Chương Những Miền Linh Dị Tập 1- Thái Lan
Cánh Diều Da Người(1)
Ngồi trên máy bay tới Thái Lan, vốn sẵn chứng sợ độ cao, tôi cảm nhận rất rõ mặt sàn khoang máy bay đang đẩy tôi lên mãi, trong khi trọng tâm cơ thể không ngừng dồn xuống. Cảm giác chông chênh khiến tôi đầu váng mắt hoa.
Trong tiếng động cơ ù ù, con chim sắt đã chở theo cả đám hành khách bay tít lên mây, ổn định độ cao ở khoảng cách gần mặt trời nhất rồi bay tà tà về phía Thái Lan. Qua ô cửa sổ, tôi nhìn thấy lớp lớp mây trắng đã từng xa ngoài tầm với giờ đang khép nép dưới chân, sực nhớ ra mình đang lơ lửng cách mặt đất hơn chục nghìn mét, lỡ may sơ sẩy, cả tấm thân này sẽ tanh bành như cám, tôi bất giác rùng mình ớn lạnh, vội cực lực tìm cách xua tan ý nghĩ này.
Đáng lẽ còn có một cậu bạn cùng sang Thái Lan du học với tôi, chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở sân bay, nhưng mai chả thấy nó đến, gọi điện thì ngoài vùng phủ sóng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến sát giờ cất cánh, tôi đành phải lên máy bay mà trong lòng tràn đầy hụt hẫng...
Tôi khép hờ hai mắt, thấp thỏm tưởng tượng về kỳ học kéo dài một năm trên đất nước Thái Lan sắp tới. Đất nước thần bí và mang đậm sắc thái Phật giáo này hiện đại và lạc hậu, giàu có và nghèo nàn, ma túy và chuyển giới, bao nhiêu sắc thái hoàn toàn trái ngược tập hợp trong cùng một nước khiến tôi cảm thấy rất đỗi hiếu kỳ, lòng bàn tay rịn cả mồ hôi vì hưng phấn.
"Lần đầu tiên đến Thái Lan à?" Cô gái xinh đẹo ngồi bên cạnh hỏi tôi bằng thứ tiếng Hán lơ lớ.
Lúc vừa lên máy bay, tôi đã chú ý đến cô gái rất xinh đẹp và toát ra vẻ quý phái này. Làn da màu đồng khỏe khoắn, mái tóc ánh nâu đổ dài như thác trên khuôn ngực kiêu hãnh, đôi mắt to tuyệt đẹp khảm trên gương mặt trái xoan thanh tú, bên dưới sống mũi dọc dừa là đôi môi nhỏ xinh đỏ mọng, tuyệt vời nhất là khi cô cười, bên má trái còn thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ xíu, đua sắc với hàm răng trắng bóng như men sứ. Khi cô ngồi xuống bên tôi, trái tim vô dụng của tôi bỗng nhảy lên thùm thụp. Khi len lén nhìn trộm vào mắt cô, có điều gì đó gờn gợn, nhưng tôi lại không thể nói rõ gờn gợn là thế nào.
Cô đã chủ động bắt chuyện, tôi cũng chẳng thể vờ như không nghe thấy, vả lại nãy giờ tôi cũng đang rình chờ cơ hội bắt quen, thế là tôi vội vã gật đầu đánh rụp.
Cô nở một nụ cười nồng nhiệt: "Đến chỗ nào ở Thái?"
Tôi thấy mặt mình nóng ran, thầm nghĩ cô gái này thật mạnh bạo, bèn lúng túng đáp: "Chiang Mai."
"Ồ?" Cô nhướng mày, có vẻ hào hứng. "May quá cùng đường, tôi cũng tới Chiang Mai."
Sự may mắn tình cờ và bất ngờ này đã khiến tôi lâng lâng vui sướng, đang vắt óc nghĩ xem nên nói câu gì cho hợp tình cảnh thì cô chợt chuyển chủ đề: "Chiang Mai có nhiều truyền thuyết lắm, anh biết chứ?"
Khi vừa hay tin sắo được sang Thái Lan theo chương trình giao lưu sinh viên, tôi đã cấp tốc bổ sung cho mình ối kiến thức về Thái Lan (nói ra thật xấu hổ, đều là tìm trên mạng hết), cũng biết sơ sơ một vài truyền thuyết của Thái. Nhưng nghe cô hỏi vậy, tôi cũng không dám đáp bừa, ngộ nhỡ nói sai thì còn đâu mà thể diện?
Cô gái có vẻ rất hứng thú với đề tài này, sôi nổi nói tiếp: "Truyền thuyết nổi tiếng nhất Chiang Mai có tên 'Cánh diều da người', anh có muốn nghe không?"
Cánh diều da người?
Tôi vốn chẳng to gan lớn mật gì cho cam, nên vừa nghe thấy cái tên này, một cơn lạnh toát bỗng chạy dọc sống lưng. Nhưng trước mặt con gái, kiểu gì tôi cũng không thể to ra nhát sợ được, đành nghiến răng gật đầu phứa đi.
Sau đây là lời kể của cô
Chiang Mai là một thành phố cổ kính có lịch sử lâu đời. Ngay từ thế kỉ XIII, vua Mengrai đã định đô ở đây, và trong suốt một thời gian dài sau đó, nơi đây vẫn luôn là kinh đô của vương triều đầu tiên trong lịch sử nước Thái - Vương triều Lan Na.
Tương truyền vua Mengrai là một ông vua tàn ác và biến thái, ông ta nghĩ ra mọi thủ đoạn khó tưởng tượng nhất để hành hạ, tra tấn tù binh và phạm nhân. Ví dụ như đóng đinh vào đỉnh đầu cho thủng lỗ, rồi rưới dầu sôi vào trong; móc con ngươi ra rồi thả dòi vào nuôi trong hốc mắt đẫm máu; xuyên thanh sắt nung đỏ từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia...
Cô kể tới đâu, trong não tôi đầy ắp hình ảnh tới đấy, nhưng chưa thấy có gì đặc biệt rùng rợn, chỉ thấy ghê sợ kinh khủng. Tôi không thể nào hiểu nổi, một cô gái xinh đẹp thế kia sao lại đi kể về những chuyện như thế này, lại cứ thản nhiên như không vậy.
Rồi đến một ngày, tất cả các hình phạt tàn khốc mà vua Mengrai nghĩ ra được đều đã sử dụng hết, chẳng còn trò gì mới mẻ nữa, nên ông ta suốt ngày bực bội không vui.
Bên cạnh bạo chúa đương nhiên luôn có rất nhiều nịnh thần và tiểu nhân. Thấy vua Mengrai rầu rĩ vì không nghĩ ra được hình phạt tàn khốc nào mới mẻ, những kẻ này nhận ra cơ hội thăng quan phát tài đã tới, bèn vắt óc đủ mọi kiểu cách giết người biến thái nhất có thể.
Cuối cùng, có một nịnh thần tên là Khadi đã nảy ra một ý: Hắn làm ra mười que thăm đặc biệt bằng tre, bỏ vào trong cái thùng lớn, tất cả mọi nhà ở Chiang Mai đều phải rút thăm, nhà nào rút trúng thăm phải dâng lên một thiếu niên nam nữ, mang trói ở trước cửa hoàng cung phơi nắng ba ngày ba đêm, sau đó lại đốt lửa hong cho đến khi toàn bộ nước và mỡ trong cơ thể đều khô kiệt, chỉ còn bộ da lõng thõng nhăn nheo. Lúc này, sẽ rạch thủng chỗ da trước trán, liên tục đổ dầu thông trơn tuột vào trong, tiếp đó lấy dao rạch từ sau gáy xuống dọc theo xương sống, lột ra một bôi da người nguyên vẹn.
Sau các công đoạn sấy khô, cán phẳng, bộ da người trở thành một tấm da mỏng tanh, gần như trong suốt, mang làm thành diều, giao cho mười nhà rút trúng thăm thả lên trời, diều nhà nào bay thấo nhất thì nhà đó sẽ phải gánh chịu đủ loại nhục hình tàn khốc.
Hơn nữa, tất cả các quá trình lột da, gia công, làm diều, đều phải do chính người thân thiết nhất của nạn nhân thực hiện.
Cánh Diều Da Người(2)
Vua Mengrai nghe thấy ý này thì vô cùng khoái chí, trọng thưởng cho Khadi, lập tức ban bố mệnh lệnh khắc Chiang Mai.
Mệnh lệnh vừa ban, toàn thể dân chúng đương nhiên oán thán dậy trời, đua nhau bỏ trốn, nhưng lại bị binh lính đuổi theo bắt lại, trói vào sau ngựa kéo lê về mang rong khắp kinh thành để thị uy, cho tới khi da thịt rách tươm, máu me trộn lẫn đất bùn, chết trong đau đớn. Khắp nơi trong cả nước, dân chúng đua nhau nổi lên làm phản, nhưng đều bị vua Mengrai cất quân đàn áo dã man, những người khởi nghĩa đều phải chịu những hình phạt thảm khốc khó lòng tưởng tượng.
Vũ lực chính là thứ tôn giáo tốt nhất! Dần dần, các hộ dân ở Chiang Mai đều phải chấp nhận pháp lệnh tàn khốc này, chỉ còn biết âm thầm cầu xin Phật Tổ phù hộ cho mình đừng bốc phải một trong mười thẻ thăm đáng sợ.
Vào ngày rút thăm, đương nhiên vạn nhà sung sướng, mười nhà đau thương, nhà nào không rút trúng thăm thì reo hò hoan hỉ, cảm tạ trời đất, mừng rỡ kéo nhau ra về. Còn những nhà rút trúng thăm, nhà thì gào khóc vật vã, nhà thì thẫn thờ như mất hồn, nhà thì cười sằng sặc như phát điên... Trớ trêu thay, que thăm đặc biệt thứ mười vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ người có mặt nhìn thấy hai người chưa rút thăm cuối cùng mà không khỏi ngậm ngùi thương xót.
Hai người này một nam, một nữ, đều là trẻ mồ côi, người con trai tên Thoki, người con gái tên Suchin, là một cặp thanh mai trúc mã. Thokai là chàng trai tuấn tú nhất Chiang Mai, còn Suchin là cô gái xinh đẹp nhất Chiang Mai.
Chỉ vài hôm nữa thôi sẽ là ngày kết hôn của hai người họ, rất nhiều người tốt bụng đã không cầm nổi nước mắt mà khóc thương cho cặp tình nhân xấu số.
Nhưng chẳng ai biết được, trên đài giám sát thật cao cách đó không xa, trên mặt Khadi lại lộ ra một nét cười thâm hiểm.
Thokai và Suchin biết được rằng trong hai người sẽ có một người phải chết để làm ra cánh diều da người ghê rợn thì ôm nhau khóc nức nở. Thokai khóc còn thảm thiết hơn cả Suchin, còn Suchin lại tỏ ra kiên cường hơn, nàng gạt nước mắt, nói với Thokai "kiếp sau gặp lại", rồi bước tới định rút lấy thẻ thăm sinh tử.
Thokai vội kéo Suchin lại, bước lên trước rút lấy một thẻ thăm, rồi chạy thẳng lên đài đặt vào tay Khadi.
Khadi nhận lấy thẻ trúc trong tay, nhìn một lát rồi tuyên bố Thokai không rút trúng, mà người cuối cùng bị mang đi làm cánh diều da người là Suchin!
Kể tới đây, cô đưa mắt to thăm thẳm nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Có biết cái kết thế nào không?"
Trước ánh nhìn chăm chú của cô, tôi vô thức rùng mình một cái, toàn thân ớn lạnh, cảm thấy từng sợi lông đang theo nhau dựng đứng, trong lòng khó chịu không sao tả nổi. Ngồi trên máy bay nghe một câu chuyện tàn nhẫn biến thái thế này, rõ ràng chẳng phải là một trải nghiệm dễ chịu. Thế nhưng truyền thuyết này vẫn cứ thu hút tôi. Nghe cô hỏi, tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Họ cùng chết vì tình?"
"Không!" Giọng cô gái bỗng trống rỗng và bi thiết. "Thokai đã cưới con gái Khadi."
"Gì cơ?" Tôi buột miệng kêu lên. Nghe tới đây, tôi đã tưởng tượng ra vô vàn cái kết, nhưng tuyệt đối không thể ngờ được kết cục thật sự lại thế này.
"Bất ngờ phải không?" Cô khẽ thở dài. "Con gái của Khadi là một quái thai!"
Vợ của Khadi là em họ của lão. Khi con gái họ chào đời, nghe nói đã khiến bà đỡ sợ đến hóa điên. Chưa ai nhìn thấy đứa bé, nhưng sau này, theo lời người hầu kể lại, khi đứa bé ra đời, trên trán đã có một cục bướu đỏ bầm che lấp một con mắt, cằm nhọn hoắt đến bất thường, cái đầu chỉ còn một nửa, sau gáy phẳng lì cứ như thể bị một nhát dao phạt đôi, cánh tay trái nối liền với thân mình bởi một lớp màng mỏng, hai chân dính chặt vào nhau thành một cục thịt tròn xoe như cái đuôi cá heo, khắp người phủ kín một lớp vẩy li ti, trông chẳng khác nào một con rắn biến dạng.
Khadi nổi cơn thịnh nộ, muốn giết quái thai này, nhưng dù sao cũng là máu thịt dứt ruột đẻ ra, người vợ vật vã cầu xin, nói rằng Phật Tổ đã cho đứa trẻ chào đời, đương nhiên nó có lý do để sống.
Thế là đứa trẻ luôn bị nhốt kĩ trong phòng chẳng khác gì con chó, không được gặp ai, hàng ngày chỉ có người mẹ mang cơm vào cho nó, nó chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rực rỡ qua ô cửa sổ.
Tình yêu của người mẹ dù có vĩ đại đến như thế nào, nhưng đôi lúc, bà vẫn cứ vô tình để lộ vẻ chán ghét đối với con mình, điều này khiến cô bé bị tổn thương trầm trọng. Tuy nhiên, bé gái lại được trời phú cho một giọng hát trong vắt và một trí tuệ thông minh lạ thường. Song, lớn lên trong miệt thị và ghẻ lạnh, quanh năm suốt tháng bị giam cầm trong phòng kín, cũng hình thành trong cô một trái tim độc ác, độc địa hơn cả loài rắn rết. Trong gian phòng tối tăm ẩm thấp phủ kín rêu xanh thường xuyên xuất hiện những giống trùng độc như rắn, rết, nhện, cóc. Đôi khi quá đói, cô trườn đi quanh phòng như loài rắn, bắt trùng độc để ăn. Cho tới một lần, khi đuổi bắt một con chuột, cô đã vô tình phát hiện ra một cuốn sách rách nát bên trong hốc tường. Cuốn sách không có chữ, chỉ toàn những hình vẽ kì dị. Vốn thông minh hơn người, chỉ nhìn hình vẽ, cô đã hiểu được ý nghĩa của cuốn sách.
Cuốn sách viết về cổ thuật*!
(*) Một loại vu thuật độc địa trong truyền thuyết. Người thực hiện vu thuật thường nuôi dưỡng những loài trùng độc như rắn, rết, sâu, nhện, bọ cạp, ếch,... bằng những biện pháp đặc biệt, yểm bùa vào chúng, dùng chúng để giết hại hoặc điều khiển người khác
Một hôm, qua ô cử sổ, cô nhìn thấy Thokai tuấn tú và Suchin xinh đẹp đưa hoa hồng tới phủ. Cô như mất hồn trước vẻ đẹp tuấn tú của Thokai và cũng nảy sinh lòng ghen tuông cuồng dại đối với Suchin.
Cô sực nhớ tới một cổ thuật chép trong cuốn sách, sau đó, cô đã tìm được cơ hội để chuyển lời với cha mình. Thế là trò chơi "cánh diều da người" ra đời.
------------------------------------------
Cánh Diều Da Người (3)
Họ đã làm trò với những que tăm, hai que thăm cuối cùng là những que thăm đặc biệt. Khi Thokai rút lấy que thăm đặc biệt chạy lên đài cao, tình yêu của anh ta đã bị đáng gục bởi nỗi khiếp sợ và khát vọng sinh tồn. Khadi thì thầm với Thokai, anh ta sẽ được sống nếu từ bỏ Suchin và cưới con gái lão. Sau chốc lát do dự, Thokai đã chấp nhận.
Quá trình chế tạo cánh diều da người vô cùng tàn nhẫn mới chỉ là một bước của cổ thuật.
Sau khi cánh diều da người được thả lên trời, hấp thụ dương khí của mặt trời, nó sẽ hoàn tất trình tự cuối cùng của cổ thuật này - đổi da! Con cái của chín hộ gia đình còn lại và toàn bộ thành viên trong nhà người thả diều thấp nhất chỉ là vật hi sinh cho âm mưu ghê rợn này.
Chính Thokai đã tự tay lột da của Suchin. Nghe nói khi làm việc này, anh ta tỏ ra vô cùng đau khổ. Trong cơn hấp hối, Suchin gắng gượng mở to đôi mắt xinh đẹp, thều thào với Thokai "kiếp sau gặp lại". Thokai hai mắt đẫm lệ hứa với nàng. Vào ngày hôm đó, gần như tất cả những người cha phải lột da con mình đều đã hóa điên, duy chỉ có Thokai vẫn thản nhiên vô cảm. Bởi tham sống sợ chết, trái tim anh ta đã trở nên tà ác và tàn nhẫn.
Sau khi màn thả diều kết thúc, cánh diều da người được đưa vào trong phủ.
Qua trình đổi da, không ai biết đến, nhưng khi Thokai nhìn thấy con gái của Khadi, anh ta không còn dám tin vào mắt mình. Anh ta có nghe nói vị hôn thê của mình là một quái thai, nên cũng thấp thỏm sợ hãi lắm. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy một cô gái giống Suchin như tạc xuất hiện ngay trước mắt mình, lại ngửi thấy một làn hương ma quái, anh ta bỗng thấy đầu óc mụ mị, say đắm như kẻ mất hồn.
Anh ta đâu có biết, con gái của Khadi đã xức lên người thứ nước hoa si tình được chế từ mỡ người chết, khiến cho người đàn ông mình yêu phải mê mẩn tâm thần, cho dù trước mặt có là một con lợn nái thì anh ta cũng lập tức yêu đến si cuồng điên dại.
Mỡ người chết để cô ta dùng, được tinh luyện từ cơ thể của mười con người đã bị sấy khô trên lửa nóng.
Kể tới đây, cô gái bưng cốc nước lọv lên nhấp một ngụm nhỏ. Còn tôi trong lòng nhộn nhạo đủ thứ cảm xúc đan xen, không biết phải nói gì.
Vào ngày hôn lễ, mọi người lũ lượt tới chúc mừng gia đình Khadi. Khi những người chúc mừng nhìn thấy cô dâu xinh đẹp giống hệt Suchin, ai cũng vô cùng sửng sốt, nhưng ngay sau đó, họ chỉ còn biết mê mải với vô số sơn hào hải vị la liệt trên bàn.
Còn Thokai chỉ ngồi ngây như phỗng, thơ thẩn nhìn cô dâu.
Không một ai nhận ra cô dâu tuy miệng cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy bi thương và hừng hực oán hận. Trên bàn tiệc, một vị cao tăng đức cao vọng trọng tay chắp trước ngực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tĩnh tại không nói.
Thái Lan là quốc gia Phật giáo, cực kì kính trọng tăng lữ, trước mặt cao tăng ngồn ngộn của ngon vật lạ, nhưng cao tăng lại không hề động đũa.
Hôn lễ đã được nửa chừng, khi cô dâu chú rể tới bàn cao răng kính rượu, cao tăng nhìn chằm chằm vào cô dâu, đổ chén rượu chay xuống đất, chỉ để lại một câu :"Kiếp là kiếp, báo là báo, da người bọc tim rắn, hoạn nạn hết chân tình!"
Bao nhiêu khách khứa đang xúm xít vây quanh bàn tiệc, không ai quan tâm cao tăng nói gì, chỉ hỉ hả cắm cúi ăn uống.
Đệ tử của cao tăng cũng nhanh chóng theo ông bỏ đi, đi rất xa rồi mới hỏi tại sao. Cao tăng thở dài một tiếng: "Ngươi chỉ đam mê dục vọng của lưỡi miệng, đâu biết rằng đã trúng phải cổ thuật âm tà! Uổng cho ngươi theo ta đã nhiều năm, mà vẫn như đám phàm phu tục tử, chỉ sống vì lục dục."
Đệ tử nghe mà bàng hoàng. Cao tăng lấy từ trong ngực áo ra một ống trúc nhỏ, bỏ nút, từ bên trong bò ra một con rắn nhỏ màu xanh lục. Cao tăng thình lình bóp mạnh vào hai má đệ tử, nhét con rắn nhỏ vào trong miệng anh ta.
Người đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn, con rắn đã trườn ngay xuống họng chui tọt vào trong bụng. Chốc lát sau, đệ tử mặt mày đau đớn, lăn lộn dưới đất, khắp người co giật rồi "ọe" một tiếng, nôn thốc nôn tháo. Bãi nôn nhầy nhụa nhớp nháp, nào có phải sơn hào hải vị gì, mà lúc nhúc hàng đống cóc nhái, rắn rết, nhền nhện...
Cao tăng đưa ánh mắt bi thiết nhìn về phía tòa trạch phủ đằng xa nói: "Da người đổi thân thể, mỡ người chế nước hoa, cổ trùng làm yến tiệc, mê hoặc khắp người ta. Thuật ma cỏ hubg tàn thế này suốt bao năm qua chưa từng xuất hiện, không hiểu tại sao ả lại học được? May thay, ả vẫn chưa biết cách trừ bỏ oan hồn trong da người và mở người, chưa đầy một khắc nữa ắt sẽ bị ác ma báo thù."
Đệ tử thất kinh, vội vã lau miệng, đang định hỏi tiếp nhưng nhìn thấy đám độc trùng dưới đất lại kinh tởm nôn ọe liên hồi. Cao tăng bấm đốt ngón tay nhẩm tính nói: "Muộn mất rồi, ác ma đã thành hình, khí hung sát không thể ngăn cản được nữa!"
Lời vừa dứt, người đệ tử nhìn về phía tòa trạch phủ bỗng thấy mấy âm hồn màu trắng bay lên không trung, vấn vít vào nhau, hội tụ lại thành một ác ma khổng lồ, lờ mờ như hình dáng Suchin. Ác ma đưa ánh mắt âm u nhìn đăm đăm xuống toàn trạch phủ, hai tay từ từ giơ cao. Một tiếng con gái rú lên thảm thiết, vang động cả bầu trời. Một tấm da người ròng ròng những máu bay vọt lên trời, như một cánh diều phất phơ giữa không trung.
Ác ma bật lên một tiếng cười rùng rợn âm trầm, đôi mắt trống rỗng và lạnh lẽo nhìn xuống tòa trạch phủ. Từ bên dưới liên tiếp vọng lên đủ mọi tiếng gào rú thê thảm. Cánh diều da người kia khác nào vật sống, chấp chới lên xuống giữa không trung và tòa trạch phủ. Cứ mỗi lần hạ xuống, lại vọng lên tiếng gào rú thê thiết hơn nữa và tiếng la hét ồn ào hơn nữa.
Cánh Diều Da Người (4)
Cao tăng đã nhập định, luôn miệng tụng niệm những câu thần chú lạ lùng. Đệ tử từ xa nhìn lại, qua cánh cổng trạch phủ mở rộng thấy tấm da người liên tục chụp xuống đầu đám đông hoảng loạn. Cứ chụp xuống đầu ai, kẻ đó liền bị tấm da quấn chặt rồi "roạt" một tiếng tấm da bay lên, kẻ kia tựa như bị lột da sống chỉ còn trơ lại một khối thịt đỏ chằng chịt những mạch máu tím xanh bò ngoằn ngoèo như giun. Sau khi chạy được vài bước liền lảo đảo gục ngã, đau đớn co giật quệt xuống mặt đất từng vệt máu rùng rợn.
Vô số người đang điên cuồng đổ dồn ra cổng phủ nhưng thật lạ lùng, cổng phủ vẫn mở toang nhưng cứ như bị chắn ngang bởi một bức tường vô hình, rõ ràng chẳng thấy gì cả nhưng không một ai chạy nổi ra ngoài. Người đệ tử căng mắt nhìn thật kĩ mới phát hiện ra có vài con ma đang đứng chắn trước cổng ngăn đám người chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, gần như toàn bộ đám đông đã trở thành những cái xác đẫm máu, tòa trạch phủ như đã biến thành địa ngục Tu La nồng nặc máu tanh. Những cái xác bị lột da chìm nghỉm trong vũng máu lầy nhầy đất bụi, dậo dềnh, dậo dềnh.
Chỉ có một người vẫn ngồi đờ đẫn như kẻ mất hồn trong vũng máu, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng thảm khốc chưa từng.
Người đó là Thokai.
Cánh diều da người phấp phới bay đến trước mặt anh ta, hạ xuống trong tay anh bật lên tiếng khóc nghẹn ngào. Ác ma trong không trung bỗng cất lên tiếng thở dài não ruột.
"Suchin, anh sai rồi!" Thokai nâng tấm da trên tay thì thầm.
Ác ma bỗng biến mất giữa không trung, tấm da người bay lên khỏi tay Thokai rơi xuống đất biến thành Suchin hình hài trần trụi với mái tóc đen óng chảy dài che khuất đôi gò ngực, cặp mông tròn trịa sáng lên loa lóa dưới trăng.
"Giờ mới biết sai, ích gì? Bộ da Suchin khẻ thở dài, nâng cằm Thokai lên hôn thật dịu dàng "Chàng còn yêu em không?"
Thokai rùng mình một cái, say đắm ngắm nhìn thân thể của Suchin "Yêu!"
"Haha" Giọng Suchin bỗng trở nên sắc lạnh, "Yêu? Ngươi vẫn còn mặt mũi để nói yêu ta ư? Nếu yêu thì biến thành ta đi!"
Lời vừa dứt, bộ da Suchin bỗng rách toạc từ trước trán lại biến thành một tấm da người mỏng tanh, úp chụp lên cơ thể Thokai.
Người đệ tử trợn mắt chết lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, cao tăng vẫn luôn miệng niệm thần chú.
Thokai giờ đã mang hình dạng của Suchin, thẫn thờ dẫm lên những xác người và máu đọng bước ra khỏi phủ. Khi đi ngang qua chỗ cao tăng bỗng chắp tay nói: "Đa tạ đại sư!"
Cao tăng chợt mở choàng đôi mắt, nghiêm giọng quát lên: "Đây là số kiếp! Ta không thể ngăn cản, mong ngươi tự mình định liệu!"
Thokai trong hình hài Suchin đã biến mất trong màn đêm. Cao tăng đi về phía trạch phủ nói với đệ tử: "Theo ta tới đó thanh trừ"
Một canh giờ sau, phủ đệ nguy nga đã biến thành biển lửa cháy đỏ rực nửa bầu trời đêm. Bên rìa đám cháy, hai thầy cho cao tăng âm thầm tiến về phía màn đêm.
"Sư phụ, con thấy một cái xác trông giống rắn lắm."
"Ừm"
"Sư phụ, đây là tà thuật gì mà sao ghê gớm đến thế?"
"Thứ gì không nên biết thì không biết sẽ tốt hơn, hà tất phải thắc mắc?"
"Vâng" Đệ tử không hỏi gì nữa, làm bộ thu vén quần áo, thụt lại sau sư phụ vài bước rồi nhặt lấy một cuốn sách rách nát lem đầy vết máu nhét vào trong ống quần...
Kể tới đây, cô gái im lặng hồi lâu. Tôi vẫn chìm đắm trong câu chuyện hồi tưởng lại từng tình tiết, tuy lạnh gáy nhưng quả thực rất hấp dẫn sinh động. Tôi buột miệng hỏi: "Vậy là kết thúc rồi à? Thế Thokai biến thành Suchin rồi sao nữa? Người rắn kia là thế nào? Ma cỏ là gì? Cuốn sách mà người đệ tử giấu vào ống quần có phải là cuốn sách mà con gái lão nịnh thần tìm được trong hốc tường không?"
Cô nhìn mây trắng bồng bềnh ngoài cửa sổ, giọng nói bỗng khàn đi: "Sau khi biến thành Suchin, Thokai cứ lanh thang khắp mọi nơi trên thế giới, không ai biết anh ta là cái xác bị bọc trong da người, cũng không ai biêt được anh ta đang tìm kiếm thứ gì."
Nói xong, cô vươn vai một cái, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng gì như tiếng vải rách. Cô vuốt lại mái tóc rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi nhắm mắt, hồu tưởng lại từng chi tiết trong truyệ thuyết vừa rồi sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Máy bay lắc khẽ một cái, tôi giật mình bừnh tỉnh. Giọng nữ tiếp viên hàng không vang lên dịu dàng: "Kính thưa quý khách, máy bay sắp sửa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bangkok, xin quý khách thắt dây an toàn. Khi máy bay hạ cánh, quý khách sẽ có cảm giác hơi khó chịu, quý khách hãy thả lỏng cơ thể và hít thật sâu..."
