Những Năm Tháng Ta Làm Phật Nữ

Chương 2

Chương 2
Ta tiện tay băng bó cầm máu cho Nguyễn Dụ – lúc ấy đang mất trí nhớ – rồi quẳng hắn sang một bên.
Khi đó ta đang đọc một cuốn thoại bản vô cùng hấp dẫn, ba ngày ba đêm không ngủ.
Đến lúc bước ra khỏi phòng, hắn đã đói đến hấp hối.
Ta tu hành nhiều năm, đã sớm đoạn tuyệt khẩu dục, nên quên mất hắn vẫn là người phàm bị mất máu nặng. Vội vàng nhét một nắm linh dược vào miệng hắn, lại quên đó là thuốc đại bổ, với phàm nhân thì quá mạnh.
Nguyễn Dụ lập tức chảy máu mũi ngất xỉu, làm ta sợ tưởng mình gây nghiệp sát.
May mà hôm sau, hắn nhờ mạng lớn mà tỉnh lại.
Câu đầu tiên hắn nói là:
"Đa tạ cô nương đã cứu mạng."
Vì muốn báo ân, Nguyễn Dụ xin ở lại, ngày ngày giặt giũ nấu cơm, sửa lại mái nhà, cực kỳ siêng năng.
Ta vì thế mà vứt luôn đan dược bế thực, mỗi bữa đều ăn hết hai bát cơm trắng.
Qua mấy tháng như thế, ta tăng ba cân, còn chuyện tu hành thì vẫn dậm chân tại chỗ.
"Song tu đúng là khó thật. Ta tu hành bao lâu rồi mà chẳng thấy tiến triển gì?"
Ta lẩm bẩm bên mâm cơm, tình cờ bị Nguyễn Dụ nghe thấy.
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, suýt nữa bóp nát cái bát trong tay.
"Ngươi nói gì? Ngươi đang song tu với ai?"
"Ta một mình thôi mà. Song tu là song tu, lại phải có người khác sao?"
Nguyễn Dụ ho sặc đến đỏ cả mắt, bỗng thốt:
"Không phải như vậy đâu."
Ta không nghe rõ, hắn chăm chú nhìn ta, lại lặp lại một lần nữa:
“Song tu không phải như thế này.”
“Ngươi biết song tu? Vậy dạy ta đi.”
Ta hào hứng kéo tay hắn.
Hắn đỏ mặt, hơi thở cũng gấp gáp hơn, vẫn nhìn chằm chằm vào ta:
“Ngươi nói thật?”
“Đương nhiên. Ta không phải ân nhân cứu mạng của ngươi sao?”
“Vậy thì ngươi đừng hối hận.”
Ta cứ mơ mơ hồ hồ bị hắn bế lên giường.
Ánh mắt ta lướt qua lồng ngực rắn chắc, eo thon gọn của hắn, thầm so sánh trong lòng với mấy tiểu quan ở Thanh Phong quán, không ngờ được rằng, hắn lại là một cực phẩm hiếm có.
Hắn cúi người ôm lấy ta, hôn lên mắt ta. Khi cúi đầu, vài sợi tóc rủ xuống, mang theo hương mai lạnh nhè nhẹ.
Lúc bị đặt xuống giường, ta nghe thấy hắn thở nhẹ bên tai:
“Thanh Viên, nhắm mắt lại.”

Bị hắn giày vò đến tận rạng sáng ta mới thiếp đi, cuối cùng cũng hiểu rõ “song tu” là gì.
Trong lúc mơ màng, ta nghe có người khẽ thì thầm bên tai:
“Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp.”
Ta lẩm bẩm một tiếng, rồi ngủ say không biết trời đất.
Mỗi ngày trôi qua, Nguyễn Dụ đối với ta lại càng thêm tốt.
Hắn lên núi săn thú, mua cho ta y phục đẹp đẽ, còn đem thanh bảo kiếm tùy thân đổi lấy trâm ngọc cho ta.
Ta lấy làm lạ, hỏi hắn làm sao biết nữ tử thích những thứ ấy, hắn trầm ngâm hồi lâu, chỉ đáp: “Trong ký ức, có người thường hay ăn mặc như vậy.”
Lúc ấy, ta vẫn chưa biết rằng, người mà hắn quên không nổi dù đã mất trí nhớ chính là Chung Lệnh Âm.
Cách vài ngày, hắn lại dụ ta song tu, còn lừa rằng pháp môn này càng luyện nhiều càng tinh tiến, chỉ khi tìm hiểu sâu mới có thể lĩnh ngộ chân ý.
Ta bị lừa đến mức không xuống nổi giường.
Cứ ngỡ những ngày như vậy sẽ trôi qua yên bình, cho đến một ngày, Nguyễn Dụ lên núi săn thú mãi không về.
Ta bị phong ấn tu vi, chỉ có thể dùng vài thuật truy tung đơn giản, nhưng tìm mãi vẫn không lần ra dấu vết hắn, đành tự mình lên núi tìm.
Núi rừng ban đêm không như ban ngày, càng đi lên cao, tiếng gầm gừ của dã thú như vọng ngay bên tai.
Ta niệm khẩu quyết lửa, vừa vặn soi sáng một vùng sụp đổ phía trước.
Dưới đống đất đá lờ mờ lộ ra một góc y phục quen thuộc.
Ta tưởng rằng Nguyễn Dụ bất cẩn rơi từ vách núi xuống, bị đất lở vùi lấp, liền liều mạng đào bới.
Mười đầu ngón tay ta đào đến rướm máu, thì một đôi giày trắng tuyết dừng lại trước mặt.
“Thanh Viên, ngươi đang làm gì vậy?”
Ta ngây ngẩn ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Y phục pháp thuật màu trắng, thêu hoa văn ẩn tinh tế, tóc búi ngọc quan, vạt áo tung bay trong gió. Phía sau hắn là hàng dài đệ tử áo trắng chỉnh tề, càng khiến dáng vẻ lấm lem đất bùn của ta thêm chật vật.
Thiền Tông đã lâu không nhập thế, ta chỉ mơ hồ nhận ra đây là một đại tông môn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất