Chương 3: Cổ Sói Mắt Đỏ (2)
1
Vương Vệ Quốc lại tu một ngụm rượu, đưa tay quệt mép: "Ồ? Trương Kiệt, anh cũng biết nhiều gớm nhỉ? Nhưng Lưu Kiến Quân chết vào đúng phiên trực của anh đấy."
Trương Kiệy cứng họng không biết phải nói gì, đành ngậm lấy tẩu thuốc lầm lì ngồi hút.
Kob hết nhìn người này lại nhìn người kia, cười cười nói nói xoa dịu bầu không khí, mời thuốc từng người.
Vương Vệ Quốc thấy Trương Kiệt không nói gì, biết mình đã chiếm thế thượng phong thì cố tình im lặng một lát, thấy không ai nói năng gì mới lại lên tiếng: "Đã như vậy, tôi cũng không giấu gì mọi người nữa. Đúng vậy, Kob đã đưa tôi tờ phiếu lương năm mươi cân, tôi độc thân trơ trọi thì cần nhiều thế làm gì? Tôi chỉ cho bà góa Quách năm cân để cảm ơn chị ta đã cho tôi biết tin. Hôm nay, Vương Vệ Quốc tôi sẽ nói thật cho mọi người biết, bốn mươi lăm cân còn lại tôi đã đưa cho bí thư chi bộ thôn hết rồi, chí ít cũng đổi được ít lương thực cho thôn ta. Tình hình trong thôn thế nào còn cần tôi phải nói ư? Còn nữa, các người có ai không tự nguyện đi đâu? Trước khi lên đường, mọi người đã giao phó cho tôi dẫn đoàn, nhất định tôi sẽ đưa mọi người tới Thái Lan. Tới lúc đó có cơm ăn nước uống gái đẹp, chúng ta sẽ không còn phải cơ cực nữa!"
Vương Vệ Quốc nói một lèo, cảm thấy đã đủ rồi, hẳn là khiến những người kia tin tưởng chút ít nhưng không ngờ, đám người vẫn ngồi im bất động.
Vương Vệ Quốc thấy khó xử, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Kob bèn xoa dịu tình hình: "Các anh em cứ yên tâm. Tới nơi rồi, mọi người sẽ biết thế nào là thiên đường."
"Vệ Quốc này!" Một người trung niên tầm ngoài ba mươi tuổi, tóc hói quá nửa đầu nãy giờ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mắt mới từ từ hé mở, rọi ra hai ánh nhìn sáng quắc: "Mọi người đã tới đây rồi, sống chết đều do ý trời, chẳng có gì đáng phải cãi vã. Tôi muốn hỏi một chuyện, Kiến Quân và Bảo Vệ đã xảy ra chuyện gì? Bảo Vệ mất tích, tôi không dám đoán bừa, có thể do nó không chịu đựng nổi vất vả nên đã bỏ về nhưng việc Kiến Quân bị giết ai cũng nhìn thấy cả. Tôi không nghi ngờ anh nhưng nếu không làm rõ chuyện này thì tôi thấy chúng ta khó lòng ra khỏi rừng Vạn Độc được!"
Vương Vệ Quốc có vẻ như vì rất nể người trung niên, cung kính đặt bình nước quân dụng vào tay ông ta: "Chú Đường, chuyện này đúng là cháu không rõ. Cháu cũng chỉ biết rất lạ lùng. Vào đêm Kiến Quân xảy ra tai nạn, lúc cháu giao lại ca trực, Kiến Quân vẫn nguyên lành. Sau đó là phiên trực của Trương Kiệt. Nếu hỏi, phải hỏi anh ta mới đúng."
Chú Đường thở hắt ra một hơi, sắc mặt đã hơi tỉnh táo lại đôi chút: "Chú biết, Trương Kiệt rất có vấn đề nhưng nó tuyệt đối không phải là hung thủ. Bởi vậy chú muốn hỏi cháu, cháu và Kob hẳn có chuyện gì đó giấu diếm chúng ta?"
Vương Vệ Quốc sửng sốt, liếc nhìn Kob một cái, trên mặt Kob vẫn là nụ cười nghìn năm không đổi, đang hí hửng châm một điếu thuốc.
"Chú Đường, việc đã tới nước này, chúng ta cứ nói thẳng ra vậy! Không thì ai cũng nơm nớp trong lòng!" Vương Vệ Quốc nuốt khan một cái. "Hôm đó, sau phiên trực của cháu là tới ca trực của chú, cháu không ngủ được nên đã trực cùng chú tới tận phiên trực của Trương Kiệt. Khi hai người chúng ta giao ca, Kiến Quân vẫn không sao. Khi tỉnh dậy thì không thấy Trương Kiệt đâu nữa, Kiến Quân thì đã chết rồi. Mãi lâu sau Trương Kiệt mới quay trở về, nói là đi vệ sinh. Chú nói xem, trong chuyện này thì ai mới là người khả nghi nhất?"
Trương Kiệt nhảy dựng dậy như lò xo, hai mắt trợn trừng, chỉ vào Vương Vệ Quốc quát ầm lên: "Sáng sớm tôi đau bụng chạy đi giải quyết, quay trở về... quay trở về thì thấy Kiến Quân đã chết rồi. Nếu nói đáng ngờ, thì chính là mấy người đấy."
Vương Vệ Quốc mắt đỏ ngầu, gằm ghè tiến lại gần Trương Kiệt: "Anh định ném đá giấu tay sao? Trong thôn ai chẳng biết anh từ nhỏ luôn bị Kiến Quân bắt nạt? Anh có thể chớp thời cơ giết người trả thù lắm chứ?"
Trước khẩu khí lấn át của Vương Vệ Quốc, Trương Kiệt lùi lại vài bước, lưng va phải một thân cây, miệng lắp bắp: "Không phải tôi... Đúng là không phải tôi..."
"Không phải anh thì còn ai?" Vương Vệ Quốc rút dao phay cầm tay, lăm lăm như muốn chém.
Kob thả một bụm khói, khóu trắng mờ mịt chắn trước bộ mặt núc ních của hắn. Nụ cười đã tắt trên môi, hắn giễu cợt nhìn Vương Vệ Quốc...
Ngoài chú Đường vẫn uể oải ngồi ở đó, hai người còn lại đều đã đứng dậy, ngần ngừ không biết có nên can vào hay không.
"Vệ Quốc, Trương Kiệt không giết Kiến Quân đâu." Chú Đường chống hai tay xuống đất, chầm chậm đứng dậy, từ trong cổ họng phát ra những tiếng khò khè như ống bễ: "Vì Trương Kiệt là em ruột của Kiến Quân..."