Chương 67: Sách luận khó khăn
Khi Bành Sâm từ bên ngoài đi tới, Đường Yêu Yêu không kịp chờ đợi chạy tới, hỏi: "Thế nào, lần này hắn thứ mấy?"
Bành Sâm liếc mắt nhìn Đường Ninh một chút, nhàn nhạt nói: "Giáp bảng thứ nhất."
Đường Ninh chú ý tới ánh mắt Bành Sâm nhìn hắn rất không đúng, lần trước hắn nhìn tên cầm thú chơi kỹ nữ không trả tiền rồi bị bắt vào huyện nha kia cũng dùng ánh mắt này.
Hắn không phải cầm thú, hắn chỉ đứng trên bờ vai cầm thú.
Ôn Đình Quân là thuỷ tổ của Hoa Gian phái, hắn làm một nam nhân, mà viết khuê tình so với nữ tử còn tốt hơn, sinh ra ảnh hưởng cực kỳ trọng đại tới từ đàn, tác phẩm đỉnh cao của hắn sao có thể bình thường?
Nam nhân viết khuê tình lại thắng đại đa số nữ tử, đây mới thật sự là cầm thú.
Vu Khiêm là tể tướng cứu giúp Minh triều, người có thể lên làm tể tướng, nào có ai đơn giản, bài « Thạch Hôi Ngâm » này, là một bài thơ nổi danh nhất của hắn, cũng là tín điều cả đời hắn. Đây mới thực là người có ảnh hưởng lớn, Đường Ninh chẳng qua chỉ dính chút ánh sáng của vị cự nhân này.
Cho nên trận thi châu thứ hai hắn lấy được vị trí thứ nhất, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Đường Yêu Yêu ngoại trừ ngoài ý muốn, nàng còn thấy rất cao hứng.
Hai lần đều thứ nhất, nàng phát hiện Đường Ninh cũng không ngốc như nàng tưởng tượng, nàng phải tìm cơ hội hỏi Tiểu Như một chút, trước kia hắn có thông minh như vậy hay không, chẳng lẽ một tú cầu của nàng đã đập hắn đến mức thông minh hơn?
Trên bàn cơm, nhạc phụ đại nhân hiếm thấy lại uống nhiều thêm mấy chén.
"Thi châu chỉ còn một trận cuối cùng. . ." Hắn nhấp một ngụm rượu, nói: "Tuy nói những năm này triều đình dần dần coi trọng sách luận, lấy sách luận để lấy sĩ, nhưng hai trận trước con đều đạt thứ nhất, chỉ cần một trận cuối cùng này làm đúng quy củ, lần này thi châu, cũng đã mười phần chắc chín."
Thi châu ba trận, mặc dù là theo chế độ đào thải, nhưng đã thi xong hai trận, cũng không phải là chỉ có tác dụng đào thải.
Sau khi trận thứ ba kết thúc, giám khảo sẽ xác định thứ tự cuối cùng, cũng sẽ tổng hợp cân nhắc thành tích hai trận trước, đương nhiên, đây là trong tình huống biểu hiện cả hai phần thi sách luận đều tương đối, không cách nào lấy hay bỏ mới có thể chọn lựa.
Đương nhiên, bao nhiêu năm qua, có thể đứng đầu bảng trong hai trận thi phía trước, đều là nhân tài trong nhân tài, gần như không thể thất bại ở trận thứ ba, đáng tiếc mọi thứ đều có ngoại lệ.
Đường Ninh chính là ngoại lệ kia.
Mặc dù bây giờ còn chưa xuất hiện Bát Cổ văn, nhưng khoa khảo đã có chương pháp cùng sáo lộ bị đại chúng quen thuộc, mà chương pháp cùng sáo lộ sách luận, đến bây giờ hắn còn chưa học được.
Hai trận trước đứng đầu bảng, đến trận thứ ba nếu lại thi rớt, thì mặt mũi hắn coi như ném đi được rồi, còn không bằng những người trước hai trận biểu hiện thường thường. . .
Có cần thừa dịp còn có chút thời gian, cẩn thận nịnh bợ Phương tiểu bàn hay không nhỉ. . .
Ngẫm lại thấy thôi đành vậy, bật hack như thế là đủ rồi, nếu lại thu mua giám khảo. . . , làm người vẫn nên có ranh giới cuối cùng.
Hắn còn có hai ngày cuối cùng để rèn luyện trước khi thi.
Sau khi nhìn vô số đề mục sách luận, Đường Ninh cũng dần dần ý thức được một chuyện.
Bát Cổ văn nuôi dưỡng ra một đám tư tưởng xơ cứng, người đọc sách không biết biến báo, khiến chế độ khoa cử thủ sĩ đi đến tuyệt lộ, mặc dù ở thời đại này, Bát Cổ văn còn chưa xuất hiện, nhưng khoa cử Trần quốc, cũng đã xuất hiện một chút hình thức cố định, hoặc là nói đã có lối rẽ khác biệt so với tiền nhân.
Sách luận trước đó, thí sinh dùng kim châm chích thói xấu thời thế, nói thoải mái, có thể hào phóng vạch triều đình thậm chí quân vương, cũng sẽ không bị giáng tội.
Nhưng khoa cử nơi này, vô luận hỏi sách gì, đầu tiên phải kéo vài câu Thánh Nhân nói như vậy, ca tụng công tích vĩ đại của tiên hiền cổ đại, lại ca tụng đương kim quân chủ anh minh thần võ một lần, cuối cùng biểu hiện một phen trung tâm, dốc lòng muốn phụ tá thánh thượng, làm ra một sự nghiệp lẫy lừng, sách luận chân chính, thì lấy lời nói suông, khách sáo chiếm đa số. . .
Thông thiên nhìn thì tưởng như nói rất nhiều, kỳ thật lại không nói gì, tài văn chương ngược lại hoa lệ đến cực điểm, thông thiên chi, hồ, giả, dã. . .
Nói thế nghe có chút chua, bởi vì Đường Ninh căn bản không viết ra được nhiều chi, hồ, giả, dã như vậy, cũng kéo không được tiên hiền Thượng Cổ thời xa xưa như vậy. . .
Lại nhìn sách một hồi, sau đó trực tiếp rửa mặt đi ngủ, ngày mai là một trận cuối cùng, sau ngày mai, nên thả lỏng một chút, phải ngủ nướng mấy giấc. . .
. . .
Một trận Thi châu cuối cùng, Chung Ý và Tiểu Như đưa Đường Ninh đến bên ngoài trường thi, hắn đi vào cửa trường thi, lại quay người phất phất tay với các nàng.
Tô Như thở phào một hơi, mỉm cười nói ra: "Trận này thi xong, thi châu liền kết thúc, Tiểu Ninh ca cũng không cần khổ cực như vậy."
Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu trận này hắn còn có thể lấy được vị trí thứ nhất, chính là cái gì nguyên?"
"Giải nguyên." Chung Ý nhẹ nhàng nói một câu, trên mặt lại hiện lên một tia lo lắng.
Trận đầu hắn có thể đứng đầu bảng, là bởi vì hắn tinh thông đủ loại sách, trận thứ hai thì là bởi vì hắn vốn am hiểu thi từ, nhưng trận thứ ba thi sách luận này. . . , Trong lòng Chung Ý hiểu hết sức rõ ràng, sách luận văn chương, lại không phải sở trường của hắn.
Sách luận chính là cửa ải quan trọng nhất trong ba trận, muốn trở thành giải nguyên, nói nghe thì dễ?
Đường Ninh ngồi trong phòng thi, tâm tình rất bình tĩnh.
Có đạt được không giải nguyên hay không, kỳ thật hắn cũng không thèm để ý, nếu như không phải vì không muốn Tiểu Như thương tâm, không để Chung Ý thất vọng, không để nhạc phụ và nhạc mẫu phát hiện hắn là một đầu cá ướp muối, hiện tại hắn hẳn là đang suy nghĩ làm thế nào để phát tài, chứ không phải ngồi ở chỗ này thi cử.
Sau khi tiếng chiêng vang lên, rất nhanh đã có sai dịch phát bài thi cùng giấy viết xuống.
Sách luận có ba đề, đề mục tương tự đều có khoảng năm chữ, thí sinh dựa vào đề mục này, đưa ra kiến giải hoặc đối sách của chính mình.
Kỳ thật cũng chính là một ngày viết ba bài văn nghị luận, mỗi bài tầm 1000 chữ, bài văn 1000 chữ viết đối với Đường Ninh chỉ là một việc nhỏ, nhưng nếu để cho hắn dùng cổ văn viết, còn muốn dùng văn chương bay bổng, hoàn toàn toát lên được chi, hồ, giả, dã, thì ba ngày hắn cũng không viết ra được.
Trận sách luận này đối với hắn mà nói là tương đối gian nan.
Hắn lật ra bài thi, đề thứ nhất chỉ có bốn chữ.
Trị thủy phương lược.
Đề thứ nhất hỏi tới trị thủy như thế nào.
Đề bài sách luận bình thường đều rất đơn giản, đề bài thi châu lần trước là "Thống cách quan tệ" " "Trù bị quân tiền" "Chỉnh đốn doanh ngũ", đề thi mỗi một năm đều không giống nhau , bình thường cũng sẽ liên hệ tới thời sự.
Quản lý lũ lụt, sớm nhất có thể nói đến Tam Hoàng Ngũ Đế thời đại, Đại Vũ trị thủy.
Trị thủy cần cân nhắc đến tình huống thực tế ở những vùng miền khác nhau, Đường Ninh không hiểu rõ trị thủy phương lược ở thời đại này, nhưng đại khái tư tưởng chính là giới hạn trong kiến thức, bọn họ vẫn chưa đóng cửa tổng hợp ra cách trị thủy như hiện đại.
Đường Ninh không nghiên cứu nhiều về thuỷ lợi, hiểu biết về lĩnh vực này cũng không tinh thâm.
Hắn không thể trực tiếp đặt bút, trước tiên viết lên trên giấy nháp "Nạo vét", "Cắt cong lấy thẳng", "Đường sông sửa trị", "Trồng cây trồng rừng", sau đó viết ra lợi và hại cụ thể, xong xuối hắn mới nghĩ phải dùng ngôn ngữ như thế nào để viết thành văn chương. . .
Viết xong phần câu hỏi này, tiếng chiêng vang lên một lần, chứng tỏ thời gian ít nhất đã trôi qua hai giờ trở lên.
Hắn tùy tiện ăn vài miếng bánh lấp bụng, rồi nhìn về phía đề tiếp theo.
Khi nhìn thấy đề này, hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra, đề này yêu cầu thí sinh trình bày cách khống chế tình hình bệnh dịch như thế nào.
Đây không phải một câu hỏi về y học, làm một vị quan viên địa phương, dù không hiểu y đạo, cũng cần biết được nên ứng đối ra sao với loại tình huống đột phát này.
Ý nghĩa đại khái của đề này là, nếu như ngươi là một Huyện Lệnh, trong khu mình quản hạt phát sinh bệnh dịch, phải khống chế như thế nào, mới có thể giảm thương vong tới mức nhỏ nhất. . .
Đề này hỏi không phải trị, mà là phòng, liên quan tới đề này, hắn và Tôn thần y đã từng có lần giao lưu trao đổi.
Chú trọng nguồn nước, uống nước nóng, ngày bình thường thường xuyên phổ cập kiến thức thường thức về y học, phòng ngừa tình hình bệnh dịch phát sinh, một khi bệnh dịch phát sinh, kịp thời cách ly, chú ý trừ độc, an táng người chết. . .
Hai đề này đại khái dùng hai canh giờ trở lên, thời gian còn kịp, Đường Ninh nhìn đề thứ ba, hắn vừa xoa cổ tay, vừa suy nghĩ.
Đề cuối cùng có liên quan đến hình phạt và giáo hóa cái gì nhẹ cái gì nặng.
Trên bản chất là hỏi trị quốc theo luật và lấy đức trị quốc thì cái nào quan trọng.
Đề này cần kết hợp tình huống thực tế để trả lời, loạn thế dùng trọng điển, thái bình thịnh thế thì đề xướng "Đức chủ hình phụ", mấy năm này Trần quốc tương đối ổn định, thanh tra ác quan, giảm bớt hình phạt, nghiêm cấm vận dụng tư hình. . . , từ một loạt cử động này đến xem, hẳn là thiên hướng về vế sau, chọn điểm này, sẽ không có gì sai lầm lớn.
Đường Ninh đại khái đáp chính là đức trị và pháp trị hẳn là hỗ trợ lẫn nhau, lẫn nhau đẩy mạnh, sau khi hắn viết xong, phát hiện số lượng từ quá ít, dù sao hắn vừa không nhắc tới tiên hiền, lại không ca tụng quân vương, số lượng từ còn thiếu rất nhiều. . .
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lại liệt kê ra ưu điểm cùng tai hại của cả hai, phải làm thế nào mới nắm chắc tiêu chuẩn, như thế nào cải tiến, lại có chi tiết nào cần thiết phải chú ý. . .
Tiếng chiêng nhắc nhở nộp bài thi đã vang lên rất lâu, Đường Ninh chép lại bản nháp vào giấy thi xong, thu thập xong đồ vật, đã có sai dịch đến thanh tràng.
Hắn đi ra trường thi, thí sinh bên người lác đác không có mấy, chỉ là lần này, cũng không phải là hắn đi ra sớm, mà là đại bộ phận thí sinh đều đã đáp xong rời sân. . .
Đi ra trường thi, từ xa đã thấy được bốn người đang đứng chờ hắn.