Chương 1: Tràng Hạt Bị Nguyền Rủa
Dưới chân núi Himalaya có một ngôi làng rất đẹp và yên tĩnh. Người dân trong ngôi làng này chuyên cấp gỗ tử đàn cho hoàng gia. Tuy nhiên, tốc độ sinh trưởng của gỗ tử đàn rất chậm, trong khi lại bị khai thác tràn lan nên đã gần như tuyệt chủng. Thợ đốn gỗ không thể giao gỗ đúng hạn đều bị tử hình.
Một năm nọ, trong làng liên tiếp mất tích tới mười bảy thanh niên trai tráng. Có người nói rằng, những người này đã bị bí mật giết hại để nuôi dưỡng linh khí cho chuỗi tràng hạt tử đàn. Cũng có người già nói rằng, trên núi có ma nữ cứ đến đêm lại xuất hiện, dụ dỗ thanh niên trai tráng để hút lấy dương khí. Những người chết oan kiểu này, mắt trái đều biến thành màu đỏ, hoá thành oan hồn lang thang, đời đời kiếp kiếp nguyền rủa ngôi làng...
Tràng Hạt Bị Nguyền Rủa ~1~
Đợi mãi mới đến cuối tuần, Pathik muốn ngủ nướng, nhưng lại nhiws hôm qua đã nhận lời Malasri đi chơi đền, nên đành uể oải trở dậy gọi cho Malasri.
Nhưng Malasri đã gửi ngay một bức ảnh qua MSN, là bức ảnh cô nàng chụp chung với một anh chàng, kèm theo lời nhắn: "Nhanh lên, mình đang đợi cậu."
Pathik không vui, đã hẹn hò với bạn trai còn gọi cô đi cùng làm gì? Nhưng quần áo đã thay xong nên đành phải đi vậy.
Phathik đứng trước chiếc xe ba bánh màu vàng mui xanh, cò kè hồi lâu với tay tài xế to béo về số tiền phải trả để đến đền Narayan.
Chiếc xe nhảy tưng tưng trên đường khiến Pathik hơi khó chịu, lại thêm chiếc áo sơ mi của tài xế có lẽ lâu lắm không thay, mùi mồ hôi xộc vào mũi nồng nặc càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô tháo chuỗi tràng hạt tử đàn trên cỏi tay, mười tám hạt vòng tròn trịa màu tím thẫm đã lên nước bóng loáng, vừa nhìn đã biết là đã rất lâu đời. Pathik lặng lẽ cầu nguyện, tay lần tràng hạt, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tay tài xế lén nhìn Pathik qua gương chiếu hậu, thấy đôi mắt cô cứ đờ đẫn nhìn về phía trước. Gã nhếch mép cười khẩy rồi đột ngột cho xe vào một ngõ hẻm tối tăm.
Nhưng gã không biết, Pathik đang ngồi đờ đẫn bởi cô vừa nhìn thấy những cảnh tượng kỳ lạ trong gương.
Phản chiếu trong mặt gương bụi bặm là gương mặt xinh đẹp của Phathik. Chốc sau, người trong gương bỗng lờ mờ biến thành một cái ghế gỗ, ngồi trên ghế là một bà cụ tóc bạc phơ, miệng lầm rầm cầu nguyện, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt tử đàn, Lần theo chiều ngược lại từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, giống như đang đóng một bộ phim từ kiếp trước...
Tràng Hạt Bị Nguyền Rủa ~2~
Hai nghìn bốn trăm năm về trước, đế quốc Maurya (hay đế quốc Khổng Tước) được thành lập tại phía nam dãy Himalaya.
"Pathik, hôm nay ta phải lên núi tìm gỗ tử đàn, ba bốn hôm nữa mới về, con ở nhà chăm sóc bà nội nhé. Phật Tổ sẽ phù hộ cho bố tìm thấy!" Chandrak xốc túi hành lý trên lưng, nhét ít bánh nướng vào tay nải, dặn con gái.
Pathik "vâng" một tiếng rồi nhoài người ra cửa sổ nhìn cha bước ra ngoài ngồi xuống cạnh bà nội, hôn lên mu bàn tay bà, còn bà thì vuốt tóc cha rồi thì thầm vài câu gì đó, sau đó cúi xuống lầm rầm tụng niệm.
Bóng của cha xa dần rồi khuất hẳn sau chân núi. Pathik hớn hở đứng dậy rón rén bước ra ngoài.
"Pathik, cháu đi đâu thế?" Bà nội ngẩng lên hỏi.
Pathik liếc nhìn đôi mắt bạc phếch vô hồn của bà nội, ra vẽ lễ phép: "Cháu định đi hái ít quả về cho bà ăn ạ." Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: "Sao bà mắt mù mà tai thính thế không biết!"
"Ngoan quá cháu nhớ về sớm đấy." Bà cười các nếp nhăn dồn lại trên mặt, trong miệng chỉ còn sót lại vài chiếc răng lơ thơ.
"Bà ở nhà cẩn thận đấy." Pathik cắm đầu chạy biến.
"Cầu xin phật tổ hãy phù hộ cho con bé." Bà Nội lần chuỗi tràng hạt tử đàn, lầm rầm cầu nguyện, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa xăm.
Trong thung lũng mọc đầy hoa dại, Pathik tung tăng chạy nhảy. Cô ngắt một bông hoa dại cài lên mái tóc đen nhánh rồi soi mình xuống dòng suối trong vắt, hài lòng cất tiếng hát réo rắt, leo lên đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống ngôi làng nghèo nàn lụp xụp trong khe núi, Pathik lại thấy buồn nản. Pathik biết mình là một thiếu nữ xinh đẹp, lại hát hay múa giỏi, nếu được tuyển vào kinh thành làm cung nữ, kiểu gì cũng sẽ được ăn sung mặc sướng. Thế nhưng cô lại thuộc giai cấp Shudra, một trong bốn giai cấp có địa vị thấp hèn nhất Ấn Độ, chỉ được phép làm những công việc nặng nhọc như trồng cấy, săn bắt. Dân làng cô hết đời này sang đời khác phải sống đời nô dịch làm phu gỗ, có số phận bi thảm nhất trong giai cấp Shudra.
Nhà vua đương thời của vương triều Maurya là vua Ashoka, tức vua A Dục, sùng tín Phật giáo, cho xây dựng rất nhiều chùa tháp, gỗ tử đàn được coi là "huyết mộc Phật Tổ" lại càng trở thành vật liệu không thể thiếu trong xây dựng. Theo truyền thuyết, Phật Tổ sinh ra dưới gốc cây sala (tức cây Vô Ưu), giác ngộ dưới gốc cây bồ đề, cả đời khổ tu và truyền đạo. Một lần, khi đi qua một ngọn núi, người bẻ một cành cây làm gậy, thấy cành cây chảy ra nhựa đỏ như máu, Phật Tổ thở dài nói: "Ta sinh ra từ cây, giác ngộ từ cây, nhưng lúc mệt lại bẻ cây chống mà quên mất cỏ cây đều có linh hồn, cái tâm tu hành vẫn chưa đạt đến cảnh giới kiên định."
Vừa dứt lời, cây gậy trên tay bỗng biến thành con rồng xanh bay vút lên cao, trở thành hộ pháp của Phật Tổ. Cho nên gỗ tử đàn được gọi là gỗ thanh long.
Gỗ tử đàn sinh trưởng rất chậm, cả trăm năm mới to được chừng một ngón tay, một ngàn năm mới to bằng bàn tay, vả lại thân cây cong queo, hiếm có cây thẳng tắp, mà loại thân rỗng cũng nhiều, nên người ta thường nói: "Mười cây tử đàn chín cây rỗng", có thể tưởng tượng được việc tìm Gỗ tử đàn khó khăn đến đâu.
