quản lý bản quyền, về sau không có đồng ý của các ngươi, cho dù là quốc tử giám cũng không thể khắc bản sách của các ngươi, đây là Khang Vương điện hạ thương cảm các ngươi, vô cùng khó khăn mới phổ biến luật bản quyền, các ngươi có muốn đăng ký hay không?"
Cho dù đối phương chỉ là một quản sự nho nhỏ ở hiệu sách, hắn cũng đặc biệt kiên nhẫn, dù sao đây là chuyện mà Khang Vương điện hạ giao xuống, điện hạ cực kỳ để ý đối với chuyện này, nếu là làm hỏng, điện hạ cũng sẽ không tha bọn hắn.
Từ quản sự nghe thế cực kỳ mừng rỡ, mười lượng bạc đối với bách tính phổ thông thì có lẽ là không ít, nhưng đối với Đường Nhân trai mà nói, chỉ là bán vài cuốn sách thôi, nếu có thể được quan phủ bảo hộ, để những hiệu sách như Vạn Quyển lâu kia không còn được khắc bản sách của bọn hắn, không biết có thể kiếm lời gấp bao nhiêu mười lượng bạc ấy, đây là mua bán kiếm bộn không lỗ.
Huống chi, việc này đại chưởng quỹ đã từng đề cập qua, hắn chỉ là làm việc theo mệnh lệnh mà thôi.
Từ quản sự lập tức gật đầu nói: "Muốn, muốn, đương nhiên muốn!"
Không bao lâu, quan sai kia đăng ký cho tiệm xong, nhận lấy bạc, nói ra: "Rất tốt, từ giờ trở đi, không được Đường Nhân trai các ngươi trao quyền, bất kỳ người nào cũng không thể khắc bản « Trường Sinh điện », vừa có phát hiện, có thể lập tức đi báo án quan phủ, quan phủ tự sẽ nghiêm trị theo luật pháp, nếu muốn trao quyền người khác, có thể tự đi quốc tử giám đăng ký chia sẻ bản quyền."
Từ quản sự nở nụ cười, nói ra: "Tạ ơn quan sai đại nhân. . ."
"U, Từ quản sự vội vàng thế, nếu như ta không nhớ lầm, « Trường Sinh điện » của các ngươi, ngày mai sẽ ra quyển thứ hai đi?"
Từ quản sự nhìn ra cửa ra vào, thấy Trương quản sự của Vạn Quyển lâu chắp tay sau lưng từ ngoài cửa đi tới.
Hắn ta nhìn Từ quản sự, cười nói ra: "Lần trước ta nói chuyện kia, Từ quản sự có báo cho đại chưởng quỹ của các ngươi hay không, không biết hắn nói thế nào?"
Từ quản sự nhìn hắn, hỏi: "Các ngươi in trộm quyển thứ nhất chúng ta, hẳn là kiếm ít không bạc nhỉ?"
Trương quản sự cười cười, nói ra: "Cũng không có bao nhiêu, chỉ bán hơn ngàn bản, kiếm lời tàm một ngàn lượng bạc mà thôi."
Từ quản sự quay đầu nhìn quan sai kia, nói ra: "Quan sai đại ca, vừa rồi ngài đều nghe được đi, hắn nói Vạn Quyển lâu bọn hắn in trộm sách của chúng ta, kiếm lời một ngàn lượng, theo luật hẳn là phạt hai ngàn lượng, một ngàn lượng sung về quốc khố, một ngàn lượng bồi thường chúng ta. . ."
"Một ngàn lượng. . ." Trên mặt quan sai kia lộ ra vẻ tươi cười, nói ra: "Đi Vạn Quyển lâu."
Trương quản sự kinh ngạc nhìn một màn, hỏi quản sự nói: "Các ngươi đang nói cái gì?" ---------