Chương 231: Bản sắc Ma Nữ
Đường Ninh đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp mặt Đường gia tiểu thư không chỉ một lần.
Trong thân thể của hắn, dù sao cũng là một linh hồn đến từ thế giới khác, đến khi gặp mặt đại khái sẽ rất xấu hổ, đối mặt với một khuôn mặt xa lạ, làm sao cũng không thể gọi ra tiếng"Mẫu thân" này.
Nhưng giờ phút này người đứng đối diện hắn lại không phải người xa lạ.
Cho dù là mẹ hắn đã ngoài ý muốn qua đời khi hắn vẫn còn nhỏ, hắn không dám cũng không thể quên khuôn mặt đã bị hắn ghi khắc cả đời kia, nhưng từ khi có thể đọc được ký ức, bóng dáng kia lại càng thêm rõ ràng.
Đương nhiên, hồi ức dù sao cũng chỉ là hồi ức, còn lâu mới khiến hắn kích động bằng khi thân ảnh trong trí nhớ lại đứng tại trước mặt hắn.
Hắn nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn loại khả năng, nhưng lại không có nghĩ đến "Mẫu thân" của hắn ở thế giới này vậy mà giống người mẹ đã qua đời của hắn như đúc.
Ngay cả nốt ruồi ở khóe mắt trái của bà cũng giống.
Cho nên khi hắn nhìn thấy bà, hắn cũng không thể khống chế mình mà lập tức hô một tiếng "Mẫu thân" kia .
Giờ phút này, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, tất cả mọi chuẩn bị về tâm lý trước khi đến hết thảy đều ầm ầm sụp đổ trong một tiếng "Ninh nhi" kia, biết rõ ở một thế giới khác nhìn thấy mẫu thân là chuyện không thể nào, nhưng đối mặt với khuôn mặt mà hắn luôn khắc ghi trong lòng 20 năm, hắn vẫn khó mà giữ vững bình tĩnh.
Hắn dùng một tay chống lên bàn, mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Phụ nhân thanh lệ nhìn hắn, trong mắt đã tràn đầy nước mắt, nức nở nói: "Ninh nhi, là mẫu thân có lỗi với con. . ."
Đường Ninh cúi đầu, không dám nhìn bà, nhưng giọng nói quen thuộc từ sâu trong linh hồn này, vẫn khiến thân thể của hắn run rẩy.
Hắn giơ tay lên, hung hăng cho mình một bàn tay, đến khi ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt quen thuộc kia vẫn chưa đổi.
"Ninh nhi!" Phụ nhân thanh lệ thoáng bối rối nắm lấy tay của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
"Không sao. . ." Đường Ninh thở sâu, giọng nói có chút khàn khàn, bàn tay nắm lấy góc bàn thoáng buông ra, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái, giống như đã buông xuống thứ gì, thân thể đứng càng thẳng.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, phụ nhân thanh lệ cũng nhìn hắn, sâu trong ánh mắt có chút khẩn trương, càng nhiều hơn chính là chờ mong.
Đường Ninh đột nhiên vươn hai tay, ôm thật chặt lấy bà, khẽ gọi: "Mẫu thân."
Thân thể trong ngực hắn hơi run rẩy, trên mặt có hai hàng nước mắt xẹt qua, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, trong con ngươi vốn thất thần lại bắn ra hào quang mà từ trước tới nay chưa từng có.
. . .
Bên ngoài tiểu viện, Đường Thủy cúi đầu, không ngừng đi thong thả ở cửa sân.
An Dương quận chúa bất đắc dĩ nhìn nàng, nói ra: "Ngươi không thể an tĩnh ngồi một lát sao?"
Đường Thủy quay đầu nhìn về trong viện, suy nghĩ một hồi sau đó nhấc chân đi vào sân nhỏ, một lát sau nàng lại quay người đi ra.
