Chương 1: Sông Nuôi Xác (10)
6
Tôi thở sâu vài nhịp, cố gắng thả lỏng người rồi khẽ khàng di chuyển định tiến lại gần đám đông. Tuy tôi không biết mình có thể làm được gì nhưng tôi thực sự không muốn giương mắt đứng nhìn những người kia trở thành vật hi sinh cho tà thuật.
Tôu có ngờ đâu, hành động anh hùng quả cảm của tôi lại gây ra một hậu quả không thể cứu vãn.
Jacj đã phát hiện ra hành động của tôi vội vàng xua tay ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi đang định thu chân về thì nào ngờ trong lúc luống cuống, chân tôi vấp phải một cành cây đâm ngang. Tôi ngã bổ chừng.
Gã tài xế hai tay nâng cao quả tim vẫn đập phập phồng quay ra phía mặt sông sôi sục tụng niệm liên hồi. Từ dưới lòng sông đã lờ mờ trông thấy vài thứ tròn tròn nổi lên. Đúng lúc này, bỗng nghe tôi ngã đánh "hụych", gã khựng lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đám người ngoại quốc cũng nhúc nhắc cơ thể cứng đờ nhìn theo gã. Chốc lát, tất cả mọi ánh mắt đã đổ dồn vào tôi.
Gã tài xế bật ra vài âm tiết đơn giản. Đám hành khách lập tức rũ bỏ hết dáng vẻ thật sự của con người vừa bò vừa nhảy tưng tưng về phía tôi. Tôi nhìn thấy ranh rành vẻ hung dữ và tàn bạo rọi ra từ trong mắt họ giống hệt như của loài linh cẩu sa mạc.
"Lại đây!" Jack nhảy ra khỏi lùm cỏ, hét lên với đám người.
Đám người khựng lại một chốc rồi quay người lao đầu về phía Jack.
"Ngăn hắn lại!" Jack quay người chạy vọt vào rừng dụ đám người chạy theo.
Vừa nhìn thấy Jack, gã tài xế biến ngay sắc mặt, vội giơ quả tim lên niệm thần chú liến thoắng. Những thứ tròn tròn kia nhanh chónh nhô lên khỏi mặt nước.
Đó là một bầy người lõa thể! Mà không, phải nói là thi thể mới đúng!
Trong hốc mắt trống rỗng của họ đọng đầy bùn đen nhão nhoét, trên thân thể rữa nát bám đầy rong rêu nâu xỉn, mỗi bước đi lại nghe tiếng thịt rữa rơi bòm bọp ngả nghiêng tiến về phía bờ sông.
Chút can đảm khi khăn lắm mới lấy lạu được bỗng chốc tiêu biến mất sạch. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, siết đến đau tức.
Vừa nãy, Jack bảo tôi ngăn gã lại nhưng tôi biết ngăn thế nào đây? Tôi hoảng loạn tột cùng. Nhưng gã tài xế lại chẳng hề để mắt đến tôi, bàn tay gã thình lình bóp mạnh. "Bụp" một tiếng, máu thịt phọt ra qua kẽ tay gã.
Cô nhân viên gã vật xuống đất, co giật dữ dội. Đội quân xác chết từ từ tiến lại vây kín mít xung quanh. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ, tiếng nhai nghiến, tiếng xương vỡ, hỗn độn với nhau nghe vô cùng ghê rợn.
Tôi đã không còn một mảy may can đảm để làm bất cứ điều gì nữa. Tôi chỉ muốn bỏ chạy tháo thân nhưng hai chân cứ ríu vào nhau, không thể ngấc lên nổi tựa như đã tụt xuống đầm lầy...
Gã tàu xế lạnh lùng nhìn tôi, từ trong mắt gã tôi đã đọc ra thông điệp "tôi là một cái xác, là thức ăn nuôi xác dưới sông". Đám thi thể vừa từ dưới sông lên đã lừ lừ đứng dậy, khắp người máu me nham nhở lờ đờ tiến về phía tôi.
Tôi chìm trong nỗi kinh hoàng chưa từng có trong đời, không thể bật ra nổi một tiếng kêu, hoàn toàn mất đi ý thức, toàn thân bủn rủn chỉ biết trợn trừng hai mắt nhìn cái chết đang đứng lại gần.