Chương 71: Rốt cuộc là ai
Thời gian yết bảng thi châu là ngày 21 tháng 9.
Thí sinh có thể thông qua hai hình thức để biết được mình có thi đậu hay không.
Trong ngày trường thi yết bảng, bảng danh sẽ được dán trên tường bên ngoài trường thi, Giáp Ất song bảng, minh bạch công khai, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Qua buổi trưa, ở các đại nha môn sẽ có sai dịch đi tới chỗ học sinh ở trọ để báo tin vui, động tĩnh rất lớn, bình thường đều sẽ gây chú ý của mọi người.
Làm thế dĩ nhiên không phải vẽ vời cho thêm chuyện, dù sao mười năm gian khổ học tập không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ biết.
Đây chính là cơ hội tốt để dương danh, các nha sai ở ngay trước mặt mọi người, vừa gõ chiêng, vừa lớn tiếng thông báo.
"Chúc mừng Đường Ninh công tử trúng giải nguyên thi châu!"
"Chúc mừng Đường Ninh công tử trúng hội nguyên thi tỉnh!"
"Chúc mừng Đường Ninh công tử trúng trạng nguyên thi đình!"
. . .
Mặc dù trước đó đã biết được thứ tự của mình, nhưng được các sai dịch lớn tiếng tuyên bố tin vui trước mặt mọi người như vậy, là một chuyện rất đáng tự hào.
Trúng trạng nguyên mà không có bao nhiêu người biết, như thế so với không trúng thì khác nhau ở chỗ nào?
Đương nhiên, mặc dù đứng thứ nhất thi châu chỉ là giải nguyên, nhưng cho dù là giải nguyên, cũng là vinh quang mà rất nhiều người cả một đời khó mà lấy được, đủ để cho tất cả học sinh kích động khó ngủ.
Đêm qua Đường Ninh cũng có chút khó ngủ.
Hắn tự nhiên không phải đang mong đợi mình có thể đứng đầu bảng một lần nữa, hắn có bao nhiêu cân lượng tự mình cũng rõ ràng, nếu bàn về viết văn, chỉ sợ Đường Yêu Yêu cũng mạnh hơn hắn không chỉ một điểm.
Hắn lo lắng chính là nếu chẳng may thi rớt, mặc dù không có người trách cứ hắn, nhưng trong lòng đám người Tiểu Như khẳng định sẽ thương tâm và thất vọng.
Bò càng cao, té càng đau, sớm biết thế này hai trận trước đã khiêm tốn một chút rồi, cho các nàng hi vọng, kết quả cuối cùng lại khiến các nàng thất vọng, trong lòng Đường Ninh rất áy náy.
Cho nên đêm qua hắn mất ngủ, không biết lúc nào mới ngủ được.
Không biết đây là lần thứ mấy Chung Ý và Tô Như sốt ruột ngó vào cửa viện đóng chặt của hắn.
Tô Như lo lắng nói: "Sắp dán thông báo rồi, sao Tiểu Ninh còn chưa rời giường?"
Tình Nhi đẩy cửa, nói: "Buổi sáng cô gia thường xuyên ngủ nướng."
Đường Yêu Yêu từ phía sau đi tới, kinh ngạc nói: "Hắn vẫn chưa rời giường sao?"
Chung Ý bất đắc dĩ nói: "Cửa viện đóng từ bên trong."
Khi nàng đang nói câu này, Đường Yêu Yêu đã nhảy lên đầu tường, đến khi nàng nói xong, thân ảnh Đường Yêu Yêu đã biến mất, từ bên trong mở cửa viện ra.
Mở ra cửa viện, còn có cửa phòng.
Đường Yêu Yêu không có bản sự xuyên tường, nên chỉ đứng ở bên ngoài gõ cửa một cái, không có người trả lời.
Chung Ý đi lên trước nói: "Đêm qua hẳn là tướng công mất ngủ, để chàng ấy ngủ tiếp một hồi, chúng ta đi chậm chút một chút cũng được."
"Đã lúc nào rồi, còn ngủ!" Đường Yêu Yêu biết Chung Ý và Tô Như đều vô cùng lo lắng, phất phất tay, nói: "Ta đi vào gọi hắn!"