An Dương quận chúa thở dài, nói ra: "Ngươi muốn đi vào thì cứ vào xem một chút đi, dù sao các ngươi là người một nhà, chuyện này có gì đâu?"
Đường Thủy vẫn nhìn vào trong viện, nói ra: "Thời gian cũng không còn nhiều lắm, không quay lại đi, bọn hắn sẽ hoài nghi."
Nàng vừa dứt lời, đã có thân ảnh từ trong viện đi ra.
Đường Ninh đỡ phụ nhân thanh lệ kia, đi qua bậc thang, nói khẽ: "Có bậc thang, mẫu thân cẩn thận."
Đường Thủy nhìn một màn này, sau khi giật mình thì trên mặt lại nhanh chóng hiện ra vui mừng.
Phụ nhân thanh lệ nắm tay Đường Ninh, có chút không nỡ nói: "Rất muộn rồi, coni mau trở về đi, trên đường cẩn thận."
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Biết rồi mẫu thân."
Đường Thủy nhìn hắn, dây cung căng cứng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đường Ninh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn các nàng rời đi, sau đó được An Dương quận chúa dẫn đường lại từ cửa sau đi ra ngoài.
"Chúc mừng quan trạng nguyên mẫu tử gặp nhau." An Dương quận chúa tiễn hắn đi ra ngoài, mới mở miệng nói ra: " Rốt cục Thủy nhi cũng có thể buông lỏng một hơi."
Đường Ninh chắp tay với nàng, nói ra: "Đa tạ quận chúa."
"Không cần cám ơn ta." An Dương quận chúa phất phất tay, nói ra: "Ta chỉ không muốn thấy Thủy nhi mệt mỏi như vậy, may mắn quan trạng nguyên không khiến nàng thất vọng."
Đường Ninh lễ phép cười một tiếng, nói ra: "Quận chúa mau trở về đi, Đường Ninh cáo từ."
An Dương quận chúa nhẹ gật đầu, quay người đi trở về.
Đến tận khi cửa sau phủ quận chúa đóng lại, Đường Ninh mới quay người trở về.
Mặc dù lập tức đã đến thời gian cấm đi lại ban đêm, nhưng Đường phủ chỉ cách đây một con đường, hắn chậm rãi ung dung đi về cũng được.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Đường Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Đường Thủy lại từ phủ quận chúa đi tới.
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Sao ngươi vẫn chưa trở về?"
"Tiểu cô đi về trước, ta đưa ngươi trở về." Hai tay Đường Thủy chắp phía sau, bước chân nhẹ nhàng, trong miệng còn ngân nga một điệu hát dân gian không biết tên, tâm tình hiển nhiên rất tốt.
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Ta không đi mấy bước đường, hơn nữa sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm, ngươi về sớm một chút đi, không cần tiễn ta."
Đường Thủy đi đến trước mặt hắn, nói ra: "Không biết lớn nhỏ, cái gì mà "Ngươi" "Ngươi" hả, ta là tỷ ngươi!"
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Đường cô nương, đừng đùa."
Hắn rất may mắn, cũng thật cao hứng, ở thế giới lạ lẫm này, có thể gặp được người mà đời này hắn muốn gặp nhất, hai người có hình dạng giống nhau, giọng nói giống nhau, lại có quan hệ không thể dứt bỏ, mặc kệ đây là vũ trụ song song có thể có vận mệnh, trong lòng của hắn đã nhận định.
Nhưng hắn cũng không muốn tự nhiên thêm ra một người tỷ tỷ, mặc dù nàng rất hiền lành, rất ôn nhu, đối với hắn cũng rất tốt, Đường Ninh ngẫu nhiên cũng sẽ ngẫm lại, nếu có một vị tỷ tỷ như vậy, hẳn là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.
"Ta không đùa." Đường Thủy nhìn hắn, nghiêm túc nói ra: "Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi."
Đường Ninh quay đầu, không có vấn đề nói: "Vậy ta không thừa nhận."