Tôi vội vàng thắt dây an toàn, lúc này mới phát hiện ra ghế bên cạnh trống trơn. Tôi nhớ rõ cô gái đã đi vào nhà vệ sinh, sao lâu thế mà vẫn chưa thấy quay lại?
Tôi vội vàng bấm chuông. Cô tiếp viên hàng không bước lại, khẽ cúi người xuống lịch sự hỏi: "Thưa anh, xin hỏi anh có gì cần giúp đỡ?"
Tôi khẽ hỏi: "Xin hỏi, cô gái vừa nãy ngồi bên cạnh tôi đi đâu rồi?"
Cô tiếp viên hàng không nghi hoặc nhìn tôi, gương mặt thoáng qua một tia kinh hãi: "Thưa anh, từ lúc lên máy bay, ghế bên cạnh anh làm gì có ai ạ?"
Tôi giật mình sửng sốt: "Gì cơ? Sao lại thế được?"
Những hành khách xung quanh nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và cô tiếp viên đều trợn mắt nhìn tôi như nhìn thấy ma, từ trong mắt họ tôi đã đọc được ra thông tin "chính xác là chẳng có ai ngồi cạng anh hết."
Cô gái mà tôi vừa nhìn thấy là ai? Chẳng lẽ là ma? Truyền thuyết cô ta vừa kể có ý nghĩa gì? Là tôi gặp ma hay chỉ là ảo giác?
Những luồn suy nghĩ rối bời và cơn kinh hãi khó tả đã bóp nghẹn thần kinh não bộ khiến tôi choáng váng cả đầu óc. Cô tiếp viên hàng không hỏi: "Anh không sao chứ? Anh thấy không khỏe ở đâu à?"
Tôi vội vã xua tay cười ngượng nghịu đáp: "Thật ngại quá, vừa nãy tôi ngủ mơ, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo"
"Thưa anh, ở trên máy bay thường xuyên có hành khách gặp ảo giác, đây được gọi là hội chứng ám ảnh sợ hãi do chứng sợ độ cao kết hợp với không gian kín gây ra. Anh có thể dịch chuyển sức chú ý, thả lỏng tinh thần sẽ thấy đỡ hơn."
Lời nói của cô tiếp viên khiến tôi vững tâm đáng kể.
"Chỗ ngồi bên cạnh anh vốn là của một nam hành khách khác nhưng không hiểu vì sao anh ấy lại không lên máy bay." Cô tiếp viên cười nói. "Tôi nhớ hình như anh ấy tên là Thokai, nghe tên có lẽ là người Thái lan."
"Thokai!" Một cơn ớn lạnh thấu xương bỗng túa ra khỏi tim tôi từ từ lan tỏa làm đông cứng toàn bộ cơ thể và mạch máu. Tôi quay đầu, cần cổ kêu răng rắc, tôi nhìn sang phần ghế trống trơn bên cạnh, tưởng như trông thấy một hồn ma trắng toát đang chễm chệ ngồi đó, chậm rã vờn nghịch tấm da người héo hắt trên tay.
Càng tưởng tượng tôi lại càng ớn lạnh, vội vã di chuyển ánh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Máy bay đã xuyên qua những tầng mây, các tòa nhà cao ốc ở Bangkok nằm san sát như những quân bài Domino như thể đẩy khẽ một cái là đổ nhào cả loạt.
Dưới bầu trời quang đãng thành phố Bangkok xanh rờn sắc lá, cảnh sắc tuyệt đẹp khiến tâm trạng của tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Thậm chí tôi cũng đã tin rằng chuyện vừa nãy hẳn là ảo giác do chứng sợ độ cao gây ra, có lẽ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ quá sức sinh động.
Trong không trung bỗng có một thứ lướt qua, vụt cái băng ngang khung cửa sổ rồi lại bị một cơn gió cuốn ngược trở lại. Tôi đưa mắt nhìn kĩ. Trôi nổi giữa không trung là một cánh diều da người vàng úa.
---------------------------------------------------