Bị triều đình đòi hỏi ráo riết, gỗ tử đàn đã trở nên hết sức kiếm hoi, phu gỗ tìm khắp núi rừng cũng chỉ kiếm được loại gỗ to bằng nắm đấm trẻ con. Nếu không giao gỗ đúng hẹn, sẽ bị con bắt đi không ai biết là đi đâu, nghe nói là bị đưa đi làm phu dịch xây đền chùa, chẳng may có chết sẽ vùi xác luôn trong chùa, linh hồn đời đời kiếp kiếp quẩn quanh bảo vệ chùa miếu...
Tràng Hạt Bị Nguyền Rủa ~3~
Nghĩ đến chuỗi tràng hạt tử đàn trên tay bà nội, Pathik càng thấy cha mình thật khó hiểu. Chỉ cần nộp chuỗi tràng hạt là có thể thoát khỏi giai cấp Shudra, trở thành giai cấp thứ 3 Vaisya làm nghề buôn bán, cuộc sống sẽ đỡ khốn khổ hơn nhiều.
Nhưng cha cô lại thà lặn lội trong rừng thiêng nước độc đầy thú dữ, chịu nguy hiểm đến tính mạng cũng không bao giờ có ý định lấy đi tràng hạt trên tay bà nội.
"Chẳng lẽ bà nội còn quan trọng hơn cả con gái hay sao?" Pathik càng nghĩ càng giận. "Món ngon nhất dành cho bà ăn, phòng tốt nhất dành cho bà ngủ, còn mình chỉ được ngủ ở vựa củi, ăn cơm thừa canh cặn của bà. Mẹ mà còn sống thì mình đâu phải khổ thế này?"
Mẹ Pathik mất khi cô vừa ra đời vì sinh khó, nên ngay từ nhỏ cô đã bị coi là đồ xui xẻo, thường bị bọn trẻ trong làng trêu chọc, chế giễu, gọi cô là ác quỷ đầu thai.
Pathik nhìn xuống khe núi dưới chân, hét lên như muốn trút bỏ nỗi oán giận trong lòng.
"Pathik,anh tới rồi đây!" Rasesh giơ cao một hạt vòng tròn xoe trên tay, thở hổn hển trèo lên đỉnh núi.
Pathik chau mày: "Sao lâu thế?"
Rasesh nhấc bình da lên tu vài ngụm nước mới cười đáp: "Dùng gỗ hoàng liên để chở Gỗ tử đàn thì cũng phải làm giống y như thật mới được chứ."
Pathik cầm lấy những hạt vòng làm bằng gỗ hoàng liên, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại nhấc lên tay ước lượng, sau đó hớn hở nhét vào trong ngực. Rasesh liếc trộm khuôn ngực thiếu nữ của Pathik, hơi thở càng gấp.
"Anh vội gì thế." Pathik liếc mắt cười. "Đằng kia có hang, chúng ta vào đó nghỉ chân một lát cho mát nhé. Anh trèo lên núi cũng đói rồi phải không, em có mang cho anh ít bánh nướng đấy, anh ăn lót dạ lấy sức đã."
Rasesh nhận lấy cái bánh nướng liền ăn vội vàng suýt nghẹn, phải tu vài ngụm nước mới trôi đi được.
"Pathik, đến khi anh cưới em rồi, chúng mình sẽ không phải lén lút như thế này nữa."
"Em là ác quỷ đầu thai, vừa sinh ra đã hại chết mẹ em, anh còn dám lấy em sao?"
"Tại anh hồi nhỏ không hiểu chuyện nên mới nói bậy thôi. Em xinh đẹp là vậy, ai chẳng muốn lấy em?"
" nhưng anh có chấp nhận được chuyện trước khi lấy anh, em phải ngủ qua đêm với ba người đàn ông thuộc ba giai cấp cao quý chúng ta không?"
Rasesh im lặng. Luật lệ quy định không được phép kết hôn với người không cùng giai cấp và giai cấp Shudra địa vị thấp hèn nhất không chỉ phải đời đời kiếp kiếp làm nô dịch, mà con gái trước khi kết hôn phải dâng hiến dâng thân xác cho người có quyền thế nhất thuộc ba giai cấp cao hơn là Brahmana, Ksatriya và Vaisya ở địa phương.
"Anh không chấp nhận được phải không?" Pathik nhìn Rasesh cười nhạt.
"Nhưng nếu chúng ta có thể làm ra loại tủ đàn huyết gà, sẽ có thể thoát khỏi giai cấp Shudra." Rasesh vội nói. "Bố em là phu gỗ tài giỏi nhất, nghe nói ông nắm giữ bí mật biến giõ hoàng liên thành tử đàn huyết gà đấy."
Pathik không nói gì. Lúc này, hai người đã đi đến trước hang đá. Giữa trưa oi bức nhưng từ cửa hang vẫn phả ra hơi đá lạnh lẽo, xen lẫn với mùi xác phân hủy.
"Pathik, hay là thôi đừng vào trong đó nữa." Trông cái hang âm u và rùng rợn, Rasesh bỗng thấy sởn da gà. Năm nay trong làng đã có mười bảy người mất tích, người già nói là do trên núi có ma nữ biến thành cô gái xinh đẹp mê hoặc trai làng rồi hút hết dưỡng khí của họ để tu luyện, nghe ghê lắm. Hay chúng ta xuống núi đi.
"Gì cơ? Chuyện đấy mà anh cũng tin được à?" Pathik vuốt tóc. "Chắc cũng giống như hồi bé anh tin chắc em là ác quỷ phải không."
Rasesh bỗng thấy dạ dày đau quặn, ruột gan như đứt từng khúc anh ta ôm bụng, gập đôi người lại, trán vã mồ hôi, trước mắt tối sầm. Rasesh khuỵu xuống đất, hai tay cào bới điên cuồng trên mặt cỏ, kêu gào thảm thiết.
Pathik rút ra con dao quắm giắt ngang hông, kề lên mang tai Rasesh khuôn mặt xinh đẹp sắt lại, đôi môi đỏ thì thầm: "Đúng đấy, ta chính là ma nữ đây!"
Con dao quắm lướt qua thắt lưng anh ta, cảm giác lạnh buốt và sau đó là đau đớn kịch liêt khiến Rasesh tỉnh táo lại chút ít. Máu tươi phun tung tóe trên mặt Pathik đọng thành từng đốm li ti, trông vô cùng ghê rợn.
Rasesh há miệng định kêubnhưng không cất nổi nên lời, toàn thân tê dại, mất hết cảm giác, cũng không còn cử động được nữa vết chém không còn đau đớn, nhưng tưng tức như bị bàn tay ai đó thọc vào, mò mẫm. "Phựt" một tiếng, Pathik giật bàn tay đẫm máu ra khỏi vết thương, kéo theo một thứ đỏ hồng tập vòng trong như một hạt đậu khổng lồ.
"Tôi tiết lộ bí quyết cho anh nhé. Gỗ hoàng liên phải giữ bên trong quả thận người mới biến thành tử đàn huyết gà. Đây là bí quyết mà chính cha tôi đã nói cho tôi biết trong một lần say rượu, nhưng chỉ lừa gạt được những kẻ mù lòa và không am hiểu mà thôi." Pathik cẩn thận rạch mở quả thận của Rasesh, máu đỏ thẫm ứa ra ròng ròng từ vết cắt. Cô ấn hạt vòng làm bằng gỗ hoàng liên vào trong, thích thú nhìn máu thấm sâu vào trong thớ gỗ, sau đó nhét lại quả thận vào trong thắt lưng Rasesh. "Anh yêu hãy nuôi dưỡng cái hạt vòng này cho em."
Ánh mắt Rasesh đã trở nên mờ mịt, con ngươi trợn ngược, sắc mặt nhợt nhạt không còn sinh khí.
Pathik quệt đại bàn tay lên cỏ để lau đi vết máu, sau đó cố hết sức kéo thi thể của Rasesh vào trong hang.