Vừa dứt lời, một cánh tay ngọc nhỏ dài đã kéo lên lỗ tai của hắn, tay Đường Thủy thoáng dùng sức, nói ra: "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, từ khi ngươi sinh ra thì ta chính là tỷ tỷ của ngươi, nếu ngươi lại không biết lớn nhỏ như thế, cũng đừng trách ta thay tiểu cô giáo huấn ngươi!"
Đại tỷ tỷ ôn nhu tài trí bỗng nhiên biến thành Ma Nữ điêu ngoa bốc đồng, trong lúc nhất thời Đường Ninh không tiếp thụ được sự tương phản này, nắm lấy tay của nàng, vội vàng nói: "Ngươi mau buông tay!"
Đường Thủy hỏi: "Ngươi có thừa nhận ta là tỷ ngươi hay không?"
Đường Ninh cắn răng nói: "Không thừa nhận!"
Đường Thủy lại vặn tay thêm một góc hỏi: "Có thừa nhận hay không?"
"Không thừa nhận!"
"Có thừa nhận hay không?"
"Tỷ!"
. . .
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Đường Ninh xoa lỗ tai, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Tiêu Giác nói nàng là "Ma Nữ".
Hóa ra trước đó nàng dịu dàng hào phóng, ôn nhu động lòng người đều là giả vờ, đây mới là bản sắc Ma Nữ!
Trên mặt Đường Thủy đầy tươi cười, buông tay ra, nhẹ nhàng giúp hắn xoa lỗ tai, ôn nhu nói: "Có đau hay không a?"
"Không đau, không đau. . ." Đã trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ Đường Ninh nghe thấy thanh âm ra vẻ ôn nhu của nàng đã hãi đến hoảng, vội vàng kéo tay của nàng ra, tiến lên hai bước, kéo dài khoảng cách với nàng.
"Ngoan ngoãn nghe lời mới tốt." Đường Thủy lại đi đến bên cạnh hắn, nói ra: "Sau này nếu ngươi gặp phải khó khăn gì, cứ nói cho ta biết, ta là tỷ ngươi, ta sẽ giúp ngươi."
Đường Ninh nghĩ nghĩ, nói ra: "Ta thiếu tiền."
Đường Thủy lấy ra một chồng ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho hắn, nói ra: "Nơi này hẳn là có hơn năm ngàn lượng, còn lại đều đặt ở trong nhà, nếu không đủ, ngày mai ta lại để người đưa cho ngươi."
Đường Ninh đột nhiên cảm giác được, có một người tỷ tỷ cũng không phải là chuyện xấu, nhất là có một tỷ tỷ hào phóng.
Hắn không nhận ngân phiếu, nói ra: "Ta đùa thôi, những ngân phiếu này, ngươi vẫn nhanh cất đi thôi."
Đường Thủy thu ngân phiếu lại, nói ra: "Ta sẽ nghĩ biện pháp để cho các ngươi gặp lại."
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Chuyện này chính ta sẽ nghĩ biện pháp."
Đường Thủy nhíu mày nhìn hắn, nói ra: "Ngươi cũng đừng khoe khoang!"
Đường Ninh nhìn về phía phía trước, nhàn nhạt nói ra: "Yên tâm đi."
Hắn vượt qua thời gian cùng không gian, chết qua một lần, không dễ dàng mới có cơ hội gặp lại khuôn mặt kia, làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Đường gia là một lồng giam, hắn sớm muộn cũng sẽ mang bà ấy ra khỏi chỗ kia, nếu như không thể quang minh chính đại, cho dù là trộm cũng muốn trộm ra.
Mặc dù Đường Thủy kéo lỗ tai của hắn, nhưng nể tình nàng hảo tâm, đối với mình cũng không tệ lắm, đến lúc đó có thể cân nhắc cùng trộm nàng ra. . .