Cửa phòng không mở, nhưng Đường Ninh vì bảo trì không khí trong phòng trong lành , bình thường buổi tối trước khi ngủ, sẽ mở cửa sổ ra một khe nhỏ.
Đường Yêu Yêu từ bên ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, người trên giường có mặc quần áo.
Nàng thở phào một hơi, mở cửa sổ ra nhảy vào, đi đến bên giường.
Nàng nhìn cái chăn bị đá đến chân giường, lại nhìn người ngửa mặt nằm ở trên giường, nhếch miệng, đang muốn đi qua đánh thức hắn, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía bộ vị nào đó trên thân thể của hắn, kinh ngạc đến mức miệng nhỏ khẽ há ra.
Tiếng Đường Yêu Yêu ở bên ngoài kêu cửa rất lớn, Đường Ninh phí rất nhiều sức mới mở to được mắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, hình như là thấy được Đường yêu tinh.
"Tỉnh lại thì nhanh ra chút mở cửa, sắp yết bảng rồi, Tiểu Như và Tiểu Ý chờ ngươi đến mức sốt ruột rồi!"
Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, báo cho hắn biết khi nãy chỉ là một ảo giác, Đường yêu tinh rõ ràng đang ở bên ngoài kêu cửa.
May mắn chỉ là ảo giác, buổi sáng khi nam nhân rời giường, chắc chắn sẽ có một chút phản ứng, cho dù những phản ứng này có thể rửa sạch sỉ nhục trên người hắn, cũng không thể để nàng nhìn thấy.
Hắn ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Ngoài cửa, Chung Ý kinh ngạc nhìn Đường Yêu Yêu, hỏi: "Ngươi đã đánh thức được chàng, vì sao không mở cửa từ bên trong?"
"Quên. . ." Mặt mũi Đường Yêu Yêu hiện lên vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói.
Đường Ninh mặc quần áo tử tế, mở cửa, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm qua ngủ hơi trễ. . ."
Đường yêu tinh thúc giục nói: "Đừng nói nhảm, nhanh rửa mặt, trường thi lập tức dán thông báo rồi!"
Đường Ninh dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, ngoài cửa đã có hai chiếc xe ngựa đang chờ.
Sáng sớm Bành Sâm đã đi nha môn, hôm nay hắn muốn báo tin vui cho những học sinh thi đậu, Đường Ninh vừa nghĩ tới gương mặt quanh năm không thay đổi kia, báo tang so với báo tin vui còn thích hợp hơn, trong lòng mặc niệm thay cho tên học sinh xui xẻo kia.
Đường Ninh ngồi một mình một chiếc xe ngựa, Chung Ý cùng Đường Yêu Yêu Tô Như ngồi một xe, Trần Ngọc Hiền đứng ở cửa Chung phủ, phất phất tay với bọn hắn rồi dặn: "Đi sớm về sớm!"
Lúc đầu Đường Ninh không muốn đi xem, thi rớt sẽ khiến người ta thất vọng, Tiểu Như cùng Chung Ý vốn tràn đầy vui vẻ, nếu đi nhìn danh sách về không có tên hắn, chênh lệch chẳng phải lại càng lớn?
Nhưng từ khi hắn đáp ứng tham gia thi châu kia trở đi, rất nhiều chuyện đã thân bất do kỷ.
Ở cửa trường thi, từ sớm đã đông nghìn nghịt.
Từ sau khi trận thứ hai kết thúc, đã chỉ còn lại khoảng 1000 thí sinh, nhưng hôm nay yết bảng, số người vây quanh trường thi so với trận đầu còn nhiều hơn.
Chuyện này cũng không kỳ quái, ba năm mới thi châu một lần, từ ngày đầu tiên diễn ra đã thu hút toàn bộ ánh mắt Linh Châu, dù là học sinh dự thi, hay là bách tính ở Linh Châu, tất cả đều mong chờ ngày yết bảng cuối cùng.
Đường Ninh để đám người Chung Ý ở ven đường phía xa chờ đợi, chính mình chen vào trong đám người.
Trước khi đi, hắn còn nhìn Đường Yêu Yêu mấy lần.
Hôm nay ánh mắt Đường yêu tinh nhìn hắn có chút không thích hợp, không thể nói tốt cũng không thể nói là xấu, Đường Ninh có cảm giác giống như là ngày đầu tiên mới biết hắn vậy. . .
Lúc này vẫn chưa tới thời gian dán danh sách, bên ngoài trường thi đã có không ít người đã lộ ra vẻ lo lắng cùng chờ mong.
Tiếng huyên náo bên tai không dứt, khiến lòng người phiền muộn.
Đường Ninh cố gắng chọn một nơi hẻo lánh yên tĩnh, cũng không né tránh đám người nghị luận.
"Không biết lần này là người nào có thể được trúng giải nguyên?"
"Dĩ nhiên là Đường Ninh - song bảng đệ nhất hai trận trước, muốn nói giải nguyên, còn có ai có khả năng hơn hắn?"
"Ai, vậy thì chưa chắc, ta nghe nói trận thứ ba thì sách luận, hắn ra sân rất muộn, muộn đến mức không thể tưởng tượng."
"Hẳn là hắn không thạo sách luận, nói như thế, Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đều có khả năng rồi. . ."
"Ta cảm thấy là Từ Thanh Dương."
"Ta cảm thấy là Trương Viêm Sinh."
"Nếu không thì cược mười lượng bạc?"
. . .
Đường Ninh nghe một hồi, trong lòng có chút đáng tiếc.
Tại sao không có người nào cược hắn được giải nguyên đâu, nếu có đánh cược như này, hắn nhất định sẽ xuất ra tất cả gia tài của mình, rồi mượn Đường Yêu Yêu một vạn lượng bạc, cược chính mình không trúng.
Cứ như vậy, chí ít hắn có thể bớt đi mười năm phấn đấu.
"Năm nay thi châu, có 78 người Giáp bảng và 162 người Ất bảng."
Trong chốc lát, từ trong những thanh âm huyên náo này, hắn nghe được một giọng nói có chút quen thuộc.
Hắn quay đầu, nhìn thấy Đổng Minh Tuấn bị người chen chúc đến một góc nào đó, đang lớn tiếng nói gì đó cùng người bên cạnh mình, nước miếng văng tung tóe.
Hắn đã bị đào thải từ trận đ, không biết lhôm nay lại tới đây làm gì, Đường Ninh nhìn tới đó một chút, sau đó lại dời đi ánh mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, đoán thời gian dán thông báo cũng sắp đến.
Một thanh niên đứng bên Đổng Minh Tuấn nhìn hắn, hỏi: "Đổng đại nhân là thứ sử, ngoại trừ nhân số ra, Đổng công tử còn biết nội tình gì, lần này ai trúng giải nguyên?"
"Ai là giải nguyên, phải đợi tới khi chính thức dán thông báo mới có thể biết." Đổng Minh Tuấn lắc đầu, nói: "Nhưng những chuyện khác, ta ngược lại cũng biết một chút."
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Đổng Minh Tuấn chậm rãi mở miệng nói: "Nghe nói mấy ngày trước khi chấm bài thi, hai vị chủ khảo bởi vì một bài thi mà suýt nữa đánh nhau, về sau giống như tất cả giám khảo đều tham gia nghị luận, quyết định đề nghị đưa ra cải chế sách luận tới triều đình, sách luận sau này có khả năng không còn coi trọng văn chương tốt xấu, mà sẽ khinh văn trọng sách. . ."
"Cái gì?"
"Lại có việc này!"
Lời vừa nói ra, mọi người bên cạnh hắn đều vô cùng kinh hãi.
Khoa cử là chuyện lớn, sao có thể nói cải chế là cải chế, một chút cải chế thôi là có thể khiến nhiều năm khổ đọc cùng cố gắng của bọn hắn uổng phí, bọn hắn sao có thể không sợ hãi?
Tiểu tử khiến để giám khảo làm ra quyết định như vậy, rốt cuộc là ai!
Đường Ninh tựa trên một thân cây, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có chút lạnh, âm phong bốn phía thổi tới. . .