Những Ngôi Sao Trong Đầm Lầy

Chương 3

Chương 3
Thẩm Bách thắng trận.
Nhưng vết thương của anh rất nặng.
Anh thi đấu ở đây chưa được bao lâu, người đặt cược cho anh cũng không nhiều, vì vậy số tiền thưởng của tôi đã nhân lên gấp hàng chục lần.
Kẻ thua cá độ tức tối, định xông đến đánh tôi.
Ai ngờ Thẩm Bách, người vừa bất động nằm sấp dưới đất, bỗng nhiên trợn mắt nhìn họ đầy hung tợn. Máu đen đỏ loang lổ từ thái dương chảy xuống.
Toàn thân đầy thương tích, mặt và mép miệng đều nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Giống như một ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Giọng anh khàn đặc, quát lớn về phía tôi:
"Giai Niên, cút về nơi mình nên thuộc về đi!"
Thấy tôi đứng yên không nhúc nhích, giọng anh lại càng thêm lạnh lùng, như dao cắt tim:
"Có nghe thấy gì không? Cút!"
Nước mắt tôi dâng lên nơi khóe mắt.
Chứng kiến Thẩm Bách bị mấy người khiêng nửa sống nửa chết kéo vào căn phòng phía sau ngột ngạt, âm u.
Bị thương như vậy, nhưng chỉ được sơ cứu qua loa.
Ngày mai lại tiếp tục phải lên đài.
Chủ sòng quyền anh lấy phần trăm hoa hồng khủng, dù thắng cuộc, nhưng khoản tiền Thẩm Bách nhận được còn chẳng đủ trang trải sinh hoạt phí hàng ngày.
Thẩm Bách sống trong căn phòng tập thể nhỏ hơn tám mét vuông, chật chội đến mức chứa tới sáu người.
Còn tôi thì lại đang được hưởng thụ ký túc xá đại học rộng rãi, phòng bốn người tiện nghi đầy đủ.
Một vài bàn tay chặn lại bước chân tôi đang định tìm đến chỗ Thẩm Bách.
Tôi đang bực bội thì điện thoại reo lên.
Là Cố Thư Hoài gọi.
Anh ta lại say bí tỉ, bảo tôi tới đón.
"Em phải đi đón bạn trai rồi. " Tôi đẩy những cánh tay ngăn cản, hét lớn bên ngoài.
Không ai đáp lại.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ chuyển toàn bộ số tiền vào tài khoản của Thẩm Bách, rồi quay người bỏ đi.
Khi đón được Cố Thư Hoài, anh ta say mềm, tôi vừa đỡ được một lúc thì anh ta liền chạy ra gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Tôi mất bao nhiêu công sức mới đưa được anh ta lên xe.
Tài xế thuê ngoài đã tới, tôi và Cố Thư Hoài ngồi phía sau, anh ta dựa đầu vào vai tôi, mơ mơ màng màng.
Tôi không hiểu tại sao Cố Thư Hoài giàu có như vậy mà không chịu thuê tài xế riêng, mỗi lần say lại bắt tôi phải đích thân tới đón.
Anh ta bắt đầu lảm nhảm trong giấc mơ:
"Giai Niên… em có yêu tôi không… "
Tôi giả vờ không nghe thấy.
Dù sao anh ta say, sáng mai tỉnh dậy là sẽ quên hết chuyện xảy ra hôm nay.
Cố Thư Hoài im lặng một lát.
"Sao em lại ngoan thế nhỉ… "
"Em có yêu tôi không… "
Đột nhiên, anh ta mở mắt, mũi chạm nhẹ vào mũi tôi.
Cú va chạm bất ngờ khiến hai ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Con ngươi màu nâu nhạt như cuộn xoáy sâu thẳm.
Tôi khẽ cúi mi, giọng nói như thoát khỏi xác:
"Yêu. "
Cố Thư Hoài cuối cùng cũng buông tôi ra, cả cơ thể anh trượt xuống, ôm chầm lấy tay tôi, không còn điên cuồng vì men say nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất