Niệm Nhân

Chương 4

Chương 4
Tôi thật không ngờ Trần Văn Cẩn lại trơ trẽn đến mức ra tay với cả thành quả lao động năm xưa của tôi.
“Cô Tô, mấy bằng sáng chế này... tên người phát minh lại là một người tên là Giang Nam Âm, không phải cô.”
Cô nhân viên bộ phận kỹ thuật nhìn tôi, vẻ mặt rất khó xử.
Tôi nhìn dòng chữ “Giang Nam Âm” trong phần tên tác giả hiển thị trên màn hình máy tính, tức đến bật cười.
Hay thật đấy… Tôi hoàn toàn không nhớ mình từng ký bất kỳ giấy tờ chuyển nhượng tên phát minh nào.
Thời điểm Vũ Phàm mới thành lập, tôi vừa làm kỹ thuật, vừa kiêm kế toán, lại còn giữ chức phó tổng. Mọi chuyện đều phải qua tay tôi.
Sau này khi sinh Tâm Tâm, tôi không thể kiểm soát được tất cả, Trần Văn Cẩn bắt đầu giả mạo chữ ký của tôi để ký giấy tờ khi cần thiết.
Cái đơn chuyển nhượng kia, chắc cũng được ký từ lúc ấy.
Để Trần Văn Cẩn không được sống yên ổn, tôi đã tung đoạn video giám sát ở lễ tang Tâm Tâm lên mạng. Hiện tại hắn đang bận xoay sở để dọn dẹp hậu quả.
Vì vậy, tôi dễ dàng quay lại căn nhà tôi và Trần Văn Cẩn từng sống hơn mười năm qua.
Bức tranh Tâm Tâm vẽ và giò lan hồ điệp tôi yêu thích từng được đặt nơi huyền quan đã biến mất, thay vào đó là một đống đồ linh tinh bừa bộn.
Trong phòng khách vọng ra tiếng cười nói rộn rã.
Nghe tiếng mở cửa, những âm thanh ấy lập tức im bặt.
“Văn Cẩn, hôm nay anh về—”
Nhìn thấy tôi, nụ cười của Giang Nam Âm lập tức đông cứng trên mặt.
“Chị… chị Tô, sao chị lại tới đây?”
Tôi cười lạnh:
“Giang Nam Âm, có vẻ cô nhầm rồi. Đây là nhà tôi mà?”
Sắc mặt cô ta cứng đờ, lập tức nấp sau lưng một bà già.
“Mẹ, mấy hôm trước con còn đi bệnh viện, con sợ…”
“Ngoan, đừng sợ, mẹ sẽ lo liệu cho con.”
Ánh mắt sắc bén của bà Trần – mẹ chồng tôi – nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Đây là nhà của con trai tôi. Nam Âm là mẹ đứa cháu đích tôn của tôi, ở đây vài hôm thì đã sao? Chẳng lẽ còn cần sự cho phép của một con gà mái chỉ biết đẻ trứng ung như cô?”
“Giờ nếu cô biết điều thì nên cùng Văn Cẩn tập trung lo cho công ty, để Nam Âm an tâm dưỡng thai. Sau này đứa bé lớn lên, chẳng lẽ lại không biết ơn cô?”
Tôi nhướng mày, chậm rãi đáp:
“Xin lỗi nhé, căn nhà này là tôi mua trước hôn nhân, đứng tên tôi. Không liên quan gì đến con trai bà cả. Còn cái thai trong bụng Giang Nam Âm là tròn hay méo, tôi cũng chẳng quan tâm. Nếu biết điều thì dọn ra khỏi đây ngay, không thì tôi báo cảnh sát đấy!”
“Cái đồ đàn bà độc ác—”
Bà Trần mắng chửi không ngừng, nhưng tôi chẳng thèm đôi co. Gọi thẳng cho ban quản lý tòa nhà yêu cầu họ lên hỗ trợ đuổi người.
Tôi là chủ hộ đóng đúng hạn phí dịch vụ mỗi tháng cả chục triệu, ban quản lý và bảo vệ dĩ nhiên biết cần xử lý thế nào.
Nhìn bà Trần và Giang Nam Âm bị kéo ra ngoài trong tiếng chửi rủa, tôi đóng sầm cửa rồi đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ ngày xưa sạch sẽ giờ bẩn như ổ chuột.
Tôi mang thùng giấy ra, cẩn thận đóng gói di vật của Tâm Tâm rồi gọi chuyển phát nhanh đến nhà trọ của mình.
Xong xuôi, tôi mở khóa phòng làm việc, bắt đầu lục tung tài liệu.
Không rõ Trần Văn Cẩn quá xem thường tôi hay quá tự tin, mà lại dám để lại cả hợp đồng ở đây.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Hợp đồng chuyển nhượng bằng sáng chế” cùng với “chữ ký của tôi”, khẽ cười.
Trước khi rời đi, tôi còn lắp thêm một camera siêu nhỏ trong phòng ngủ — hướng thẳng về chiếc giường rộng 1m8 và tấm ảnh cưới của tôi với Trần Văn Cẩn.
“Giám định chữ viết tay cần khoảng 30 ngày làm việc. Sau khi có kết quả, chúng tôi sẽ gọi điện báo. Cô có thể đóng phí rồi về chờ kết quả.”
Nhân viên của trung tâm giám định tư pháp lịch sự nói với tôi. Tôi gật đầu cảm ơn, rồi rời đi.
Điện thoại rung lên một cái — là tin nhắn từ “Luật sư Hứa”.
Màn hình hiện lên bốn tin nhắn chưa đọc:
“Các đoạn ghi âm và video cô cung cấp về việc xem trộm điện thoại chồng đều là chứng cứ hợp pháp, được tòa án chấp nhận.”
“Tuy nhiên, yêu cầu anh ta rời khỏi hôn nhân tay trắng có hơi khó.”
“Nếu có chứng cứ mạnh hơn, việc phân chia tài sản sẽ có lợi hơn.”
“Ngoài ra, cô nên bắt đầu chuyển nhượng tài sản đứng tên mình càng sớm càng tốt.”
Tôi gõ lại chữ “Đồng ý”. May mà bạn thân tôi – Tân Hinh – từng học luật, nên đã dặn dò chuyện chuyển tài sản từ trước.
Còn về chứng cứ mạnh hơn ấy à—
“Đinh.” Ứng dụng kết nối camera siêu nhỏ bật lên thông báo.
Cứu tinh đến rồi.
Tôi vặn nhỏ âm lượng, mở ứng dụng.
Âm thanh ái ân phát ra khe khẽ.
Trên chiếc giường hai người từng ngủ, dưới tấm ảnh cưới vẫn còn treo, Trần Văn Cẩn đang "động tình" trên người Giang Nam Âm.
Năm phút sau, tiếng rên rỉ chấm dứt.
Tôi ấn lưu video, rồi chuyển tiếp cho luật sư.
“Luật sư Hứa, nhờ anh giúp tôi xử lý vụ này.”
Luật sư Hứa phản hồi:
“Ảnh tắt đèn nhắm mắt bắn phá.jpg”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất